Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 147

Anh chẳng cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn gì, cơn đói và cảm giác buồn ngủ hoàn toàn do thói quen gây ra, thực tế thì anh không ăn không ngủ cũng chẳng chết được. Quan trọng là, ngay cả khi rơi từ trên cao xuống, bị thứ gì đó đâm xuyên qua người, anh cũng không chết, trừ khi toàn bộ cơ thể anh bị nghiền nát thành bột ngay tức khắc, nếu không anh không thể chết được.
Cộng thêm năng lực thiên phú "nói lời thành thật".
Khi năng lực được kích hoạt, mọi người đều phải nói sự thật với anh.
Cả quỷ trong trường năng lượng cũng chẳng thể nói dối anh.
Vậy nên trong trường năng lượng, anh giống như chiếc máy xúc đất, những bí mật lẽ ra phải bị ẩn giấu nhưng lại bị các loại quỷ giống như NPC tùy tiện nói ra, chẳng thể giấu nổi.
Song nhược điểm của Mục Vọng cũng rất rõ ràng, anh từng bị sét đánh, dù sau này có bình phục thì đầu óc cũng trở nên chậm chạp, anh rất kém trong các nhiệm vụ liên quan đến tư duy.
Khi làm nhiệm vụ một mình, anh phải vắt cạn não để suy nghĩ, nhưng bây giờ là nhiệm vụ nhóm, sau khi nắm được manh mối, anh sẽ nhanh chóng chạy đến chỗ đồng đội, đưa tất cả manh mối cho họ, ngồi ngây ngốc nghe họ hoạt động não.
Khương Yếm biết vấn đề của Mục Vọng là gì, vì thế cô không định hỏi thông tin từ anh.
Nhưng Mục Vọng rất muốn cống hiến.
"Đừng chú trọng vào các chi tiết vụn vặt, hãy nghĩ xem tại sao trò chơi lại được thiết kế như vậy, sau đó tập trung vào những manh mối…"
Mục Vọng lải nhải ở sau lưng Khương Yếm.
Nghe Mục Vọng nói, Khương Yếm buồn cười quay đầu lại: "Cậu tự mình tổng kết à?"
Mục Vọng: "…"
Mục Vọng không cam tâm: "… Người khác."
Khương Yếm cong khóe môi, vuốt mái tóc đen mềm mại của Mục Vọng: "Yên tâm."
*
Chẳng mấy chốc đã tới thời hạn bắt đầu làm nhiệm vụ kỳ thứ năm.
Giang Ngữ Tình liên lạc với mọi người trước một ngày, nói rằng họ sẽ gặp nhau tại bến xe buýt ở ngoại ô Giang Thành lúc bảy giờ rưỡi tối.
Khi Khương Yếm đến, Giang Ngữ Tình đã ở đó, ngoài ra còn có Ngu Nhân Vãn và ba người lạ.
Ngu Nhân Vãn vừa thấy Khương Yếm thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, nói: "Khương Khương tới rồi."
"Ừ."
Khương Yếm từ tốn đáp, nhìn về phía những người ở đội khác.
Người dẫn đầu đội bên kia là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, đeo khuyên tai tua rua màu bạc phóng khoáng, tóc nhuộm màu xanh đậm, sau gáy xăm một con mèo đen, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, đầu cúi thấp, không biết đang nghĩ gì. 
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Khương Yếm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn lại.
Ngay sau đó cô ấy mỉm cười một cách thân thiện.
"Lam Lâm." Cô ấy tự giới thiệu: "Tôi biết các cô, vất vả lắm Cục quản lý siêu nhiên mới làm một chương trình, khi nào có thời gian tôi đều xem."
"Đây là Nghi Lương và Trương Độ, hai nam sinh viên đại học dễ xấu hổ." Cô ấy chỉ vào hai chàng trai bên cạnh, bổ sung thêm: "Lát nữa có thêm một cô gái, tên là Kẹo Bạc Hà."
Ngu Nhân Vãn bối rối hỏi: "Kẹo Bạc Hà? Là biệt danh à?"
"Không, cứ gọi như vậy đi, mẹ cô ấy thích ăn kẹo bạc hà, ảnh hưởng đến tên của con gái ruột." Lam Lâm cười đáp.
