Có hơi chóng mặt.
Hai bên truyền đến âm thanh trong trẻo của nước, dòng nước vỗ vào nhau, cơ thể cô cũng nhấp nhô theo làn sóng.
Khương Yếm cau mày, mở mắt ra.
Cô phát hiện mình đang ở trên một dòng sông, dưới thân là chiếc bè tre rách nát, không khí thoang thoảng mùi tanh khó tả, nhưng nó không phải mùi tanh của biển, mà giống như mùi của thứ gì đó lên men hơn. Xung quanh không phải một màu đen xám xịt nữa, mà thay vào đó là một màn trắng xóa.
Sương mù màu trắng.
Vì cảm giác quen thuộc trở về nên Khương Yếm cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
"Cô sao rồi?"
Phía sau vang lên giọng nữ ân cần.
Khương Yếm quay lại, là Lam Lâm.
Khác với khi xuất phát, những trang sức mang đậm cá tính đã hoàn toàn biến mất, cô ấy đã thay một bộ áo ngắn quần dài, Khương Yếm cúi đầu nhìn bản thân, quần áo của cô cũng giống hệt Lam Lâm.
Vừa nãy do mải quan sát xung quanh nên Khương Yếm đã quên mất sự thay đổi của mình.
Giờ đây cô mới phát hiện chất vải của bộ quần áo này rất tệ, thậm chí còn khiến người ta khó chịu, có vẻ quy trình gia công khá cẩu thả, điều đó đã phần nào nói lên hai giả thuyết.
Đây có thể là bối cảnh của một thời đại không phát triển, hoặc địa vị của mấy người trong bối cảnh này không cao.
Thẻ gỗ trước ngực Lam Lâm tỏa ra ánh sáng trong suốt, dường như có tác dụng làm tỉnh táo đầu óc, cảm giác đau đầu của Khương Yếm đã giảm đi nhiều.
Cô thở dài một hơi: "Không sao."
Khương Yếm chầm chậm nhổm người dậy, đi vòng qua người của Lam Lâm, sương mù quá dày, cô mơ hồ nhìn thấy phía trước có hai người nằm trên bè tre, ngoài ra không thể nhìn xa hơn nữa.
Không biết cái bè tre này dài bao nhiêu.
Lam Lâm giải thích: "Là Kẹo Bạc Hà và Thẩm Hoan Hoan, tôi vừa thử gọi hai người đó dậy, nhưng không được, chắc phải đợi họ tự tỉnh."
Khương Yếm gật đầu.
Cô nói: "Cùng đi xem thử?"
Lam Lâm cười bảo: "Tôi đang định hỏi cô đây."
Không biết chiếc bè này sẽ đưa mấy người đến đâu, nhưng trò chơi đã bắt đầu từ khi bước vào trường năng lượng, bây giờ điều cần phải làm là đi xem tình trạng của bạn đồng hành, thế là hai người cùng nhau lùi về phía sau.
Bè tre hơi lắc nhẹ, hai người đi không nhanh, cố gắng phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể.
Sau khi vượt qua Kẹo Bạc Hà và Thẩm Hoan Hoan, Khương Yếm đi thêm gần mười mét nữa thì thấy Ngu Nhân Vãn, Ngu Nhân Vãn vừa mới tỉnh lại, Khương Yếm bảo em ấy trông chừng hai người chưa tỉnh.
Sau đó lại đi thêm mấy phút nữa, nhưng Khương Yếm chẳng nhìn thấy ai.
Đi đến cuối con bè, Khương Yếm mới thấy một người, là người đàn ông tóc húi cua dọa sẽ báo cảnh sát khi nãy, anh ta nằm dang tay dang chân trên bè tre, tay trái ngâm trong dòng nước.
Đồng nghĩa với việc, trên chiếc bè tre này có tổng cộng sáu người.
Chắc hẳn còn một bè tre nữa, trên đó là năm người còn lại.
Đối với người bình thường mà nói, trường năng lượng vượt ra khỏi tầm hiểu biết của họ.
