Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 124

Hai người đi về phía phòng hồ sơ.

Hiện tại, viện điều dưỡng Bạch Sơn chỉ còn lại một ít nhân viên y tế, người sau lại càng tệ hơn người trước, vì vậy mà dọc theo hành lang đều là bệnh nhân đi lại, không thể tìm thấy nổi bóng dáng của một nhân viên y tế.

Nên hai người đi một mạch đến phòng hồ sơ mà không gặp phải bất kì trở ngại nào.

Phòng hồ sơ rất dễ tìm, đến tầng năm chỉ cần rẽ trái, bên cạnh chính là văn phòng của viện trưởng.

Nhưng bởi vì khâu quản lý của viện điều dưỡng rất lỏng lẻo, nên phòng hồ sơ không có ai trực ban.

Lúc này, Trương Lỗi đang ngồi chơi game ở cửa phòng hồ sơ, tiếng game vang lên leng keng thùng thùng, có thể thấy được trận đấu đang vô cùng kịch liệt.

Thẩm Tiếu Tiếu đứng nhìn từ xa, nhỏ giọng nói thầm: "Lá gan lớn thật."

"Mấy tháng nay trong viện điều dưỡng chết nhiều nhân viên y tế như vậy, nếu là em thì đã nghỉ việc lâu rồi, sáng nay anh ta còn trêu ghẹo y tá tên là Hứa Tinh…"

"Hơn nữa, Ngụy Nhàn đã biến mất hơn một ngày, anh ta không quan tâm cũng không thèm báo cảnh sát, vậy mà còn chơi game!" 

Khương Yếm phỏng đoán nói: "Chắc là bị từ trường của Trường Năng Lượng ảnh hưởng, khả năng nhận thức đối với phương diện này bị giảm sút…"  

"Hơn nữa…"

Cô trầm ngâm nói: "Ban đêm thường xuyên giết người, cho dù là bị mất trí nhớ, thì thái độ của bọn họ đối với mạng người cũng đã chịu ảnh hưởng từ trong tiềm thức."

Thẩm Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: "Hẳn là như vậy!"

Em hỏi Khương Yếm: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? đi lừa anh ta?"

Khương Yếm vẫy tay ra hiệu, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức ghé tai qua.

Nửa phút sau, em ngẩng đầu cười hề hề.

Trạng thái của Trương Lỗi gần đây không được tốt, đặc biệt là chủ nhật hôm nay.

Anh ta cảm thấy mình như bị người ta đánh gục, đầu óc trở nên đờ đẫn, mỗi sáng chủ nhật thức dậy, anh đều cảm giác như suốt đêm không ngủ, cho dù có ngủ bù cũng không thể rũ bỏ được cơn buồn ngủ. Mà một khi ngủ không đủ giấc sẽ rất dễ cáu gắt, nên anh ta đắm chìm vào game suốt hai tháng qua. 

Đắm chìm vào cảm giác giết người trong game.

Lúc này, Trương Lỗi đang chém người ở trong game, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trên đầu bị chặn, anh ta khó chịu ngẩng đầu lên, cuối cùng còn chưa kịp nói câu gì thì đã bị đập vào ót.

Trương Lỗi bị cú đánh này đánh đến váng đầu.

Não của anh ta ong ong một hồi lâu mới nhìn thấy có người tới, là bệnh nhân mắc chứng hưng cảm vừa mới chuyển đến viện.

Bệnh nhân kia thấy anh ta nhìn qua, lập tức cười ngây ngô, giật lấy điện thoại trong tay Trương Lỗi ném xuống đất. Trương Lỗi vội vàng đẩy Thẩm Tiếu Tiếu ra, chạy đến nhặt điện thoại lên.

Màn hình điện thoại đã vỡ nát.

Sắc mặt của Trương Lỗi lập tức sầm xuống, anh ta mắng một tiếng, cầm lấy cây chổi bên cạnh và định trói Thẩm Tiếu Tiếu lại, nhưng còn chưa kịp làm gì, Thẩm Tiếu Tiếu đã lăn đùng ra đất.

"Bớ người ta, đánh người, đánh người, đánh trẻ vị thành niên có phải là phạm pháp hay không, ah!"

Em đau khổ che đầu, lăn lộn trên đất, vừa quằn quại vừa phát ra tiếng kêu khóc não nề.

Khương Yếm đang quan sát ở gần đó: "..."

Lẽ ra cô không nên giao việc này cho Thẩm Tiếu Tiếu.

Một nửa số bệnh nhân ở tầng năm, lúc này nghe thấy động tĩnh thì kéo nhau ra khỏi phòng.

