Khi anh ta tỉnh lại không chỉ phát hiện bản thân đang ở trên bè, mà còn bị mất tiếng, anh ta lập tức nghĩ rằng mình bị tà giáo đầu độc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mấy người họ.
Lam Lâm ngồi xổm xuống giải thích, nhưng hiển nhiên người đàn ông không thể tiếp nhận được sự thật này, anh ta cảm thấy mình đang bị tẩy não, thậm chí còn muốn nhảy xuống sông để chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị Lam Lâm bắt lại.
"Không cho anh nói là đang bảo vệ anh." Lam Lâm bảo: "Đây không phải nơi để cãi vả."
Người đàn ông há miệng, run rẩy tự ôm lấy mình.
Lam Lâm bất lực vò đầu, nhưng hành động của người đàn ông thực sự rất buồn cười, bầu không khí căng thẳng cũng giảm đi nhiều.
Vì để giữ sức, Lam Lâm bảo mọi người ngồi quay lưng lại với nhau, tạo thành một vòng tròn.
Mười phút sau, sương mù đã tan đi khá nhiều, chiếc bè tre trôi ra khỏi hang động.
Trong làn sương mù có ánh đỏ mờ ảo đang lấp ló.
Tất cả nhà ngoại cảm trên bè đều vô thức đứng dậy.
Một hồi chuông vang lên.
Ba con hồ ly khổng lồ cầm ô bước ra từ trong làn sương, bọn chúng cao khoảng năm mét, lắc qua lắc lại, bước một bước lại quay đầu về sau nhìn một cái, khi đứng thẳng chúng giống như con người đang đi trên mặt nước, có lẽ do tầm nhìn quá cao nên chúng không phát hiện mấy người trên bè.
Sau khi ba con hồ ly rời đi, biểu cảm trên mặt người đàn ông tóc húi cua đã hoàn toàn đơ cứng.
Anh ta bấu chặt vào người mình, xác nhận đây không phải là mơ.
Anh ta nhớ lại lời Lam Lâm từng nói, cái gì mà đây không phải là thế giới thực, nơi này có quỷ, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ thì mới được sống tiếp, anh ta gần như sụp đổ.
Nhưng thứ làm anh ta hoàn toàn sụp đổ còn ở phía sau.
Chiếc bè trôi vào màn sương mà ba con hồ ly đó đi qua, đột nhiên một hồi chuông ma mị vang lên.
Có ai đó bước ra từ trong màn sương mù dày đặc.
Nhưng nhìn kỹ lại thì là một đám người, người dẫn đầu đội chiếc mũ rơm, mặc chiếc áo choàng đen, anh ta đang gõ chuông, đằng sau là một hàng người nhìn không rõ hình dáng.
Khi đến gần, họ mới phát hiện cơ thể của mấy người đó cứng đờ, sắc mặt xám xanh, phần cơ thể bị thối rữa được đắp một lớp bột chu sa, xung quanh quấn đầy lá bùa vàng.
"Keng…"
Người đàn ông mặc áo choàng đi đầu gõ một tiếng.
Đột nhiên đám cương thi đặt tay lên vai cương thi đằng trước, người mặc áo choàng đi một bước lại gõ một tiếng, anh ta bước trên mặt nước mà cơ thể không dính chút giọt nước nào.
Keng…
Giọng nói khàn đặc của người mặc áo choàng vang lên:
"Bụi thành bụi, đất thành đất, Tương Tây cản thi, người sống tránh đường…"
Tất cả mọi người đều nín thở dõi theo người cản thi, sợ anh ta sẽ phát động tấn công.
Nhưng sự thật thì lại không, anh ta giống như đám hồ ly kia, chỉ dẫn theo cương thi đi về phía trước.
Ngu Nhân Vãn nuốt một ngụm nước miếng: "Tương Tây à…"
Thẩm Hoan Hoan nói nhỏ: "Đúng là quan tài treo từng xuất hiện ở Tương Tây."
Sắc mặt Ngu Nhân Vãn hiện vẻ đau khổ.
Biểu cảm của Lam Lâm cũng không được tốt, cô ấy nhìn về màn sương cùng dòng sông vô tận phía trước, vẫn cảm thấy không nên như vậy.