Khương Yếm cảm thấy sau khi tỉnh dậy, người đàn ông này sẽ rất phiền, ví dụ như nói họ bắt cóc anh ta, hoặc hét lớn muốn rời khỏi đây.
Sau khi thương lượng với Lam Lâm, Lam Lâm đã dùng bùa cấm ngôn với anh ta.
"Như này thì thành bắt cóc thật rồi."
Lam Lâm đùa vui để bầu không khí thoải mái hơn.
Khương Yếm cũng hùa theo, khóe môi khẽ cong lên.
Thẩm Hoan Hoan và Kẹo Bạc Hà gần như tỉnh lại cùng lúc, Lam Lâm cầm lấy thẻ gỗ đưa đi đưa lại trước mặt hai người họ, vẻ đờ đẫn trên mặt họ dần biến mất.
Thẩm Hoan Hoan nhìn trái nhìn phải, biểu cảm hơi căng thẳng: "Tiếu Tiếu đâu…"
Khương Yếm: "Không thấy đâu hết, chắc đang ở trên chiếc bè khác."
Bây giờ cứ lo lắng vớ vẩn cũng chẳng có tác dụng gì, Thẩm Hoan Hoan nhắm mắt lại rồi từ từ ngồi nhổm dậy.
Khương Yếm cúi người thì thầm vào tai cô nàng mấy câu.
Bỗng sắc mặt của Thẩm Hoan Hoan trở nên căng thẳng, lập tức bỏ miếng băng trên mắt ra.
Do căn bệnh bẩm sinh nên đồng tử của cô nàng có màu hơi ngả sang màu nâu đỏ, nhưng giờ đây đồng tử bên trái lại xuất hiện một vòng vàng mờ ảo, toát ra nét đẹp kỳ dị.
Sau khi nhìn lướt qua sáu người trên thuyền, Thẩm Hoan Hoan nhìn Khương Yếm lắc đầu.
Khương Yếm thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ có quỷ trà trộn vào một trong số họ, nhưng xem ra là cô đã nghĩ nhiều.
Không có quỷ thì tốt.
Người đàn ông tóc húi cua vẫn chưa tỉnh, Lam Lâm kéo anh ta đến trước mặt để trông chừng.
Dường như thời gian rất dư dả.
Khương Yếm cúi đầu kiểm tra túi của mình, trước khi xuất phát cô đã nhét rất nhiều đồ vào trong, nhưng bây giờ đã vơi đi một nửa.
Ngoại trừ mấy miếng bánh ngọt chế biến đơn giản ra thì mấy đồ ăn vặt như bánh quy, sôcôla đều biến mất không chút dấu vết.
Khương Yếm sờ vào hai bên túi thì đèn pin vẫn còn, nhưng nó đã biến thành chiếc đèn pin có mẫu mã cũ kỹ.
Thẩm Hoan Hoan chú ý thấy động tác của Khương Yếm, cô nàng nhỏ giọng phân tích: "Nhìn thì có vẻ giống vùng quê của thế kỷ trước."
"Loại quần áo vải thô này rất thích hợp để làm nông, tuy không thoải mái lắm nhưng có thể chống sâu tránh bẩn, cũng không dễ rách, mấy cái bánh ngọt còn sót lại của chị, có thể là bánh đào hoặc bánh trái cây, đều là những loại bánh ngọt đã có từ lâu."
Khương Yếm "ừm" một tiếng.
Thẩm Hoan Hoan tiếp tục nói: "Cũng có thể là ở hiện đại, nhưng bởi linh hồn sau lưng của trường năng lượng chưa từng rời khỏi nông thôn nên trí tưởng tượng có hạn, cái này cũng không chắc…"
"Haizz, chẳng biết Tiếu Tiếu sao rồi."
Thẩm Hoan Hoan không muốn cảm xúc lo lắng chi phối tâm trạng nên chỉ lẩm bẩm vài câu, sau đó thì không nói gì nữa.
"Hình như sương mù đang dần vơi đi."
Cô nàng chuyển chủ đề, nhìn về phía trước.