Ngu Nhân Vãn cũng cười.
Khương Yếm cong khóe môi.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Lam Lâm rất tốt.
Cô ấy là một người biết cách khuấy động không khí.
Nghe cách giới thiệu của Lam Lâm, chắc hẳn bốn người họ quen biết nhau, thậm chí đã chung đội từ lâu.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở bến xe buýt, một cô gái nhỏ nhắn bước xuống, nhìn quanh rồi chạy nhanh về phía Lam Lâm: "Chị Lam! Hai tuần không gặp, em nhớ chị quá."
Sau khi Kẹo Bạc Hà ôm Lam Lâm, cô ấy lấy một nắm kẹo màu lam từ trong túi ra, chia cho từng người: "Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Khương Yếm nhận lấy kẹo, nói cảm ơn.
Tính cách của cô ấy rất giống Thẩm Tiếu Tiếu…
Khương Yếm vừa nghĩ vậy thì một chiếc ô tô sang trọng chậm rãi dừng lại trước mặt cô.
Thẩm Tiếu Tiếu thò đầu ra ngoài cửa sổ: "Chị Khương Yếm!"
"Ôi, mọi người đến đủ rồi à? Bọn em có đến muộn quá không?"
Giang Ngữ Tình: "Không muộn, vừa đúng giờ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thẩm Tiếu Tiếu nhảy xuống, Thẩm Hoan Hoan cũng bước ra khỏi xe.
Khi nhìn thấy Thẩm Hoan Hoan, Khương Yếm hơi khựng lại.
Lúc này mắt phải của Thẩm Hoan Hoan bị che bằng một miếng băng màu trắng, giống như bị thương.
"Sao thế?" Cô hỏi.
Thẩm Hoan Hoan giải thích: "Không sao, băng cho có thôi."
"Đã lành rồi, sợ hù mọi người."
Thẩm Tiếu Tiếu xen vào: "Đau lắm đấy. Sư phụ móc mắt phải của chị ấy ra, sau đó lắp mắt mới vào, còn không được dùng thuốc tê, chảy rất nhiều máu…"
Thẩm Hoan Hoan vội ngắt lời Tiếu Tiếu: "Em nói nhiều quá."
Khương Yếm cau mày: "Sao phải làm vậy?"
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười: "Để em mạnh hơn."
"Mắt sinh linh có thể phân biệt được người và quỷ, hy vọng nó sẽ có ích."
Khương Yếm im lặng.
Nhược điểm năng lực của cô đã có Thẩm Hoan Hoan bù đắp.
Một lúc sau, cô gật đầu: "Yên tâm, nó có tác dụng rất lớn."
Ma quỷ trong trường năng lượng cũng có thực thể, nước thuốc thông thường không thể phân biệt được người với quỷ, cộng thêm năng lực của Khương Yếm, đôi khi trong mắt cô con người giống quỷ hơn cả quỷ, vì vậy cô luôn gặp khó khăn trong vấn đề này.
Cuối cùng Thẩm Hoan Hoan cũng giải quyết được vấn đề cấp bách của cô.
Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Giang Ngữ Tình vỗ tay, ra hiệu mọi người nghe cô ấy phát biểu.
Hiện trường yên lặng.
Giang Ngữ Tình thở ra một hơi, cô ấy chuẩn bị xong rồi nói:
"Chắc mọi người cũng nghe rồi, gần đây ở ngoại ô Giang Thành có rất nhiều vụ mất tích, theo camera giám sát thì những người mất tích đột ngột biến mất ở bãi cỏ ngoại ô thành phố vào lúc tám giờ tối. Tuy nhiên, máy dò năng lượng lại chẳng phát hiện ra điều bất thường gì nên Cục quản lý siêu nhiên suy đoán, có thể ở đây tồn tại một trường năng lượng ẩn, một trường năng lượng chưa rõ bối cảnh."