Bọn họ vốn dĩ chỉ muốn nhìn một chút xem bệnh nhân nào đang phát bệnh, kết quả là các bác trai bác gái từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, dường như là hiểu ra được gì đó, lập tức ùa lên bao vây Trương Lỗi.

"Cậu đang làm gì đấy hả??"

"Cho dù ngày thường có đánh chúng tôi, nhưng một cô gái bé nhỏ như vậy mà cậu cũng ức h**p được??"

Những bệnh nhân này tuy rằng đã bị người nhà vứt bỏ, ngay cả chết cũng không sợ, nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ những đứa trẻ nhỏ tuổi, bênh vực lẽ phải.

Trực giác cho thấy, những bệnh nhân này không hề bị khống chế.

Khương Yếm bắt đầu suy ngẫm trong vô thức.

Cho nên sự cố của buổi sáng hôm nay càng giống như là linh hồn ở sau lưng thử nghiệm mở rộng phạm vi khống chế.

Xem xét từ trong lời nói của vài đứa trẻ trong phòng bệnh, linh hồn ở sau lưng đã thử nghiệm ba lần trong tháng này, nhưng kết quả rất hiển nhiên, sức mạnh tâm linh của nó còn chưa đạt tới trình độ này.

Nhưng cô đã nhanh chóng dừng việc suy nghĩ, luồn lách qua chiếc bàn ở cửa, thừa dịp hỗn loạn mà xoay người bước vào phòng hồ sơ. 

Thời gian không đợi người, cô nhiều nhất chỉ có mười phút.

Phòng hồ sơ cũng không lớn, tổng cộng chỉ có bốn cái cái giá, trên mỗi cái giá đều được đánh dấu ngày tháng năm.

Khương Yếm nhanh chóng nhìn lướt qua, bước vội về phía cái giá được đánh dấu thời gian gần đây nhất, cũng chính là hồ sơ từ hai năm trước.

Xấp hồ sơ này đã nằm đây được một thời gian, hầu như trên mặt đều phủ đầy bụi, Khương Yếm bịt mũi, bắt đầu tìm kiếm theo thứ tự từ trên xuống dưới cái giá, tìm khoảng tám phút, cô rốt cuộc cũng thấy hồ sơ mình cần tìm.

Năm hồ sơ được viết tên theo thứ tự.

Nhạc Gia  Nhạc Thiên Nhạc Dao  Nhạc Nhất  Bình Bình

Bởi vì hồ sơ chẩn đoán bệnh sẽ liên tục được bổ sung, nên bốn túi hồ sơ trên không bị bám bụi. 

Ngoại trừ Bình Bình.

Hồ sơ của người tên là "Bình Bình" này bị phủ một lớp bụi rất dày, cô bé xếp sau bốn người họ "Nhạc".

Quả thật có thể thấy được, cô bé thậm chí còn không có họ.

Giọng của bệnh nhân ngoài cửa càng lúc càng nhỏ, Khương Yếm biết không còn bao nhiêu thời gian, cô lập tức nhét túi hồ sơ vào trong áo, né tránh tầm mắt của mọi người, khom lưng đi ra khỏi phòng hồ sơ.

Sau khi Khương Yếm rời khỏi đây, nhanh chóng đứng thẳng lưng dậy, điều chỉnh lại tư thế, ho nhẹ một tiếng, thản nhiên bước về phía cầu thang.

Thẩm Tiếu Tiếu nghe được tiếng ho khan này, nước mắt ngừng chảy, miệng cũng ngừng gào, em phủi mông đứng dậy.

"Ủa, mình đang ở đâu đây?"

Trương Lỗi gắt gao nhìn chằm chằm em.

Thẩm Tiếu Tiếu cười ngượng ngùng, vừa đi vừa nhảy chân sáo hướng về phía cầu thang.

Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu cũng không đi cùng một đường để trở lại tầng bốn, bởi vì phòng 405 còn có Nhạc Nhất, nên Khương Yếm đi theo Thẩm Tiếu Tiếu đến phòng 403.

Thẩm Hoan Hoan nằm trên giường với khuôn mặt bất đắc dĩ.

Bây giờ cô nàng đã ổn định lại cảm xúc của mình vào buổi sáng, nhưng lại cảm thấy vô cùng áy náy bởi vì bản thân không tiện cử động.

"Thực sự xin lỗi, ở một nơi khó khăn như vậy mà em còn làm liên luỵ đến mọi người."

Cô nàng cực kỳ thành tâm xin lỗi Khương Yếm .