Nếu như vừa nãy chỉ có thể nhìn trong phạm vi ba mét thì bây giờ phạm vi đã tăng lên năm mét, quang cảnh xung quanh đã lờ mờ xuất hiện.
Chiếc bè thuận theo dòng nước xuôi vào trong hang động.
Hang động này rất to, dọc theo hang động là những khối đá bị nước xói mòn tạo ra hình thù kỳ quái, song cũng có những khối đá rất vuông vức, dường như cứ đi được một lúc thì sẽ thấy phía trên hang động xuất hiện rất nhiều phiến đá to rộng hai mét.
Hiện giờ phạm vi nhìn thấy đã lên đến bảy tám mét.
Khương Yếm nheo mắt nhìn phiến đá một lúc, rồi lấy chiếc đèn pin từ trong túi ra, do là đèn pin đời cũ nên công suất cũng giảm đi đáng kể, nhưng cũng đủ để nhìn rõ cả phiến đá kia.
Khương Yếm bật đèn với mức sáng thấp nhất.
Có vẻ như Lam Lâm muốn ngăn cô lại, nhưng giây sau cô ấy nghĩ gì đó rồi lại chẳng nói gì.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua lớp sương phía trên, xung quanh hang động có vô số muỗi vằn đang đậu, dưới sự k*ch th*ch của ánh sáng, chúng dường như sống lại, nhưng do ánh sáng của đèn pin chỉ ở mức trung bình nên chúng chỉ phát ra tiếng vo ve chứ không cất cánh bay.
Khương Yếm cố gắng nhìn lên phía trên.
Ánh sáng không đủ.
Khương Yếm nhìn trái nhìn phải, khi "quần thể phiến đá" xuất hiện trước mắt, cô vặn đèn pin đến mức cao nhất, thừa cơ ném nó lên trên…
Lúc này không chỉ có những con côn trùng màu đen động đậy, mà cả cảnh quang trong hang động cũng trở nên rõ ràng.
Tất cả mọi người chợt im lặng.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng rợn người.
Thứ đó vốn không phải phiến đá.
Mà là quan tài.
Quan tài đỏ như máu nằm chi chít.
Các cỗ quan tài treo dọc trên vách đá đều dán bùa màu vàng, do niên đại đã lâu, mực chu sa trên đó gần như đã đổi màu, tấm bùa cũng bám đầy mạng nhện, ngoài ra còn có xác côn trùng bám xung quanh.
Vô số côn trùng như màn sương đen đuổi theo ánh sáng của đèn pin, bọn chúng mang theo một mùi hôi thối, mạng nhện dính trên cánh bị thổi bay, do số lượng quá nhiều, không gian vang vọng từng đợt tiếng lộp bộp, như thể có ai đó đang giẫm lên tấm ván nhựa.
Chẳng mấy chốc chiếc đèn pin đã rơi xuống sông, khung cảnh xung quanh lại chìm vào màn đêm.
Nhưng màn đêm lần này bí bách hơn hẳn.
Cho đến khi tiếng côn trùng kêu hoàn toàn biến mất, Kẹo Bạc Hà mới xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình: "Đây là thứ gì thế?"
Thẩm Hoan Hoan từng đọc tài liệu về vấn đề này.
Cô nhỏ giọng nói: "Hình như là quan tài treo."
"Một nét văn hóa trong phong tục chôn cất của người dân tộc thiểu số miền nam, rất nhiều nơi đều có."
Chủ đề này kết thúc tại đây.
Cũng chỉ có thể dừng tại đây.
Chẳng ai biết mấy quan tài này đại diện cho cái gì, cũng có thể là không đại diện cho cái gì hết.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc húi cua chợt tỉnh lại.
Tiếng anh ta ngồi dậy rất lớn, sau khi phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ thì anh ta hơi choáng váng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.
Biểu cảm Khương Yếm hiện lên vẻ đáng tiếc, nếu người đàn ông này nhìn thấy quan tài, có lẽ anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời họ, song đối phương lại chẳng nhìn thấy.