Khương Yếm nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu.
Vẻ mặt của cô có một ít vẻ hàm xúc không rõ ràng, cô bắt đầu nhớ lại lời Nhạc Nhất vừa nói trong phòng bệnh.
"Không phải là không thể khống chế chúng em, mà là thứ đó không muốn khống chế chúng em."
"Càng tỉnh táo thì khi bị tra tấn mới càng đớn đau khốn khổ hơn."
"Em biết quá nhiều."
"Nhưng em lười nói cho chị."
Rất rõ ràng, Nhạc Nhất biết thứ quỷ quái đứng sau viện điều dưỡng Bạch Sơn là gì.
Ít nhất, cô bé cũng biết được tại sao bọn họ là chuột bạch.
Thẩm Tiếu Tiếu lại không bình tĩnh như vậy, sự bối rối của em gần như được thể hiện rõ thông qua màn hình tin nhắn:
Cứu mạng với, trước tiên khoan nói đến chuyện Tưởng Hà đã chết hay chưa, viện trưởng hiện tại của viện điều dưỡng là ai, hãy chỉ nói về bức ảnh này thôi…
Không đúng, em đã kiểm tra qua Nhạc Nhất rồi, con bé chắc chắn là người sống, a a a chẳng lẽ là Nhập Hồn của em bị lỗi? Đám nhóc này đều đã bị chết cháy??"
"Mẹ ơi, bọn họ rốt cuộc là thứ gì vậy?!"
Thẩm Tiếu Tiếu đã cảm thấy những đứa trẻ này đều là quỷ, nên theo bản năng dùng từ "thứ" để gọi.
Nhưng Khương Yếm lại không cảm thấy những đứa trẻ này đã chết.
Không nói đến chuyện Nhập Hồn kết luận có chính xác hay không,
Chỉ biết rằng bọn trẻ chính là tác phẩm đáng tự hào nhất của Tưởng Hà, là kho báu trân quý nhất. Khi Tưởng Hà thoát khỏi đám cháy, chỉ cần có cơ hội, bà ta nhất định sẽ mang bọn trẻ theo.
Cho nên bọn trẻ rất có thể là được cứu ra từ trong đám cháy, sau đó được Tưởng Hà lén đưa vào viện điều dưỡng Bạch Sơn.
Khương Yếm thậm chí còn cảm thấy đám cháy kia là do Tưởng Hà cố ý gây ra.
Những người hâm mộ tôn quý của Tưởng Hà sẽ không đồng ý với việc bà ta giải tán đoàn xiếc thú biểu diễn ngầm. Nếu Tưởng Hà muốn yên tâm mà sống dưới ánh mặt trời chân chính và muốn tẩy trắng thân phận, chỉ có một biện pháp.
Đó chính là huỷ hoại đoàn xiếc thú.
Cho nên bà ta gây ra vụ cháy rừng, khiến cho bọn trẻ "biến mất" khỏi cuộc đời, biến chúng thành kho báu độc nhất vô nhị của bà ta.
Dù sao đây cũng đều là suy đoán của Khương Yếm, chân tướng sự việc vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng có một điều có thể xác định.
Ảnh chụp có năm đứa trẻ.
Cô bé trong bình hoa không xuất hiện tại viện điều dưỡng.
Khương Yếm lại nhấn vào bức ảnh chụp, một lần nữa quan sát kĩ cô bé trong bình hoa.
Bởi vì cô bé này lớn lên ở trong bình hoa, nên hoàn toàn không thể nhìn thấy tay chân cũng như chiều cao, nên Khương Yếm chỉ có thể đoán cô bé khoảng chừng sáu đến chín tuổi vào thời điểm đó.
Mà hiện tại đã trôi qua mấy năm, cô bé này tuyệt đối sống không đến lúc này.
Chức năng của cơ thể không cho phép cô bé sống đến tận bây giờ.
Vì vậy, có lý khi nghi ngờ rằng cô bé này đã chết trước khi xảy ra vụ cháy rừng, hoặc là chết trong đám cháy, lại nghĩ xa hơn một chút, cô bé có thể đã chết khi vừa đến viện điều dưỡng.
Một khi đã như vậy, hiện tại có hai người chết liên quan đến đoàn xiếc.
Tưởng Hà và cô bé trong bình hoa.
Có khả năng là hai người này sau khi hình thành trường năng lượng, cho rằng đám trẻ Nhạc Nhất là chuột bạch.
Cũng đều có lý do để tra tấn bốn đứa trẻ.
Không cần phải bàn thêm về Tưởng Hà, thành viên trong đoàn xiếc thú cho tới bây giờ đều là chuột bạch trong tay bà ta, tuỳ ý thao túng, tuỳ ý thí nghiệm. Xét về cuộc đời của Tưởng Hà, bà ta vô cùng hưởng thụ loại cảm giác thao túng vận mệnh này, nếu như sau khi bà ta hình thành trường năng lượng, hoàn toàn có thể đoán ra được đám trẻ này sẽ gặp phải chuyện gì.
