Ngu Nhân Vãn lập tức không quay mặt lại nữa.
Nửa phút sau, theo tiếng "Ai ui!", bầu không khí rùng rợn đột nhiên biến mất, đại sảnh im lặng phút chốc trở nên ồn ào tiếng người.
Bà già đang nhảy liên tục nói "Ai ui" rồi ngồi xuống ghế.
Ông già liên tục đập vào cột che đầu đi vòng quanh cái cột.
Bệnh nhân chỉ đường trước đó chú ý đến Ngu Nhân Vãn, nhiệt tình nói: "Cô đi vệ sinh xong chưa? Tôi chưa gặp cô bao giờ. Cô là người phục vụ ăn uống mới à?"
Ngu Nhân Vãn quay lại với nỗi sợ hãi vẫn còn dư âm: "Ừ... là tôi."
Bệnh nhân vui vẻ gật đầu: "Tốt quá, không biết bữa trưa cô định nấu món gì. Gần đây tôi ăn bánh bao nhiều đến mức sắp biến thành bánh bao rồi đây!"
Ngu Nhân Vãn miễn cưỡng nói: "Tôi sẽ tranh thủ..."
Bệnh nhân vui vẻ vẫy tay: "Vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô nữa, tạm biệt!"
Mọi thứ trở lại bình thường.
Nhưng Ngu Nhân Vãn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Em và Khương Yếm nhanh chóng rời khỏi hội trường và đi vào cầu thang.
Bây giờ cả hai người đều không có ý định đi thang máy nữa.
Trước đó họ vừa đến, còn chưa nhận ra được những chỗ kỳ lạ trong viện điều dưỡng Bạch Sơn. Bây giờ sau những gì xảy ra đêm qua và sáng nay, cả hai đều trở nên cảnh giác hơn, dù sao việc nhốt người ở những nơi như thang máy là quá dễ dàng.
Khương Yếm bắt đầu thảo luận về việc phân công công việc với Ngu Nhân Vãn.
Vừa rồi cô đang đợi Ngu Nhân Vãn ở sảnh để thảo luận về việc phân công cho nhiệm vụ này, nhưng cô lại vô tình chạm trán với những bệnh nhân đang bị kiểm soát tập thể. Tuy Khương Yếm muốn biết tại sao linh hồn đằng sau họ lại làm như vậy, nhưng lại không có manh mối nào về việc đó, càng chưa nói đến việc phân tích.
Vì vậy, tốt hơn hết là nên tìm kiếm manh mối từng bước một.
Nhưng vì những bệnh nhân bình thường được kiểm soát chung nên thông tin thu được từ họ không chính xác.
Vì vậy, những thông tin xác thực nhất nên được tìm thấy bên ngoài viện điều dưỡng.
Ví dụ như, Thẩm Tiếu Tiếu yêu cầu người ngoài điều tra về lịch sử của viện điều dưỡng.
Hay ví dụ như, Ngu Nhân Vãn được yêu cầu tìm hiểu ý kiến của người dân thị trấn Bạch Sơn khi mua hàng.
Khương Yếm đã thảo luận vấn đề này với Ngu Nhân Vãn, em ấy đã hoàn toàn chấp nhận sự sắp xếp, em ôm ba lô và gật đầu: "Tất cả đều nghe Khương Khương!"
Khương Yếm cau mày.
Cô nhớ rằng cô đã thẳng thừng từ chối xưng hô này.
Ngu Nhân Vãn không để ý tới vẻ mặt của Khương Yếm, đang nghĩ xem bữa trưa nên nấu món gì: "Khương Khương thích ăn món gì?"
"Lát nữa em đi mua sắm sẽ mua, ừm…" Em thì thầm, "Em sẽ làm bất cứ thứ gì chị muốn ăn."
Sắc mặt của Khương Yếm thay đổi: "Sườn heo om."
Ngu Nhân Vãn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi chép một cách nghiêm túc.
Tiểu Oa thò đầu ra khỏi ba lô rồi đá vào đầu Ngu Nhân Vãn.
Không có tiền đồ!
Viết xong món Khương Yếm muốn ăn, Ngu Nhân Vãn cất điện thoại: "Vậy hôm nay ra chợ bán thức ăn em sẽ hỏi về lịch sử của viện điều dưỡng Bạch Sơn… Sau đó em sẽ hỏi xem có chuyện gì nổi tiếng hay tin đồn kỳ lạ gì không?"
Khương Yếm gật đầu, đây là những gì hai người họ vừa trao đổi.
Cô nói về sự sắp xếp của mình: "Chị và hai chị em song sinh không thể rời khỏi nơi này nên bọn chị sẽ tìm kiếm giấy tờ thông tin về viện điều dưỡng."
Trong tình huống mà hầu hết bệnh nhân đang bị thao túng, thông tin trên giấy sẽ thuyết phục hơn nhiều.
Sau khi phân công, Ngu Nhân Vãn lên tầng năm đưa bữa sáng cho viện trưởng.
Khương Yếm chào bệnh nhân ngồi ở cầu thang tầng 4 rồi đi đến phòng 405.
Điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra.
