Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 120

Thẩm Tiếu Tiếu hơi bối rối.

"Có thông minh hay không đều không phải là cơ sở để xác định một người còn sống hay đã chết?"

Vẻ mặt em lộ vẻ sợ hãi, mất mát: "Vậy trông em không giống người sống sao?"

Khương Yếm không trả lời những lời của Thẩm Tiếu Tiếu, cô hỏi: "Em làm gì khi tám chín tuổi?"

Thẩm Tiếu Tiếu: "... Xem phim hoạt hình, học thuộc bảng cửu chương?"

Khương Yếm: "Vậy thì Nhạc Nhất có vẻ quá thông minh so với tuổi của cô bé. Cả phán đoán và hành động của cô bé đều rất dũng cảm. Chúng ta cần phải kiểm tra."

"Nếu còn sống thì là cô bé phát triển sớm. Còn nếu đã chết, vậy rất có thể cô bé chính là chủ nhân của trường bán năng lượng này."

Khi linh hồn bị ô nhiễm bởi không khí đục và bắt đầu hình thành trường năng lượng, mọi cảm xúc sẽ bị mất đi, nhưng sức mạnh tâm linh và các giá trị khác sẽ tăng lên. Ngoài ra, linh hồn có thể tạo ra các thực thể trong trường năng lượng của riêng mình, vậy nên Nhạc Nhất rất có thể là linh thể đứng phía sau.

Thẩm Tiếu Tiếu: "Nhưng không phải chị nói Nhạc Nhất gặp xui xẻo khi gặp Ngu Nhân Vãn sao? Sau khi nghe tiếng từ loa phát thanh cô nhóc ấy cũng đi trốn mà?"

Khương Yếm: "Em có thể chắc chắn chuyện này không phải là dàn dựng không?"

Thẩm Tiếu Tiếu nghiêng đầu nói: "Em cũng không chắc lắm..."

Nghi ngờ mọi thứ là nguyên tắc đầu tiên để tồn tại trong trường năng lượng.

Thẩm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn cầm lấy tóc Nhạc Nhất, hứa sẽ sớm quay lại sau khi kiểm tra xong.

Khương Yếm gật đầu rồi quan sát những người trong nhà ăn.

Bây giờ Ngụy Nhàn đã chết, nhân viên của viện điều dưỡng lại lần nữa giảm bớt, ngoại trừ Ngu Nhân Vãn và Lâm Hâm Cửu, chỉ còn lại sáu người.

Hai bác sĩ đang trò chuyện, y tá trưởng Phương Miêu đang ăn một mình, Trương Lỗi và Hứa Tinh đã rời đi…

Khương Yếm nhìn xung quanh, tất cả đều là các bệnh nhân, bác sĩ và y tá, không có người nào khác.

Viện trưởng không đến ăn tối.

Khương Yếm quay mặt hỏi Ngu Nhân Vãn: "Em nấu những món gì?"

Ngu Nhân Vãn mím môi dưới, vẻ mặt có vẻ xấu hổ: "Sáng và tối dùng lò nướng hâm nóng đồ đông lạnh, chỉ cần nấu bữa trưa thôi."

"Viện trưởng ăn gì? Bà ta không ăn chung với mọi người sao?"

Ngu Nhân Vãn lắc đầu: "Bà ta một tuần chỉ đến một hai ngày. Y tá trưởng nói không cần nấu gì cho viện trưởng, bà ta ăn bánh bao ở căng tin là được rồi. Cô ta còn nhờ em lát nữa đưa bữa sáng đến cửa phòng cho viện trưởng." 

Khương Yếm nói: "Ừm."

Sau khi ba người ăn xong, họ lần lượt đứng dậy bước ra ngoài.

Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu đi cùng nhau, nhưng Ngu Nhân Vãn vì nguyên nhân thân phận nên không thể đi cùng với "bệnh nhân tâm thần", sợ lộ ra sơ hở.

Đó là một chặng đường gà bay trứng vỡ.

Không chỉ có bệnh nhân gặp phải nỗi bất hạnh, Phương Miêu cũng bị trượt chân ngồi trên mặt đất.

Trong đời, Ngu Nhân Vãn chưa bao giờ cảm thấy an lòng đến thế.

Tuyệt vời quá, họ đều là con người.