Mà hoạt động tâm lí của cô bé trong bình hoa cũng dễ đoán được.
Từ nhỏ bị nhốt trong bình hoa, mỗi ngày đều phải trải qua sự đau đớn do xương cốt bị chèn ép, trái tim trong lồng ngực gần như muốn nhảy ra khỏi xương sườn gầy gò chật hẹp. Tất nhiên là cô bé này rất yếu ớt, cũng rất khao khát được sống.
Cho dù những đứa trẻ khác cũng phải chịu sự ngược đãi như vậy, nhưng so sánh với cô bé thì những gian khổ mà chúng phải trải qua vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều, cô bé có lẽ sẽ hâm mộ, sẽ ghen tị, sẽ có vô vàn cảm xúc khác nhau.
Mà những loại cảm xúc này vẫn sẽ theo cô bé sau khi chết, bị khuếch đại vô hạn sau khi linh hồn cô bé bị ô nhiễm.
Một khi cô bé hình thành trường năng lượng, toàn bộ tình cảm đều sẽ hoàn toàn đánh mất, nhưng vẫn còn giữ lại được một chút lý trí.
Khi đó, những năm tháng chia ngọt xẻ bùi đối với cô bé mà nói thì chỉ là một vũng nước đọng cảm xúc, nhưng bất cứ một chút căm phẫn nào cô bé mang theo từ khi còn sống sẽ không ngừng khuếch đại, cho đến khi tràn ngập trong não cô bé.
Dưới tình huống như vậy, nếu cô bé lựa chọn tra tấn đồng bạn thì cũng có thể hoàn toàn lý giải được.
Ngón tay của Khương Yếm vô thức gõ trên mặt giường.
Bây giờ cô đang tựa vào giường bệnh, Nhạc Nhất đang nằm trên bệ cửa sổ, đưa lưng về phía cô, cầm bút sáp dầu cặm cụi vẽ vào mặt sau của quyển bệnh án.
Bởi vì bệ cửa sổ không đủ rộng để Nhạc Nhất bày nhiều đồ vật, nên cô bé đặt tất cả bút sáp dầu xuống đất, mỗi khi vẽ thì phải ngồi xổm xuống để đổi lấy một cây bút sáp dầu khác, sau đó đứng lên tiếp tục vẽ.
Bút sáp dầu ít tới mức đáng thương đã bị cô bé dùng đến ngắn củn, nhưng rất sạch sẽ.
Qua đó có thể thấy được, Nhạc Nhất thực sự yêu quý chúng.
Khương Yếm chống cằm quan sát bóng lưng người bạn nhỏ một lát, trong đầu cô không ngừng nhớ về chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nghĩ đến sự phân công rõ ràng của bọn trẻ, những lời bàn bạc thường ngày, ở trong phòng bệnh cùng thảo luận với bọn trẻ có nên trốn ra khỏi viện điều dưỡng hay không…
Một suy nghĩ nảy lên trong lòng Khương Yếm.
Cô hỏi Nhạc Nhất: "Em thực sự bị bệnh tâm thần sao?"
Nhạc Nhất vẫn còn đang cặm cụi vẽ, cũng không quay đầu lại: "Chị quan tâm em có bị hay không để làm gì?"
Ngay sau đó, Khương Yếm lại hỏi: "Những đứa trẻ khác thực sự bị bệnh tâm thần sao?
Nhạc Nhất: "Chị quan tâm bọn họ có bị hay không để làm gì?"
Khương Yếm nhìn chằm chằm vào d*c v*ng của Nhạc Nhất một lát, tin tưởng vào suy đoán của chính mình.
Không có.
Những đứa trẻ này không hề bị bệnh tâm thần.
Từ điểm này, Khương Yếm tặc lưỡi một tiếng.
Tựa như Cục Quản Lí Siêu Cấp cho rằng, đóng giả làm bệnh nhân tâm thần là cách nhanh gọn nhất để được đưa vào viện điều dưỡng, để tạo ra một cái cớ hợp lí nhằm đưa bọn trẻ vào viện điều dưỡng, Tưởng Hà tự đặt cho chúng vài căn bệnh tâm thần.
Bởi vậy, lập luận "chuột bạch bị nhiễm bệnh là bệnh nhân tâm thần" sẽ bị bác bỏ.
Khương Yếm nhớ lại thông báo tối hôm qua nghe được, phát hiện ra rằng, không có bất kì một lời giải thích nào chỉ rõ "chuột bạch bị nhiễm bệnh" là cái gì.
Nhạc Nhất nói chuột bạch chính là bệnh tâm thần.