Cứ đi qua thôi sao?
Từ khi nào mà lại nhân từ như thế?
Lúc này Khương Yếm mới lên tiếng: "Bọn chúng chưa chạm vào nước."
Lam Lâm quay đầu lại: "Cái gì cơ?"
Khương Yếm: "Dù là đi trên mặt nước, nhưng giày của chúng vẫn khô ráo."
Nước sông có vấn đề.
Ý thức được chuyện này, Lam Lâm bỗng quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc húi cua.
Cô ấy nhớ rất rõ, lúc hôn mê, một cánh tay của anh ta đã ngâm xuống nước.
Khương Yếm cũng nhìn theo.
Cô ấy lạnh lùng nói: "Tôi có thể chặt đứt cánh tay trái của anh không?"
Sắc mặt người đàn ông lộ vẻ sợ hãi, anh ta ra sức vẫy tay, khua tới khua lui, ra hiệu cho mọi người đến xem cánh tay trái khô ráo của anh ta.
Nhưng cũng chính vào lúc này, anh ta hoang mang cúi đầu xuống.
Tay trái anh ta xuất hiện vết thương khoảng một centimet.
Có lẽ là do quá căng thẳng, nên sau khi tỉnh dậy anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn
Người đàn ông định bỏ tay xuống nhưng động tác của anh ta đã bị con mắt tinh tường của Khương Yếm nhìn thấu.
Khương Yếm đi lên hai bước, nắm chặt lấy tay đối phương.
Người đàn ông hơi bực, nhưng Khương Yếm không nhìn anh ta, mà nhìn vào vết thương trên tay anh ta.
Lúc này có con gì đó màu đỏ, giống như bọ cánh cứng đang từ từ bò ra khỏi vết thương của anh ta.
Ngay tức khắc, vẻ mặt người đàn ông như thể bị người khác bóp cổ.
Con thứ nhất vừa bò ra lại đến con thứ hai.
Tiếp đến là con thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Vô số con bọ lũ lượt bò ra khỏi vết thương của anh ta, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, người đàn ông suy sụp hét lớn, nhưng vì không nói được nên anh ta chỉ há to mồm, như thể bị thứ vô hình nào đó chặn miệng.
Rất nhanh, mấy con bọ bắt đầu bò ra từ trong họng anh ta, sau đó là cả hốc mắt.
Khương Yếm lập tức nói: "Không sống được nữa, ném anh ta xuống đi!"
Nói rồi cô định đá anh ta xuống sông, lòng bàn tay của Thẩm Hoan Hoan cũng xuất hiện ánh sáng vàng, cô nàng chuẩn bị giúp một tay.
Đúng thật người đàn ông không thể sống được nữa, cứ tiếp tục thế này thì bọ sẽ càng lúc càng nhiều, một khi chúng bắt đầu gặm bè tre thì tất cả mọi người đều phải chết, nhưng Kẹo Bạc Hà lại đột nhiên ngăn họ lại.
"Tôi giỏi trị liệu, để tôi xem thử, biết đâu còn cứu được!"
Nói rồi cô ấy nhanh chóng lấy ra hai tấm bùa dán lên mắt với vết thương của anh ta, miệng đọc gì đó.
Bằng mắt thường có thể thấy vết thương của anh ta dần lành lại.
Biểu cảm đau đớn trên mặt anh ta cũng giảm đi nhiều.
Kẹo Bạc Hà ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Nhìn này!"
Cứu được người đúng là đáng để đắc ý.
Nhưng trước tiên là phải cứu sống được đã.
Kẹo Bạc Hà đang định niệm chú tiếp, ngờ đâu cơ thể anh ta lại bắt đầu phình to ra như quả bóng, thấy Kẹo Bạc Hà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng túm cô ấy lại kéo cần về phía mình, cùng lúc đó, Khương Yếm đã đá anh ta xuống sông, nhưng vẫn muộn một chút.
Sắp chạm đến mặt sông thì cơ thể anh ta nổ tung, phần lớn con bọ chìm xuống dòng nước, số ít thì dính lại trên thuyền.
Sau một hồi chân tay lóng ngóng.