Ban ngày, mọi người đều là con người.

Ngu Nhân Vãn cẩn thận bước vào chỗ trống không có ai ngã để đi ra khỏi căng tin. Mới nãy em uống rất nhiều nước nên bây giờ có hơi nhớ nhung nhà vệ sinh.

Sau khi ra ngoài, Ngu Nhân Vãn nói chuyện với một bệnh nhân: "Xin chào, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?"

Bệnh nhân nhiệt tình trả lời: "Tầng hai bên trái thang máy!"

Ngu Nhân Vãn lập tức chạy về phía thang máy.

Thẩm Tiếu Tiếu đi lên tầng bốn đưa đồ ăn cho chị gái, Khương Yếm ở lại sảnh tầng một, dự định lát nữa sẽ thương lượng phân công công việc với Ngu Nhân Vãn.

Hai phút sau, Ngu Nhân Vãn bỗng vội vàng quay lại.

Khương Yếm nhướng mày: "Nhanh vậy à?"

Ngu Nhân Vãn: "Tiểu Oa, em quên mất Tiểu Oa rồi."

Em vừa để quên ba lô ở căng tin.

Khương Yếm tiếp tục ngồi ở sảnh đợi, bây giờ Trương Lỗi và Hứa Tinh không có ở đây, cũng không có ai trông giữ bệnh nhân, mọi người đều tự làm việc của mình.

Có người đi dạo trong khu vườn nhỏ, có người vừa hát vừa vặn mình, có người tập Thái Cực Quyền trong đại sảnh…

Ba phút sau, Ngu Nhân Vãn lấy cặp sách ra với vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Tiểu Oa ngồi ở dưới đáy ba lô, ôm ngực hờn dỗi, Ngu Nhân Vãn không ngừng cúi đầu xin lỗi, đi được mấy bước lại cúi đầu trước ba lô, lúc này có người đi ngang qua, em ấy không chú ý nên đụng phải người ta.

"Ấy, tôi xin lỗi..."

Ngu Nhân Vãn nhanh chóng nhìn người bị em đụng.

Đó chính là bệnh nhân mà em ấy vừa nói chuyện.

Ngu Nhân Vãn đột nhiên càng cảm thấy xấu hổ hơn, mấy phút trước em ấy vừa hỏi đường người ta, bây giờ lại gặp lại, em ấy không biết làm sao, luống cuống túm lấy tay áo mình.

"Tôi…"

Ngu Nhân Vãn còn chưa kịp nói xong lời xin lỗi thì người đàn ông đã lên tiếng.

"Ở tầng hai, bên trái thang máy."

Ngu Nhân Vãn hơi bối rối, nhưng em nhanh chóng phản ứng lại, mím môi dưới xấu hổ: "Không… Không phải, tôi tìm được nhà vệ sinh rồi, xin lỗi đã va vào anh."

"Ở tầng hai, bên trái thang máy."

Ngu Nhân Vãn bối rối ngẩng mặt lên, mới phát hiện ra những lời này không phải do bệnh nhân đối diện nói ra mà là truyền tới từ phía sau mình.

"Ở tầng hai, bên trái thang máy."

Có người ở bên phải Ngu Nhân Vãn nói.

"Ở tầng hai, bên trái thang máy!"

Lần này là bên trái.

"Ở tầng hai, bên trái thang máy!"

"Ở tầng hai, bên trái thang máy!!"

Chẳng bao lâu sau, cùng một câu nói nhưng vang lên từ mọi phương hướng, cứng nhắc, máy móc và trì độn.

Cả thế giới dường như chỉ còn câu nói này, trái tim Ngu Nhân Vãn đột nhiên dâng lên tận cổ họng.

Em nghiến răng nhìn sang bên phải, một bà già mặc áo bệnh nhân vừa múa vừa nói lời này.

Với thân hình già nua, dáng người cứng ngắc và những tư thế múa kỳ dị, vặn vẹo, điệu múa của bà dường như đã làm gãy hết xương trong cơ thể, điều này cực kỳ kỳ quái.

Ngu Nhân Vãn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, em ấy đã làm nhà ngoại cảm hơn một năm. Trước đây em chưa bao giờ tiếp xúc với các sự kiện siêu nhiên kinh dị như vậy, mặc dù vì lý do thể chất nên thứ hạng của em tăng nhanh chóng, nhưng em chưa bao giờ bước vào một trường năng lượng, càng đừng nói đến việc nhìn thấy hay trải nghiệm một tình huống như thế này.

