Lượng, trôi nổi trên sông hơn ba giờ đồng hồ mới đến được trường trung học cơ sở Vụ Hải, cho nên vẫn chưa nhìn thấy khuôn viên trường dưới ánh mặt trời.
Không có màn đêm bao phủ, mọi thứ ở đây đổ nát như một nhà máy bỏ hoang từ thế kỷ trước.
Cỏ dại gần đến đầu gối, tấm biển hiệu vỡ thành bảy tám mảnh, Khương Yếm cố gắng đánh vần từng chữ, sau đó hợp lại được thành ba chữ "Thôn Đào Nguyên*".
*Đào Nguyên - 桃花: hoa đào
Ngu Nhân Vãn nhỏ giọng hỏi Khương Yếm: "Khương Khương, chị đã từng nghe câu chuyện ma "Chốn Đào Nguyên ký*" chưa?"
*Những ghi chép về một nơi tên là Đào Nguyên.
Khương Yếm: "Chuyện ma gì?"
Ngu Nhân Vãn: "Người dân ở thôn Đào Nguyên nói rằng tổ tiên của bọn họ để tránh chiến tranh nên đã lánh đời, họ đã không ra ngoài hàng trăm năm rồi, nhưng tóc tai và quần áo của bọn họ vẫn giống hệt như người bên ngoài. Điều này căn bản là không thể, cho nên nguyên cớ là bọn họ đã chết từ lâu rồi, quần áo là do người đời sau đốt tế cho. Mà gỗ đào vừa là vật để xua đuổi tà ma, cho nên người trong Đào Nguyên là một nhóm ma quỷ bị cây đào trấn trụ."
Em ấy lẩm bẩm nói: "Cũng không biết thôn Đào Nguyên trong "Chốn Đào Nguyên ký" có liên quan gì đến thôn Đào Nguyên này không, có thể là không liên quan…"
Khương Yếm: "Hoặc có thể cũng có liên quan."
"Người bên ngoài không thể tìm thấy được, người bên trong không thể ra ngoài."
Khương Yếm nhìn về phía Ngu Nhân Vãn nói: "Đừng nói chuyện này nữa, tòa nhà đó ở trước mặt rồi, đừng làm ồn."
Mấy phút sau, hai người một mèo đã đến được tòa nhà chính của trường trung học cơ sở Vụ Hải.
Có một số quy tắc được dán trên cửa.
"Quy tắc sinh tồn trong tòa nhà chính của trường trung học cơ sở Vụ Hải."
Bước vào cổng trường trung học cơ sở Vụ Hải tức đã trở thành học sinh của chúng tôi. Các giáo viên của trường đều tốt nghiệp từ những trường có danh tiếng hàng đầu với năng lực xuất sắc và tín ngưỡng cao cả. Chúng tôi sẽ không tiếc công sức để chấn chỉnh phẩm cách cho học sinh, giúp các em tăng cường tố chất, để trở thành những tế phẩm hoàn hảo nhất của Ngưu Tiên đại nhân. Sau đây là những gì học sinh nên làm trong tòa nhà chính:
1, Học sinh nghe lời giáo viên mới là học sinh ngoan, phải kính trọng giáo viên, nghiêm cấm làm trái bất kỳ chỉ dẫn nào của giáo viên.
2, Trường học là nhà của chúng ta, chúng ta đều yêu quý trường học, nên không được phá hủy tài sản công cộng.
3, Nhiều học sinh sẽ để đồ đạc của mình trong tòa nhà giảng dạy, nghiêm cấm trộm cắp.
4, Không được phép sử dụng đồ đạc cá nhân ở hành lang.
5, Ba tầng đầu tiên là khu dạy học, ký túc xá ở tầng bốn và năm, thời gian làm việc của giáo viên là từ 8:00 - 11:00 giờ, nếu muốn tìm giáo viên giúp đỡ, vui lòng không đến vào thời gian nghỉ trưa.
6, Chú ý đi nhẹ nói khẽ ở hành lang.
7, Vui lòng duy trì vệ sinh sạch sẽ, bước vào tòa nhà chính với tâm thái tích cực và hăng hái.
Không có nhiều nội dung, chỉ mất chưa đầy một phút để đọc xong hết.
Không có nhiều điều chú ý trong "quy tắc sinh tồn trong tòa nhà chính" này, Khương Yếm nghi ngờ rằng sẽ có quy định cho các khóa học cụ thể trong lớp học cụ thể, quy tắc này chỉ có thể bảo vệ sự an toàn cơ bản nhất của mọi người.
Khương Yếm đọc lại một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói: "Không có vấn đề gì lớn."
"Quy tắc thứ ba nói không được trộm đồ cá nhân của học sinh, thứ chúng ta muốn lấy là đồ của giáo viên, đợi đến lúc đó thì sẽ xem có quy tắc nào dán trên cửa văn phòng làm việc giáo viên hay không, lùi lại một bước mà nói, cho dù không thể lấy được đồ của giáo viên, đó cũng là không thể lấy ở trong tòa nhà chính này thôi, mèo con dụ dỗ cô giáo Vương đi ra khỏi tòa nhà rồi lấy cũng vậy."
Mèo con đen tức giận: "Cô chú ý câu từ chút đi, dụ dỗ gì chứ?"
Khương Yếm không quan tâm đến nó, tiếp tục nói: "Trên đường đi chúng ta cần chú ý chút, đừng bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào."
"Về quy tắc thứ 4…"
Không được sử dụng đồ cá nhân ở hành lang.
Khương Yếm chỉ vào quy tắc này: "Có thể có sẽ có đồ đạc cá nhân bị ngụy trang thành đồ công cộng, sau khi vào tòa nhà đừng chạm vào bất kỳ thứ gì."
Ngu Nhân Vãn: "Vâng!"
Mèo con hừ một tiếng: "Các cô cứ dông dài mệt chết đi được, tôi còn vội trở về cãi nhau với người phụ nữ trêu tức tôi kìa…"
"Kẽo ket!"
Khương Yếm từ từ mở cửa vào tòa nhà chính.
Mèo con lập tức im lặng.
Trong hành lang cần nói chuyện nhẹ nhàng, nó không dám hét to.
Khương Yếm lấy một cái gương trang điểm từ trong ba lô ra.
Đây là thứ cô đã tìm thấy được trong túi ngực của cô gái đã chết trước đây, Khương Yếm cầm cái vòng sắt sau cái gương rồi đặt chiếc gương vào trong cửa, sau đó tìm một góc độ tốt để xoay một vòng, sau khi xác nhận không nhìn thấy gì trong gương, cô mới bước qua cửa trước.
Ngu Nhân Vãn nhẹ nhàng nắm lấy ba lô của Khương Yếm, yên lặng đi theo cô vào trong.
Tính mục đích của Khương Yếm rất mạnh, sau khi vào cửa cô đi thẳng đến tầng bốn, khi đến cầu thang tầng hai, Khương Yếm đột nhiên dừng lại, Ngu Nhân Vãn không kịp dừng lại, mũi đâm thẳng vào lưng Khương Yếm.
"Đừng chạm vào bậc thang tiếp theo, nhảy qua." Khương Yếm nói.
Ngu Nhân Vãn nghe vậy, vội vàng nhìn về phía bậc thang tiếp theo, nhìn đi nhìn lại mấy lần cuối cùng mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trên bậc thang sát tường:
Được quyên tặng bởi Ngô Mai - học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc của trường trung học cơ sở Vụ Hải
Ngu Nhân Vãn có hơi khó hiểu: "Nếu được quyên tặng thì không còn thuộc về cá nhân nữa đúng không? Là tài sản công cộng của trường học, cho nên chúng ta có thể chạm vào mà?"
Khương Yếm không quay đầu lại: "Em nhìn xuống phía dưới một chút xem."
Ngu Nhân Vãn nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy dưới dòng chữ đó có một dòng chữ nhỏ hơn.
(Quyên góp ngày 11 tháng 6 năm 2023.)
Khương Yếm nói: "Hôm nay là ngày 10 tháng 6, ngày 11 là ngày mai."
"Cho nên bậc thang này vẫn là vật phẩm cá nhân."
Ngu Nhân Vãn: "…"
Mèo con: "….."
Mèo con: "Lòng dạ con người các cô quá bẩn thỉu."
Tán thành…
Tôi thực sự phục rồi, gài bẫy trên ngày tháng, còn chỉ thiếu có một ngày thôi…
Khương Yếm không quan tâm đến nó, bước nhanh lên tất cả các bậc thang từ tầng hai lên tầng ba.
Đến góc rẽ chỗ tầng ba, cô lấy gương ra như trước, tìm một góc tốt để quan sát khung cảnh phía sau góc.
Nhưng lần này lông mày cô đột nhiên cau lại
Ngu Nhân Vãn trở nên căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sau góc nào có giáo viên sao, chúng ta gặp phải giáo viên ạ?"
Em ấy suy nghĩ rồi nói: "Đừng lo lắng, nếu em không áp chế thể chất của thì có lẽ sẽ đuổi được người đi."
Khương Yếm: "Không phải."
"Là hành lang tầng bốn này hình như dài hơn ba tầng đầu."
Mèo đen đắc ý vung vẩy chiếc đuôi: "Ngu ngốc, tầng này dành cho giáo viên, đương nhiên phải rộng rãi hơn rồi."
Khương Yếm nói thẳng: "Đề nghị câm miệng."
"Tòa nhà này chỉ rộng có như vậy thôi, làm sao hành lang tầng bốn có thể dài gấp đôi hành lang ở tầng dưới được."
Mèo con: "…"
Khương Yếm nhìn vào gương một lần nữa, đưa ra kết luận từ hình ảnh phải chiếu trong gương nói: "Có một tấm gương ở cuối hàng lang tầng bốn, vì vậy hiệu ứng thị giác được kéo dài."
Mèo con định mở miệng phát biểu ý kiến của mình.
Khương Yếm: "Mày không cần nói chuyện."
Mèo con buộc phải khuất phục, lập tức hừ mạnh một tiếng, quất đuôi vào quần áo của Khương Yếm: "Tôi rụng lông, tức chết cô."
Khương Yếm lạnh lùng phủi nhẹ quần áo của mình.
Ngu Nhân Vãn vội vàng ôm chặt mèo đen trong ngực: "Khương Khương, gương trên tầng bốn có vấn đề gì sao?"
Ngu Nhân Vãn nhớ tới con rắn chui ra khỏi gương trong nhiệm vụ lần trước, nhìn vào chiếc gương trong tay Khương Yếm: "Chẳng lẽ bên trong đó sẽ xuất hiện ma quỷ hù dọa chúng ta sao?"
Khương Yếm: "Không phải, chẳng qua nếu chúng ta đi lên bậc thang này, chắc chắn chúng ta sẽ lọt vào tấm gương ở góc rẽ tầng ba và tầng bốn."
Ngu Nhân Vãn đang định hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bị lọt vào, nhưng còn chưa kịp mở miệng, dường như em ấy đã đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức ngước mắt lên.
Khương Yếm gật đầu: "Chiếc gương này chắc chắn là vật dụng cá nhân."
"Một khi chúng ta bị gương soi, sẽ vi phạm quy tắc sử dụng đồ cá nhân.
Mèo con: "…"
"Lòng dạ con người mấy cô đúng là dơ dáy thật mà."
Lượng, trôi nổi trên sông hơn ba giờ đồng hồ mới đến được trường trung học cơ sở Vụ Hải, cho nên vẫn chưa nhìn thấy khuôn viên trường dưới ánh mặt trời.
Không có màn đêm bao phủ, mọi thứ ở đây đổ nát như một nhà máy bỏ hoang từ thế kỷ trước.
Cỏ dại gần đến đầu gối, tấm biển hiệu vỡ thành bảy tám mảnh, Khương Yếm cố gắng đánh vần từng chữ, sau đó hợp lại được thành ba chữ "Thôn Đào Nguyên*".
*Đào Nguyên - 桃花: hoa đào
Ngu Nhân Vãn nhỏ giọng hỏi Khương Yếm: "Khương Khương, chị đã từng nghe câu chuyện ma "Chốn Đào Nguyên ký*" chưa?"
*Những ghi chép về một nơi tên là Đào Nguyên.
Khương Yếm: "Chuyện ma gì?"
Ngu Nhân Vãn: "Người dân ở thôn Đào Nguyên nói rằng tổ tiên của bọn họ để tránh chiến tranh nên đã lánh đời, họ đã không ra ngoài hàng trăm năm rồi, nhưng tóc tai và quần áo của bọn họ vẫn giống hệt như người bên ngoài. Điều này căn bản là không thể, cho nên nguyên cớ là bọn họ đã chết từ lâu rồi, quần áo là do người đời sau đốt tế cho. Mà gỗ đào vừa là vật để xua đuổi tà ma, cho nên người trong Đào Nguyên là một nhóm ma quỷ bị cây đào trấn trụ."
Em ấy lẩm bẩm nói: "Cũng không biết thôn Đào Nguyên trong "Chốn Đào Nguyên ký" có liên quan gì đến thôn Đào Nguyên này không, có thể là không liên quan…"
Khương Yếm: "Hoặc có thể cũng có liên quan."
"Người bên ngoài không thể tìm thấy được, người bên trong không thể ra ngoài."
Khương Yếm nhìn về phía Ngu Nhân Vãn nói: "Đừng nói chuyện này nữa, tòa nhà đó ở trước mặt rồi, đừng làm ồn."
Mấy phút sau, hai người một mèo đã đến được tòa nhà chính của trường trung học cơ sở Vụ Hải.
Có một số quy tắc được dán trên cửa.
"Quy tắc sinh tồn trong tòa nhà chính của trường trung học cơ sở Vụ Hải."
Bước vào cổng trường trung học cơ sở Vụ Hải tức đã trở thành học sinh của chúng tôi. Các giáo viên của trường đều tốt nghiệp từ những trường có danh tiếng hàng đầu với năng lực xuất sắc và tín ngưỡng cao cả. Chúng tôi sẽ không tiếc công sức để chấn chỉnh phẩm cách cho học sinh, giúp các em tăng cường tố chất, để trở thành những tế phẩm hoàn hảo nhất của Ngưu Tiên đại nhân. Sau đây là những gì học sinh nên làm trong tòa nhà chính:
1, Học sinh nghe lời giáo viên mới là học sinh ngoan, phải kính trọng giáo viên, nghiêm cấm làm trái bất kỳ chỉ dẫn nào của giáo viên.
2, Trường học là nhà của chúng ta, chúng ta đều yêu quý trường học, nên không được phá hủy tài sản công cộng.
3, Nhiều học sinh sẽ để đồ đạc của mình trong tòa nhà giảng dạy, nghiêm cấm trộm cắp.
4, Không được phép sử dụng đồ đạc cá nhân ở hành lang.
5, Ba tầng đầu tiên là khu dạy học, ký túc xá ở tầng bốn và năm, thời gian làm việc của giáo viên là từ 8:00 - 11:00 giờ, nếu muốn tìm giáo viên giúp đỡ, vui lòng không đến vào thời gian nghỉ trưa.
6, Chú ý đi nhẹ nói khẽ ở hành lang.
7, Vui lòng duy trì vệ sinh sạch sẽ, bước vào tòa nhà chính với tâm thái tích cực và hăng hái.
Không có nhiều nội dung, chỉ mất chưa đầy một phút để đọc xong hết.
Không có nhiều điều chú ý trong "quy tắc sinh tồn trong tòa nhà chính" này, Khương Yếm nghi ngờ rằng sẽ có quy định cho các khóa học cụ thể trong lớp học cụ thể, quy tắc này chỉ có thể bảo vệ sự an toàn cơ bản nhất của mọi người.
Khương Yếm đọc lại một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói: "Không có vấn đề gì lớn."
"Quy tắc thứ ba nói không được trộm đồ cá nhân của học sinh, thứ chúng ta muốn lấy là đồ của giáo viên, đợi đến lúc đó thì sẽ xem có quy tắc nào dán trên cửa văn phòng làm việc giáo viên hay không, lùi lại một bước mà nói, cho dù không thể lấy được đồ của giáo viên, đó cũng là không thể lấy ở trong tòa nhà chính này thôi, mèo con dụ dỗ cô giáo Vương đi ra khỏi tòa nhà rồi lấy cũng vậy."
Mèo con đen tức giận: "Cô chú ý câu từ chút đi, dụ dỗ gì chứ?"
Khương Yếm không quan tâm đến nó, tiếp tục nói: "Trên đường đi chúng ta cần chú ý chút, đừng bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào."
"Về quy tắc thứ 4…"
Không được sử dụng đồ cá nhân ở hành lang.
Khương Yếm chỉ vào quy tắc này: "Có thể có sẽ có đồ đạc cá nhân bị ngụy trang thành đồ công cộng, sau khi vào tòa nhà đừng chạm vào bất kỳ thứ gì."
Ngu Nhân Vãn: "Vâng!"
Mèo con hừ một tiếng: "Các cô cứ dông dài mệt chết đi được, tôi còn vội trở về cãi nhau với người phụ nữ trêu tức tôi kìa…"
"Kẽo ket!"
Khương Yếm từ từ mở cửa vào tòa nhà chính.
Mèo con lập tức im lặng.
Trong hành lang cần nói chuyện nhẹ nhàng, nó không dám hét to.
Khương Yếm lấy một cái gương trang điểm từ trong ba lô ra.
Đây là thứ cô đã tìm thấy được trong túi ngực của cô gái đã chết trước đây, Khương Yếm cầm cái vòng sắt sau cái gương rồi đặt chiếc gương vào trong cửa, sau đó tìm một góc độ tốt để xoay một vòng, sau khi xác nhận không nhìn thấy gì trong gương, cô mới bước qua cửa trước.
Ngu Nhân Vãn nhẹ nhàng nắm lấy ba lô của Khương Yếm, yên lặng đi theo cô vào trong.
Tính mục đích của Khương Yếm rất mạnh, sau khi vào cửa cô đi thẳng đến tầng bốn, khi đến cầu thang tầng hai, Khương Yếm đột nhiên dừng lại, Ngu Nhân Vãn không kịp dừng lại, mũi đâm thẳng vào lưng Khương Yếm.
"Đừng chạm vào bậc thang tiếp theo, nhảy qua." Khương Yếm nói.
Ngu Nhân Vãn nghe vậy, vội vàng nhìn về phía bậc thang tiếp theo, nhìn đi nhìn lại mấy lần cuối cùng mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trên bậc thang sát tường:
Được quyên tặng bởi Ngô Mai - học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc của trường trung học cơ sở Vụ Hải
Ngu Nhân Vãn có hơi khó hiểu: "Nếu được quyên tặng thì không còn thuộc về cá nhân nữa đúng không? Là tài sản công cộng của trường học, cho nên chúng ta có thể chạm vào mà?"
Khương Yếm không quay đầu lại: "Em nhìn xuống phía dưới một chút xem."
Ngu Nhân Vãn nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy dưới dòng chữ đó có một dòng chữ nhỏ hơn.
(Quyên góp ngày 11 tháng 6 năm 2023.)
Khương Yếm nói: "Hôm nay là ngày 10 tháng 6, ngày 11 là ngày mai."
"Cho nên bậc thang này vẫn là vật phẩm cá nhân."
Ngu Nhân Vãn: "…"
Mèo con: "….."
Mèo con: "Lòng dạ con người các cô quá bẩn thỉu."
Tán thành…
Tôi thực sự phục rồi, gài bẫy trên ngày tháng, còn chỉ thiếu có một ngày thôi…
Khương Yếm không quan tâm đến nó, bước nhanh lên tất cả các bậc thang từ tầng hai lên tầng ba.
Đến góc rẽ chỗ tầng ba, cô lấy gương ra như trước, tìm một góc tốt để quan sát khung cảnh phía sau góc.
Nhưng lần này lông mày cô đột nhiên cau lại
Ngu Nhân Vãn trở nên căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sau góc nào có giáo viên sao, chúng ta gặp phải giáo viên ạ?"
Em ấy suy nghĩ rồi nói: "Đừng lo lắng, nếu em không áp chế thể chất của thì có lẽ sẽ đuổi được người đi."
Khương Yếm: "Không phải."
"Là hành lang tầng bốn này hình như dài hơn ba tầng đầu."
Mèo đen đắc ý vung vẩy chiếc đuôi: "Ngu ngốc, tầng này dành cho giáo viên, đương nhiên phải rộng rãi hơn rồi."
Khương Yếm nói thẳng: "Đề nghị câm miệng."
"Tòa nhà này chỉ rộng có như vậy thôi, làm sao hành lang tầng bốn có thể dài gấp đôi hành lang ở tầng dưới được."
Mèo con: "…"
Khương Yếm nhìn vào gương một lần nữa, đưa ra kết luận từ hình ảnh phải chiếu trong gương nói: "Có một tấm gương ở cuối hàng lang tầng bốn, vì vậy hiệu ứng thị giác được kéo dài."
Mèo con định mở miệng phát biểu ý kiến của mình.
Khương Yếm: "Mày không cần nói chuyện."
Mèo con buộc phải khuất phục, lập tức hừ mạnh một tiếng, quất đuôi vào quần áo của Khương Yếm: "Tôi rụng lông, tức chết cô."
Khương Yếm lạnh lùng phủi nhẹ quần áo của mình.
Ngu Nhân Vãn vội vàng ôm chặt mèo đen trong ngực: "Khương Khương, gương trên tầng bốn có vấn đề gì sao?"
Ngu Nhân Vãn nhớ tới con rắn chui ra khỏi gương trong nhiệm vụ lần trước, nhìn vào chiếc gương trong tay Khương Yếm: "Chẳng lẽ bên trong đó sẽ xuất hiện ma quỷ hù dọa chúng ta sao?"
Khương Yếm: "Không phải, chẳng qua nếu chúng ta đi lên bậc thang này, chắc chắn chúng ta sẽ lọt vào tấm gương ở góc rẽ tầng ba và tầng bốn."
Ngu Nhân Vãn đang định hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bị lọt vào, nhưng còn chưa kịp mở miệng, dường như em ấy đã đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức ngước mắt lên.
Khương Yếm gật đầu: "Chiếc gương này chắc chắn là vật dụng cá nhân."
"Một khi chúng ta bị gương soi, sẽ vi phạm quy tắc sử dụng đồ cá nhân.
Mèo con: "…"
"Lòng dạ con người mấy cô đúng là dơ dáy thật mà."