Đây là do cô bé cho rằng như vậy, hoặc nói cách khác, đây là lí do thoái thác hợp lí nhất mà cô bé cảm thấy có thể giải thích cho người khác.
Phương Miêu bắt mọi người đi tìm chuột bạch, đi tìm bệnh nhân tâm thần.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không thể liên hệ hai loại người này với nhau.
Nói cách khác, chuột bạch bị nhiễm bệnh thực ra không liên quan gì đến bệnh nhân tâm thần.
Nhân quả chuyện này hoàn toàn bị đảo lộn.
Không phải vì chuột bạch bị mắc bệnh tâm thần, mà đi tìm chuột bạch chính là đi tìm bệnh nhân tâm thần của viện.
Bởi vì hồ sơ bệnh án của bốn đứa trẻ đó cho thấy chúng bị "bệnh tâm thần", nên chuột bạch mới bị cho là người mắc "bệnh tâm thần".
Đơn giản mà nói chính là…
Chuột bạch bị nhiễm bệnh không phải là các bệnh nhân tâm thần.
Chuột bạch bị nhiễm bệnh chính là bốn người Nhạc Nhất.
Trường năng lượng này nhắm vào quá mạnh, rõ ràng đang chĩa mũi dùi về phía bốn đứa trẻ, mà Nhạc Nhất bị mắc kẹt ở giữa trường năng lượng, dưới sự trợ giúp của thiên phú Khuy Linh*, cô bé có thể cảm nhận được ác ý mãnh liệt của mọi người đối với mình sau khi trò chơi bắt đầu.
* Khuy Linh: Năng lực của Nhạc Nhất, nhìn được màu sắc của linh hồn
Bởi vì cô bé có chút suy đoán đối với nguyên nhân đằng sau trò chơi, cho nên mới nói ra câu kia "Em biết quá nhiều."
Nhưng Khương Yếm lại thấy hơi hoang mang.
Xem xét lại cuộc trò chuyện từ tối hôm qua của mấy đứa trẻ trong thang máy, Tiểu Thiên thực sự cảm thấy bản thân bị bệnh tâm thần, và cũng cảm thấy Nhạc Nhất như vậy.
Nhưng Nhạc Nhất không phản bác, cô bé đồng tình với lời nói của Tiểu Thiên, lựa chọn thuận theo đó mà nói.
Nhưng từ d*c v*ng vừa rồi của Nhạc Nhất, cô bé cảm thấy mình không hề bị bệnh từ tận đáy lòng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Khương Yếm cau mày.
Bởi vì Khương Yếm phản hồi chậm chạp, Thẩm Tiếu Tiếu ở đầu điện thoại bên kia trở nên sốt ruột.
Em bắt đầu đoạt mệnh liên hoàn call: "Chị Khương Yếm?"
"Chị Khương Yếm còn sống không??"
"Chị Khương Yếm đừng làm em sợ, nếu chị còn sống thì hãy lên tiếng đi!"
Khương Yếm cầm lấy điện thoại: "."
Thẩm Tiếu Tiếu trong chớp mắt thả lỏng tâm tình: "Hì hì ~"
Không chờ Thẩm Tiếu Tiếu hỏi lại, Khương Yếm còn nói thêm: "Bọn trẻ có lẽ là được cứu ra khỏi đám cháy, nhưng Tưởng Hà lại che giấu điều này."
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Sức sống của em dâng trào: "Em phải bó bột lại cho chị Hoan Hoan, nửa tiếng sau sẽ đến phòng 405 tìm chị, đến lúc đó cùng đến phòng hồ sơ!!"
Khương Yếm: "Trong nửa tiếng này, em có thể kiểm tra hồ sơ của nhóm y tá trên internet, cần xác định Tưởng Hà đã chết hay chưa."
Thẩm Tiếu Tiếu: "Oke~"
Khương Yếm đặt điện thoại xuống.
Vừa đến ba giờ, Khương Yếm xuất hiện đúng giờ ở cửa phòng bệnh.
Hai phút sau, của phòng 403 nhẹ nhàng đẩy ra, Thẩm Tiếu Tiếu cũng chạy tới.
Khương Yếm: "Thế nào?"
Thẩm Tiếu Tiếu liền nói: "Người đang nắm giữ vị trí viện trưởng hiện tại hẳn là Tưởng An!"
"Em đã kiểm tra từng tài khoản kết nối với mạng khu vực này, quả thực là có vài y tá phàn nàn về viện trưởng, bao gồm cả tính cách thay đổi, còn có suy giảm trí nhớ. Ví dụ như, quy củ do chính viện trưởng đặt ra, vừa qua mấy tháng đã quên, rõ ràng nhất chính là một năm trước, viện trưởng từng gọi sai tên của các y tá đến mấy lần."
Khương Yếm gật đầu.