Khương Yếm móc túi hồ sơ từ trong áo ra: "Không có việc gì, các em cũng đã góp tiền rồi mà."

Cô tuỳ ý nói: "Mua những tài liệu này tốn bao nhiêu tiền?" 

Người mà ngay cả thông tin về đoàn xiếc thú ngầm sớm đã biến mất này cũng có thể điều tra ra được, thu phí chắc chắn sẽ không hề thấp, tâm lí của Khương Yếm mong đợi ở mức giá khoảng hai mươi vạn.

Nhưng rất hiển nhiên, cô hoàn toàn không biết gì về giá cả giao dịch của con người.

Thẩm Tiếu Tiếu khoát tay: "Cũng không nhiều lắm, khoảng chừng bảy con số."

Khương Yếm đang xé túi hồ sơ thì chợt cứng đờ hai tay.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Bao nhiêu cơ?"

"Bảy con số đó nha."

Thẩm Tiếu Tiếu đang thò đầu xem túi hồ sơ, thấy Khương Yếm bỗng nhiên bất động, em vội vàng nhỏ giọng dò hỏi: "Hửm? Sao chị không xé tiếp?"

Khương Yếm l**m môi dưới.

"Bảy con số?"

Thẩm Tiếu Tiếu thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Khương Yếm: "Kết thúc kì này, chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Thẩm Tiếu Tiếu vuốt cằm dự đoán nói: "Kỳ này là Trường Năng Lượng không hoàn chỉnh nha, hì hì, mỗi người chắc chắn là sẽ kiếm được mấy chục vạn lận đó!"

Thế là xôi hỏng bỏng không* à.

* Câu thành ngữ "Xôi hỏng bỏng không" dùng để chỉ việc không mang lại kết quả như mong muốn cho người nào đó, thậm chí là chẳng thu lại được kết quả gì, sau khi đã tốn công sức, thời gian cho việc gì đó.

Cười chết mất, số tiền mà chị em song sinh kiếm được còn không nhiều bằng số tiền đã chi.

Ha ha ha ha, chưa gì mà đã nghĩ rằng nhiệm vụ đã xong à, đây là 

Trường Năng Lượng không hoàn chỉnh đó! Cầu nguyện để sống sót mới là điều nên làm!

Khương Yếm trầm mặc nhìn Thẩm Tiếu Tiếu.

Thẩm Tiếu Tiếu hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Một lúc sau, rốt cuộc em cũng hiểu được hàm ý của Khương Yếm, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Không sao đâu, đó… đó là tiền lãi, không cần phải tiếc, cũ không đi thì mới không tới!"

Tiền lãi.

Khương Yếm thầm nghĩ mình đã lâu chưa thuê quản gia, hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục xé túi hồ sơ.

Cô cảm thấy rất tò mò đối với Bình Bình, nên mở hồ sơ của cô bé này trước tiên.

Thứ đầu tiên lấy ra được chính là một bức tranh.

Tuy rằng không biết tại sao trong hồ sơ điều trị lại có bức tranh, nhưng Khương Yếm vẫn tập trung nhìn vào.

Trong bức tranh là một bình hoa nho nhỏ.

Trên bình hoa là một bức tranh vẽ đầy những dòng sông đầy màu sắc, ngập tràn bình hoa, cả bức tranh đều vẽ những dòng sông.

Những dòng sông giống như từ trên trời giáng xuống, tràn ngập toàn bộ bức tranh.

Nét bút của những đứa trẻ ngây thơ viết từng câu từng chữ trên bức tranh:

"Nếu Bình Bình phiêu lưu trên sông, như vậy em sẽ trở thành bình phiêu lưu!"

Những lời này là của Nhạc Nhất.

"Bình Bình phải cười thật nhiều nha, đừng để chị bắt gặp em khóc trộm."

Những lời này là của Nhạc Dao. 

"Bình Bình mau nhìn anh này, nhìn anh biểu diễn ảo thuật cho em!"

Những lời này là của Nhạc Thiên.

"Bình Bình không hề khó coi chút nào, Bình Bình là một cô bé xinh đẹp."

Những lời này là của Nhạc Gia.

Giữa hè năm 2019, buổi biểu diễn của những người bạn nhỏ gặt hái được thành công rực rỡ, Tưởng Hà phá lệ mua cho mỗi đứa một bộ bút sáp dầu sáu màu.

Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Bình Bình.

Bức tranh này chính là quà sinh nhật mà những người bạn nhỏ tặng cho Bình Bình tròn bảy tuổi.

Bình Luận (0)
Comment