Thật sự rất đáng sợ, sắc mặt em bắt đầu tái nhợt, em xoay cổ, thận trọng nhìn sang bên trái.

Bên trái em là một ông già đang khom lưng bước đi.

Ông vừa lẩm bẩm câu này vừa đi về phía trước, khi đi ngang qua Ngu Nhân Vãn, ông đụng phải em như không nhìn thấy gì, thân hình gầy gò lập tức rung lên, lùi về phía sau hai bước, nhưng ông không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước với đôi mắt mở, tiếp tục va vào, rút lui, lại bước đi và lại va vào.

Ngu Nhân Vãn bị va chạm, em buộc mình nhấc đôi chân hơi tê dại lên và lùi lại một bước.

Lần này ông già cuối cùng cũng bước đi một cách suôn sẻ.

Ông đi thẳng về phía những cây cột của đại sảnh và lặp lại cảnh tượng vừa rồi.

"..."

Ngu Nhân Vãn cảm thấy dường như bản thân đang bị gió lạnh thổi khắp người, ớn lạnh toàn thân.

Không đúng…

Khung cảnh này có gì đó không đúng…

Nhưng cảnh tượng này lại khiến em có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, em chắc hẳn đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu rồi?

Chính xác là ở đâu? 

Ngu Nhân Vãn cố gắng hết sức để suy nghĩ, cuối cùng em ngẩng mặt lên và nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khô đến mức đau đớn.

Em nhớ ra rồi.

Cảnh này rất giống khi đang chơi một trò chơi thì bị mắc kẹt.

Nhân vật phản diện do em điều khiển liên tục bị mắc kẹt trong một cảnh, lặp đi lặp lại cùng một câu thoại và liên tục lao về phía trước.

Bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa?

Bạn không biết những người lạ xung quanh mình là người hay ma, không biết khi nào họ được tự do và khi nào họ bị kiểm soát. Mỗi người đều là sự kết hợp giữa người và ma!

Một con ma vô danh xuyên qua cơ thể của mọi người, và mọi người đều đang hoặc sẽ sớm trở thành con rối của con ma đó.

Cảm giác này thật quá đáng sợ.

Ngu Nhân Vãn cảm thấy mình giống như một con người thực vô tình bước vào thế giới trò chơi, mọi người xung quanh dường như đều rất sinh động, nhưng họ cũng có thể biến thành cái xác không hồn bất cứ lúc nào.

Lúc này Khương Yếm đã đứng dậy.

Vừa rồi cô cũng nhận ra sự bất thường, nhưng vì chọn chờ xem chuyện gì xảy ra nên cô vẫn bất động trên ghế.

Cô bước nhanh về phía Ngu Nhân Vãn.

Sau khi hai người chạm mắt với nhau, Ngu Nhân Vãn vô thức thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Khương Yếm cũng lắc đầu.

Trong khi ăn, cô vẫn thắc mắc tại sao linh hồn đứng sau chỉ tiến hành trò chơi trong vòng sáu tiếng đồng hồ, tại sao chỉ điều khiển y tá, có phải là do linh lực không đủ không…

Nhưng hiện tại xem ra, linh hồn đằng sau có linh lực cao hơn cô tưởng tượng, thực tế có thể khống chế hơn hai mươi bệnh nhân.

Ngu Nhân Vãn hỏi Khương Yếm: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Khương Yếm: "Lên lầu đi."

Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi, âm thanh xung quanh đột nhiên im bặt, mọi thứ dường như bị tạm dừng, rõ ràng có tiếng vang nhưng lại không còn tiếng người.

Sự im lặng ngột ngạt.

Bước chân của Khương Yếm dừng lại tại chỗ.

Ngu Nhân Vãn ngập ngừng định quay đầu lại, nhưng Khương Yếm đã bảo em đừng di chuyển.

"Nếu không muốn sợ hãi thì tốt nhất đừng quay đầu nhìn lại."

Khương Yếm thậm chí không quay lại: "Nếu chị đoán không nhầm, lúc này họ chắc chắn đang nhìn chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment