Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 163

Khương Yếm chọn Thẩm Hoan Hoan để trả lời câu hỏi này là vì có lý do.
Trong hai chị em, cô nàng là người chị không được ba mẹ thiên vị, cô nàng càng dễ đồng cảm hơn, phán đoán của cô nàng sẽ càng gần với thiết kế của linh hồn sau lưng hơn.
Khương Yếm đã phát hiện ra điều này từ lâu rồi.
Dù sao trong những nhiệm vụ trước đây có liên quan đến ba mẹ, khi đó phía sau lưng Thẩm Tiếu Tiếu luôn có bóng dáng của ba mẹ em, em đang nhớ ba mẹ, nhớ tình yêu họ dành cho em, nhưng mỗi lần như vậy, h*m m**n của em sẽ nhanh chóng biến mất, ngay sau đó lại hiện ra ánh mắt rụt rè im lặng của Thẩm Hoan Hoan đang nấp sau cánh cửa.
Cảnh tượng này thực sự đã từng tồn tại.
Tuy rằng cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng từ h*m m**n của Thẩm Tiếu Tiếu, lúc nhỏ em đã từng cố ý chiếm đoạt tình yêu của ba mẹ, nhưng Thẩm Hoan Hoan không hề oán giận, nhìn gia đình ba người hạnh phúc mà không hề tranh giành.
Thẩm Tiếu Tiếu hiện tại vừa hối hận vừa áy náy, nhưng ba mẹ của hai chị em đã qua đời rồi, em cũng không thể bù đắp được lỗi lầm này nữa.
Sau khi phân tích, Thẩm Hoan Hoan kết luận: "Đây là phán đoán của em."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiếu Tiểu ở bên cạnh run rẩy, Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng cụp mi xuống, nhìn chằm chằm xuống đất mà không chớp mắt.
Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Thẩm Tiếu Tiếu dường như càng tái nhợt hơn.
Nhưng ngoại trừ Khương Yếm, không ai chú ý đến điều này.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về tính khả thi của kết luận này.
Một lúc sau, Trương Độ gãi đầu: "Cách nghĩ này có phải là quá cực đoạn rồi không?"
"Cái gì mà nếu bản thân không có được tình yêu của ba mẹ, vậy thì không cần nữa, sẵn sàng để cả hai đều chết cũng không muốn đối phương sống một mình… Cảm giác có hơi cực đoan…" 
Thẩm Hoan Hoan giải thích nói: "Linh hồn sau lưng vì yêu mà sinh ra hận thù với ba mẹ, sở dĩ vì yêu sinh hận là vì nó bị mẹ chọn đưa lên đoạn đầu đài, cách giải quyết có thể khiến nó vui vẻ sau khi chết chỉ có hai cách. Một là người được thiên vị phải chết, hai là người mẹ không được thiên vị. Người mẹ không thể đưa ra được sự lựa chọn, vì không thể cứu được cả hai đứa con, vậy thì chỉ có thể để bọn chúng cùng không được chọn, cùng đi về phía cái chết."
"Hai lựa chọn như vậy, tôi thích cái phía sau hơn."
"Nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mọi người có thể chủ động bày tỏ ý kiến của mình."
Lam Lâm cau mày suy nghĩ hơn mười giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi luôn cảm thấy trong trường hợp này cần phải suy nghĩ cực đoan, Trường Năng Lượng sẽ khuếch đại tất cả cảm xúc của linh hồn sau lưng, bất luận là ghen tị và cố chấp hay là hận thù và tình yêu."
"Tôi cũng ủng hộ việc cho nghé ăn gà và dê con cùng lúc."
"Như vậy cả hai bên đều sẽ không phải ghen tị và áy náy nữa, cũng không cần phải đối mặt với sự khao khát vô tận của người mẹ sau cái chết của đối phương nữa, lấy phương thức tự hủy hoại mình đi đến cái chết hoặc là có thể sẽ khiến cho người mẹ hối hận khôn nguôi, nhưng tất cả chúng đều không cần phải thấy và cũng không thể nhìn thấy được."
"Chúng chỉ cần chết đi, mặc dù mẹ của chúng sống tiếp, nhưng cuộc sống sau đó toàn là bi thương."
Thẩm Hoan Hoan vội vàng trả lời lại: "Một hòn đá trúng hai đích."
"Vừa để người mẹ sống sót, lại vừa trả thù người mẹ."
"Tôi cảm thấy đây là một linh hồn yêu thương mẹ sâu sắc nhưng lại không được mẹ thiên vị, khi các loại cảm xúc bị khuếch đại lên, sẽ đưa ra một lực chọn ác liệt."
Cách nói của Thẩm Hoan Hoan đã thuyết phục được những người khác.
Vì vậy kế hoạch đã được quyết định như vậy.
Khương Yếm đứng lên.
Cô định kiếm một lý do để ra ngoài đi dạo: "Tôi và Ngu Nhân Vãn…"
"Em cảm thấy chị nói đúng."
Giọng nói của Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Khương Yếm dừng lại một chút, Thẩm Hoan Hoan mỉm cười nhìn em gái: "Em khen muộn rồi, đã qua hai phút rồi đó."
"Sao ngay cả nói em cũng nói chậm như vậy chứ." Thẩm Hoan Hoan giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ vào đầu Thẩm Tiếu Tiếu.
Mèo con đen giẫm lên đầu Lam Lâm, ngạo nghễ cúi đầu nhìn hai người, sau đó ghét bỏ liếc nhìn sang một bên: "Thật nhàm chán, bọn họ trông giống hệt nhau, không kiên cường, cũng chẳng mạnh mẽ!"
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức tức giận, trừng mắt nhìn mèo con đen: "Mày đừng tỏ ra ghen tị rõ ràng vậy chứ!"
Mèo con đen: ?
Thẩm Tiếu Tiếu lại bắt đầu nói những lời mà không biết em đã học được từ đâu đó:
"Mèo đen đáng ghét như mày, đời này chắc chưa từng trải nghiệm niềm vui có anh chị em chứ gì, đúng là đáng thương, trên đời này sao lại có con mèo đen xui xẻo như mày chứ!"
"Mày tưởng rằng bọn họ khen mày đáng yêu là thật đấy à?" Thẩm Tiếu Tiếu cười lạnh: "Thương hại mày thôi! Chỉ có tao mới thích mày thật, ối giời, thế mà còn dám xỉ vả tao, mèo đen nhà người ta còn dễ thương hơn mày nhiều đó, đồ không có tình thân, không kiên cường, không mạnh mẽ!"
Mọi người: "…"
Lam Lâm giữ mèo đen đang nhe răng: "Nhẫn nhịn chút, nhẫn nhịn chút."
"Tìm thấy manh mối rồi tao sẽ thu hồi mày về."
Mèo con nổi điên: "Vậy cô còn không nhanh lên đi?"
Lam Lâm quay đầu nhìn Khương Yếm: "Vừa rồi cô định nói gì sao?"
Khương Yếm nói bừa: "Sau nhiệm vụ lần trước, tôi và Ngu Nhân Vãn đã chọn phần thưởng giống nhau, có thể tạm thời che đậy hơi thở và bắt chước động vật, vì vậy lát nữa chúng tôi sẽ ra ngoài tìm manh mối."
Lam Lâm kinh ngạc: "Còn có loại đạo cụ như vậy sao?"
Khương Yếm gật đầu.
Cô giải thích ngắn gọn về việc phân công nhiệm vụ: "Lúc tới đây mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, chỗ này ngoài chuồng trâu, chuồng gà và chuồng dê thì chỉ còn một tòa nhà năm tầng đổ nát, nên tòa nhà đó chắc là dùng để dạy học, văn phòng và chỗ ở, văn phòng làm việc của cô giáo Vương chắc cũng ở trong đó."
"Sau khi vào tòa nhà, chị sẽ đi tìm văn phòng làm việc của cô giáo Vương với em trước, về phần làm sao để lấy được quy tắc trở thành giáo viên…" Khương Yếm nhìn về phía Ngu Nhân Vãn: "Em hợp tác với con mèo này, mèo con sẽ dụ cô giáo Vương đi, em đi tìm quy tắc và manh mối."
"Không vấn đề chứ?"
Hôm nay Ngu Nhân Vãn vẫn chưa nguyền rủa, đến lúc đó em ấy sẽ dùng nguyền rủa cô giáo Vương, sau đó dùng thể chất của mình để tìm kiếm manh mối, tiến hành đồng bộ, quy tắc trở thành giáo viên chắc hẳn sẽ bị tìm ra thôi.
Cho nên Ngu Nhân Vãn vội vàng lắc đầu: "Không thành vấn đề, Khương Khương không cùng đi tìm quy tắc trở thành giáo viên với em sao?"
"Chị tin tưởng năng lực của em, vì vậy chị định đi đến khu vực dạy học."
"Sau khi các em tìm thấy được quy tắc trở thành giáo viên hãy nhanh chóng rời đi, chúng ta gặp mặt ở lều tranh."
Sau khi nghe xong những lời của Khương Yếm, chóp tai của Ngu Nhân Vãn đột nhiên đỏ lên.
"Khương Khương tin tưởng năng lực của em…"
Em ấy nhanh chóng liếc nhìn Khương Yếm, quyết đoán giơ tay lên và thề: "Không… Không làm nhục sứ mệnh!"
"Nếu như bị phát hiện, em sẽ móc toàn bộ tròng mắt của bọn họ ra, nếu như em bị bắt…. Cho dù có bị tra tấn, em cũng sẽ không bao giờ khai ra Khương Khương!"
Khương Yếm: "….Em có tinh thần này là tốt rồi."
Ánh mắt Ngu Nhân Vãn kiên định: "Em có."
Khương Yếm: "Tốt lắm, tiếp tục duy trì."
Nhìn thấy Ngu Nhân Vẫn muốn  lôi kéo cô bày tỏ thái độ, Khương Yếm lập tức mở cửa, đặt ngón trỏ vào giữa môi, ra hiệu cho em ấy im lặng.
Ngu Nhân Vãn ngừng nói, em ấy cúi xuống ôm mèo con đen lên, sau đó cúi người theo Khương Yếm ra khỏi cửa.
Thấy Ngu Nhân Vãn rất hoạt bát mà!
Đồng thời còn rất nhập vai.
(Đồng thời còn trở thành người hâm mộ duy nhất của chị Yếm.)
Đồng thời không dẫn theo Tiểu Oa đi làm nhiệm vụ.
Tiểu Oa: Không cần cue* đâu.
*cue: nhắc đến, đề cập đến (ngôn ngữ mạng Trung). 

Bình Luận (0)
Comment