Nghi thức gọi hồn của Thẩm Tiếu Tiếu diễn ra rất nhanh, nếu thất bại thì còn nhanh hơn nữa, lúc này em đã đưa ra phán đoán: "Thất bại rồi, cô bé mặt cau có đó vẫn còn sống!"
Khương Yếm: "Tốt lắm."
Điều đó có nghĩa là cô bé hiểu chuyện sớm, đồng thời cũng có thể loại trừ một khả năng.
Khi Khương Yếm bước đến cửa phòng 405, những âm thanh ríu rít vang lên từ phòng bệnh.
"Đáng sợ thật đấy!" Đây là tiếng Tiểu Thiên đang nói chuyện, giọng nói của cậu nhóc hơi lớn, khiến người ta nhớ đến dáng người mũm mĩm của mình. "Vừa rồi tớ và Tiểu Gia muốn đi ăn sáng, những bệnh nhân đó lại bắt đầu hành động như băng đĩa tua lại vậy, chuyện này là lần thứ ba trong tháng này rồi!"
Giọng nói của Tiểu Gia vừa tinh tế vừa nhẹ nhàng: "Tớ cũng nhìn thấy, chúng ta không thể ở lại đây được nữa…"
"Chị cũng thấy vậy," Nhạc Dao phân tích, "Trước đây chúng ta chỉ bị y tá bắt vào tối chủ nhật. Bệnh nhân bình thường đều lên giường đi ngủ nên chúng ta mới dễ dàng trốn thoát. Nhưng gần đây những bệnh nhân đó cũng bắt đầu xảy ra vấn đề rồi..."
Giọng nói hoạt bát của cô bé mang theo sự uể oải: "Sau này chúng ta rất có thể sẽ bị toàn bệnh viện đuổi bắt, như thế rất khó trốn. Chúng ta phải rời khỏi viện điều dưỡng này thôi."
"Sau khi rời đi, chúng ta sẽ đi đâu?" Nhạc Nhất hỏi bọn họ.
Mọi người đột nhiên ngừng nói chuyện.
Hồi lâu, Tiểu Gia nhỏ nhẹ nói: "Trước đây ở nhà tớ có xem thời sự, trong bản tin có nói đào rác và ăn xin đều có thể sống sót. Nếu ở lại đây lâu hơn, chúng ta có thể sẽ chết mất."
Tiểu Thiên cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng đấy, cùng lắm thì bọn mình cùng nhau đi lang thang!"
Nhạc Nhất cười lạnh: "Các cậu tưởng ăn xin dễ lắm à?"
Tiểu Thiên phản bác: "Làm ăn xin chắc dễ thôi mà, chỉ cần quỳ xuống xin tiền là được."
Nhạc Dao phủ nhận cách này.
Cô bé kiên nhẫn giải thích: "Loại hình ăn xin kiểu này có rất nhiều nơi đều có dây chuyền. Tuần trước tớ thấy trên báo có nhắc đến kẻ xấu đánh gãy chân trẻ em chỉ để chúng ăn xin dễ dàng hơn… Nếu chúng ta cũng bị những kẻ xấu như vậy bắt được thì đều sẽ trốn không thoát."
Tiểu Gia khẽ thở dài.
Tiểu Thiên ngừng nói.
Nhạc Nhất kết luận: "Các cậu muốn thì có thể đi, nhưng tớ sẽ không đi."
"Bắt tớ đi ăn xin thì để tớ chết còn hơn. Tớ muốn làm chủ thế giới. Loại trải nghiệm tồi tệ này tuyệt đối không được phép xuất hiện trong lý lịch cuộc đời của tớ."
Ba đứa trẻ đồng thời im lặng.
Khương Yếm đẩy cửa và bước vào.
Nhạc Nhất liếc nhìn Khương Yếm, quay mặt về phía cửa sổ, như thể đã biết cô ở ngoài cửa từ lâu, ba đứa trẻ còn lại đều giật mình.
Tiểu Thiên phản ứng lại, bắt đầu nhảy dựng lên: "Chị nghe lén bọn em nói chuyện đúng không? Đồ nghe trộm!"
Khương Yếm: "Đừng có nhảy. Sàn nhà chất lượng kém, dễ vỡ lắm."
"!!"
Nhìn thấy Tiểu Thiên sắp tức điên, Tiểu Gia kéo quần áo của c* cậu, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Gần đây hình như cậu tăng cân, như thế không tốt cho sức khỏe đâu, cậu phải giảm cân thôi. Tớ có thể ăn rau với cậu."
Mặt Tiểu Thiên đỏ lên: "Là tự cậu nói đó."
Tiểu Gia khẽ gật đầu.
Nhạc Dao kéo hai người ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua Khương Yếm, thân thiện chào hỏi.
"Em ở phòng 406. Nếu có việc cần giúp một tay chị cứ bói nhé!"
Khương Yếm khoanh tay hỏi cô bé: "Em có thể giúp gì cho chị?"
Nhạc Dao đếm: "Mang đồ ăn tới, nói chuyện với chị, rồi phá hỏng máy giám sát này…"
Cô bé cười ranh mãnh: "Em có năng lực lắm đó."