"Cục quản lý siêu nhiên đã tiến hành ghi chép cẩn thận, đồng thời gây áp lực để Cục Công an đẩy mạnh việc tìm kiếm. Hiện có 28 người mất tích, chẳng tìm thấy bất kỳ thi thể nào, song không có khả năng họ đều còn sống. Dù sống hay chết thì Cục quản lý siêu nhiên vẫn nghi ngờ những người này còn ở trong trường năng lượng, họ đang bị lợi dụng."
"Thế nên sau khi vào trường năng lượng, nếu có người nhờ giúp đỡ thì trước tiên các bạn phải xác định xem họ là người hay quỷ, hiểu không?"
Mọi người đều gật đầu.
Giang Ngữ Tình cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, lại ngẩng lên nhìn mọi người: "Xem ra không còn gì để nói nữa."
"Không ai biết bên trong trông như thế nào, cũng chẳng biết quy tắc trò chơi ra sao. Nếu không tính các nhà ngoại cảm đến các thành phố khác làm nhiệm vụ thì các bạn hiện là hai đội có thứ hạng tổng thể cao nhất Giang Thành. Nếu không, chúng tôi cũng chẳng để các bạn mạo hiểm thế này."
"Còn mười phút nữa là đến tám giờ, chuẩn bị xong thì xuất phát thôi."
Theo hiển thị của camera giám sát, trường năng lượng sẽ bắt giữ tất cả những người đi vào bãi cỏ ở vùng ngoại ô vào lúc tám giờ tối hàng ngày, vậy nên vùng ngoại ô đang bị phong tỏa, sợi dây cảnh báo màu vàng được giăng xung quanh.
Bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Đêm hè khiến người ta cảm thấy nóng bức khó chịu, không khí ngột ngạt đến khó thở, tám người tạm biệt Giang Ngữ Tình, đi về phía bãi cỏ.
Khương Yếm đi được nửa đường, bỗng sờ vào vai mình.
Thẩm Hoan Hoan thấy thế thì nhỏ giọng hỏi: "Chị bị muỗi đốt à?"
Khương Yếm lắc đầu: "Bị dính ít nước mưa."
Thẩm Hoan Hoan bối rối: "Mưa? Mưa ở đâu?"
"Không có gì." Khương Yếm tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc bảy giờ năm mươi bảy phút, tám người đã đến bãi cỏ.
Hai phút sau, họ đồng loạt cảm thấy ớn lạnh, cái lạnh bắt đầu từ đỉnh đầu, xuyên qua da đầu tràn vào đại não, lan khắp cái cổ mảnh khảnh, chảy dọc mạch máu xuống tay chân.
Sắp đến giờ rồi.
Mọi người nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, đúng lúc này, một luồng sáng chói mắt chiếu vào họ, hai nam một nữ cầm đèn pin bước ra từ bụi cỏ. 
"Tôi đã bảo chuyện chú Vương mất tích có vấn đề rồi, mấy người này đang làm gì thế? Vẻ mặt khẩn trương như vậy, chắc không phải tà đạo hay tổ chức nào đó chứ?"
"Này…" Một người đàn ông tóc ngắn phủi bụi dính trên người, cầm lấy bức ảnh mà chào hỏi: "Các cô cậu từng gặp người này chưa?"
"Tôi vừa nói chuyện điện thoại với cảnh sát, nếu các người không giải thích rõ ràng, tất cả phải vào đồn uống trà đấy!"
Lam Lâm lớn tiếng quát: "Các người không thấy dây cảnh báo à?"
"Mau rời khỏi đây!"
Vừa nói, cô ấy vừa bước về phía họ.
Lam Lâm muốn quát đuổi mấy người đó đi, nhưng bãi cỏ quá rộng, nếu ba người họ xuất hiện vào lúc này thì chắc chắn không thể rời khỏi ngay.
Sự thật đúng là vậy.
Lam Lâm vừa tiến lên hai bước thì đồng hồ đã chuyển sang tám giờ, tầm nhìn của cô ấy bỗng hóa đen, một màn sương đen sâu thăm thẳm xuất hiện trước mắt họ.

Đêm khuya tĩnh lặng, bụi cỏ ngoại ô thành phố im ắng vắng tanh, chỉ có một tấm ảnh từ từ rơi xuống mặt đất.
  

Bình Luận (0)
Comment