Cuối cùng vẫn là Lam Lâm đuổi mấy con bọ đến cuối bè, sau đó Khương Yếm cắt con bè làm đôi.
Sắc mặt Kẹo Bạc Hà trắng bệch: "Xin lỗi, tôi, tôi…"
Khương Yếm: "Cô lấp lại thì những con bọ đấy không thể chui ra ngoài được, tất nhiên người đàn ông sẽ càng ngày càng phình lên."
Kẹo Bạc Hà cúi đầu, Lam Lâm vỗ vào vai cô ấy.
"Muốn cứu người là tốt, lần sau chú ý là được."
Chuyện này cứ thế trôi qua, tuy trên bè còn sót lại chút bộ phận cơ thể người tanh tưởi, nhưng chẳng ai để ý.
Người đàn ông chết thảm, tất cả mọi người đều cẩn thận, không chạm vào nước.
Tâm trạng căng thẳng chú ý xung quanh.
Kết quả là đến khi chiếc bè trôi ra khỏi màn sương, dừng lại tại một nơi nào đó cũng chẳng xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là trên đường có nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ đằng sau.
Tiếng hét vừa chói tai vừa não lòng.
Thẩm Hoan Hoan lo tiếng hét đó là của Thẩm Tiếu Tiếu nên tâm trạng cứ bất an, mãi tới lúc chiếc bè tre thứ hai cặp bờ, cô nàng nhìn thấy dáng người của Thẩm Tiếu Tiếu.
Đôi song sinh đồng thời thở phào một hơi.
Sau đó mọi người đứng lại gần nhau, bắt đầu thống kê số lượng.
Các nhà ngoại cảm đều còn sống, ba người bình thường vào nhầm đã chết mất hai người, đó là người đàn ông tóc húi cua với nữ sinh xa lạ, cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông với thế giới quan đổ nát.
Miệng đối phương không ngừng lẩm bẩm gì đó, nhưng bây giờ chẳng có ai để ý đến tâm trạng của ông ấy.
Khương Yếm nhìn xung quanh, bên bờ có một tấm biển gỗ.
Phong thủy bảo địa*, đẹp nhất Tương Tây.
*Phong thủy bảo địa: Nơi có phong thủy cực tốt.
Phong thủy bảo địa?
Ngu Nhân Vãn lầu bầu: "Ngập xác người mà còn phong thủy bảo địa, đúng là tự dát vàng lên mặt…"
Vẻ mặt của Thẩm Tiếu Tiếu cũng hiện rõ sự đồng tình.
Em kể sơ qua nguyên nhân cái chết của nữ sinh cho mọi người, bè bọn họ cách đó mười mấy mét cũng nhìn thấy ba con hồ ly với người cản thi, cũng thật trùng hợp, nữ sinh nó tỉnh lại giữa lúc lũ cương thi đi qua, thấy cảnh tượng đáng sợ ấy thì hét thất thanh.
Lúc đó tất cả cương thi đều quay lại nhìn cô ta, sau đó nữ sinh như thể bị mê hoặc, đứng dậy nhảy xuống nước, cô ta đặt tay lên vai cương thi, theo tiếng chuông nhảy từng bước đến cuối hàng cương thi rồi từ từ biến mất trong màn sương dày đặc.
Chỉ có Lam Lâm biết thuật cấm ngôn, mà Lam Lâm lại ở trên bè của bọn họ, thôi thì xem như nữ sinh đó đen đủi quá thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người bình thường vào đây có mấy ai may mắn đâu?
Thẩm Tiếu Tiếu cũng lắc đầu.
Em ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này màn sương trắng đã tan gần hết, cảnh vật cách đó không xa cũng dần hiện lên trước mặt họ.
Là một ngôi trường cũ kĩ.
Ánh sáng yếu ớt len lỏi ra khỏi các lớp học, có một bóng người đang đứng ở cửa sổ tầng năm, như thể đang nhìn họ.
Cùng lúc đó, dòng chữ "phong thủy bảo địa" trên tấm biển gỗ cũng biến mất.
Dòng chữ mới hiện lên trước mắt họ.
Chào mừng đến với trường trung học cơ sở Vụ Hải.
Kính mời các học sinh mới đến trường trước 0 giờ, nghiêm túc làm thủ tục nhập học.