Khương Yếm cũng mỉm cười chào tạm biệt.
Cánh cửa phòng 405 đã đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Khương Yếm và Nhạc Nhất.
Nhạc Nhất ôm gối ngồi trên giường, từ khi Khương Yếm vào, cô bé đã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoại hình của cô bé này không thể nói là tạo ra ấn tượng sâu đậm gì cho người khác, nhưng mặt mày hời hợt lại rất độc đáo. Môi mỏng, không nói được lời nào hay. Lúc mở miệng thì luôn mang theo vẻ khiến người ta khó chịu, giống như lúc nào cũng sẵn sàng chửi bới người ta.
"Em đang nhìn gì thế?" Khương Yếm hỏi.
Nhạc Nhất: "Chị không nhìn thấy à?"
Khương Yếm tâm trạng tốt nói: "Đã thấy, em đang ngắm cảnh."
Nhạc Nhất khịt mũi.
Một lúc sau, cô bé chỉ ra ngoài cửa sổ: "Chiếc lá kia cũng không tệ lắm."
Khương Yếm theo tầm nhìn của Nhạc Nhất, nhìn thấy một chiếc lá bình thường.
"Đường vân lá giống như một dòng sông." Nhạc Nhất nói.
Khương Yếm nhìn chiếc lá cẩn thận một lúc lâu trước khi đồng ý: "Đúng là hơi giống."
Nhạc Nhất phản bác: "Là rất giống."
Khương Yếm gật đầu lấy lệ, cô đi tìm đồ ăn nhẹ trong vali, sau đó ném một túi khoai tây chiên cho Nhạc Nhất.
Nhạc Nghị giơ tay nhận lấy khoai tây chiên, nhìn mùi vị xong lập tức tỏ vẻ chê bai ném lại.
"Em muốn vị cà chua."
Thế là Khương Yếm ném ra một gói khác có vị cà chua.
Hai người tự ngồi trên giường bệnh của mình, mặt đối mặt ăn khoai tây chiên, sau khi ăn xong một gói khoai tây chiên, Khương Yếm hỏi Nhạc Nhất: "Em đến đây từ khi nào?"
Nhạc Nhất thản nhiên nói: "Lâu lắm rồi."
Khương Yếm: "Những đứa nhóc đó thì sao?"
"Cũng tầm đó."
"Trò chơi bắt chuột bạch đó bắt đầu từ khi nào?"
"Tháng Giêng này."
"Những đứa trẻ đó chưa từng xuất hiện điều gì bất thường sao?"
Nhạc Nhất cắn miếng khoai tây chiên trong miệng: "Vẫn chưa."
"Màu sắc linh hồn của họ không bao giờ thay đổi."
Rõ ràng là Nhạc Nhất đã quan sát những người bạn đồng hành của mình khi cả y tá và bệnh nhân bình thường đều gặp phải bất thường.
Khương Yếm cũng tin rằng những đứa trẻ này chưa bao giờ bị "nhiễm bệnh".
Với một chấp niệm nào đó, linh hồn đứng sau đã xây dựng một khung cảnh đuổi giết và trốn chạy, nhưng vì không thể kiểm soát được bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nên theo bản năng, nó chọn bệnh nhân tâm thần làm chuột bạch và để những người khác làm "dao" cho "nó".
Nhưng Khương Yếm đã phản bác ý tưởng này ngay khi cô nghĩ ra nó.
Linh hồn này đã hình thành một trường bán năng lượng, mức độ lây nhiễm có thể nói là rất sâu, nếu nó phát hiện không thể khống chế được người bệnh tâm thần thì lựa chọn của nó nên là loại bỏ họ.
Không cần phải làm điều này.
Chỉ vì bạn không thể kiểm soát nó không có nghĩa là bạn không thể giết nó.
Những linh hồn bị ô nhiễm đến mức này thì không có sự đồng cảm, "nó" có thể còn ít lý trí nhưng đã mất hết cảm xúc, "nó" sẽ xóa bỏ sự hiện diện chướng mắt rồi chơi trò chơi với những người khác trên sân.
Vậy tại sao nếu không thể kiểm soát những người mắc bệnh tâm thần, nó lại không tiêu diệt họ?
Tại sao chỉ dùng bệnh nhân tâm thần làm chuột thí nghiệm?
Nhạc Nhất ăn xong khoai tây chiên, vò nát vỏ gói thành một quả bóng, cô bé liếc nhìn vẻ mặt trầm tư của Khương Yếm, sốt ruột nói: "Chị đoán xem tại sao chúng em là chuột bạch và tại sao chỉ có chúng em là không bị khống chế? "
Khương Yếm ngước mắt.
"Không phải chúng em không thể bị khống chế, mà là thứ đó không muốn khống chế chúng em."
Nhạc Nhất nằm ở trên giường nhắm mắt lại: "Càng tỉnh táo thì khi bị tra tấn mới càng khốn khổ hơn."
Khương Yếm nheo mắt: "Em biết điều gì rồi?"
Nhạc Nhất đến mắt cũng lười mở: "Em biết quá nhiều."
"Nhưng em lười nói cho chị biết."