Đôi tay của Khương Yếm có thể chặt được mọi thứ.
Sự thật này đã được toàn bộ phòng livestream chấp nhận, không một dấu chấm hỏi nào xuất hiện trên bão comment.
Khương Yếm ngồi trên bậc thang bên dưới, mở chiếc váy cưới ra nhìn.
Ngoại trừ hình dáng của chiếc váy cưới, tất cả những thứ khác của chiếc váy này đều khó nói hết, thân váy không có họa tiết trang trí, gia công đơn giản thô ráp, đường kim mũi chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, như là vội vàng gấp gáp chế tạo ra.
Nhưng thật ra hai chiếc nhẫn cỏ cũng không tệ lắm, mặt trong được bôi dầu bóng loáng, có thể thấy chúng được làm rất cẩn thận.
Còn bài thơ ngắn này, xét theo nét chữ thì là do Ngô Mai viết.
Tuy nội dung có vẻ hơi lập dị nhưng cảm xúc cô ấy muốn thể hiện lại rất rõ ràng.
Đánh giá từ những lời bi thương ở phần đầu, còn phần cuối "Chào mừng đến với Trường nữ sinh Vụ Hải", bài thơ này dường như không gửi đến một người cụ thể mà gửi đến tất cả các nữ sinh đã từng học tại Trường nữ sinh Vụ Hải.
Căn cứ theo "Quy tắc sinh tồn trong tòa nhà chính", không được phép lấy đi đồ đạc cá nhân của học sinh.
Khương Yếm không rõ lắm liệu sau khi tốt nghiệp Ngô Mai có còn là học sinh của trường trung học Vụ Hải hay không, cho nên để đảm bảo an toàn… cô cũng không nhét ba món đồ này vào ba lô.
Sau khi chắc chắn trên cầu thang không còn thông tin gì khác, Khương Yếm bước vào tầng hai.
Vừa rồi cô đang ở tầng ba chợt nghe thấy tiếng đọc sách loáng thoáng truyền tới từ một phòng học ở tầng dưới, lúc này khi cô bước vào tầng hai, tiếng đọc sách càng lúc càng lớn.
Âm thanh truyền ra từ phòng học cuối cùng ở hành lang tầng hai.
Bây giờ Khương Yếm không muốn đối đầu trực tiếp với ma quỷ, mục tiêu của ngày hôm nay là tìm ra manh mối và hoàn thành khóa học chăn nuôi trâu, để phòng tránh những hậu quả phức tạp, cô di chuyển rất chậm để tìm kiếm manh mối và cũng để tránh đi một số người xung quanh phòng học.
Nhưng tiếng đọc sách rất to, cô vẫn có thể nghe được nội dung.
"Sinh con trai gọi là lộng chương, sinh con gái gọi là lộng ngõa*. Từ xưa con trai là ngọc, con gái là phụ kiện."
* "chương" là thứ ngọc quý, "ngõa" chỉ con suốt bằng gốm trên khung cửi. Sinh con trai thì cho chơi với "chương", tức là mong con sau này có thể vinh quang đỗ đạt, làm rạng danh tổ tiên. Cho con gái chơi "ngõa" là mong con sau này có thể đảm đương được nữ công gia chánh và các việc trong gia đình.
Đây là âm thanh các cô gái đang đọc sách.
Ngay sau đó là lời dặn của giáo viên: "Nếu sau này các em may mắn được Ngưu Tiên đại nhân để mắt đến, đừng lo nếu có phải làm cô dâu tế phẩm, chỉ cần nhớ lấy điều này…"
"Nếu sinh con trai phải đặt bé lên giường, mặc quần áo xinh đẹp tinh tế, nếu sinh con gái thì phải đặt bé xuống đất, rồi đắp một chiếc áo vải thô ngắn là được, từ xưa đã như thế rồi, các em phải tiếp tục thực hiện như vậy biết chưa."
Vì vậy các cô gái dài giọng trả lời: "Được thưa cô!"
Khương Yếm dừng lại chuyện tìm kiếm manh mối, cô nâng mắt lên nhìn về hướng lớp học.
Lúc này đại khái có một cô gái giơ tay lên.
Giáo viên nói: "Chu Hạ Hoa, em có điều gì muốn hỏi à?"
Thanh âm của Chu Hạ Hoa rất trong trẻo như mang theo sự khờ dại ngây thơ của thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi: "Nhưng cô ơi, Ngưu Tiên đại nhân là trâu, nếu chúng ta sinh con cũng là sinh ra trâu đực trâu cái, cho nên trâu đực cũng cao quý hơn trâu cái ạ?"
Giáo viên ngập ngừng một lúc mới trả lời: "Hẳn là vậy."
Chu Hạ Hoa cười nói: "Xem ra cô giáo rất có khả năng có chung suy nghĩ với Ngưu Tiên đại nhân, thế nên cô mới dùng sự bất công của loài người để lý giải suy đoán của thần linh, chứ biết đâu thần linh còn thích con gái hơn ấy."
Một trận cười vang lên.
Các cô gái trong lớp dường như đều đang cười.
Giáo viên trầm mặc, đột nhiên nói: "Xét theo tế phẩm mà nói, Ngưu Tiên đại nhân đúng là thích con gái hơn."
Sau đó tiếng cười biến mất.
Cùng lúc đó, Khương Yếm tìm thấy một bộ đồng phục học sinh được gấp lại trong góc phòng, trong túi đồng phục có hai tờ giấy.
Nội dung trên tờ giấy rất phù hợp với tình hình lớp học này.
Tờ giấy thứ nhất:
Cô giáo của chúng ta đúng là từng giỏi về hiểu cảm xúc, suy nghĩ của động vật.
Có một ngôi sao nhỏ được vẽ ở cuối câu này.
Tờ giấy thứ hai:
Cục cưng Phồn Tinh xin chớ giận, nhưng những lời này của cậu là không chính xác, các cô ấy chỉ là từng cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ, tình cảm của mấy con vật thôi.
Chủ nhân của tờ giấy thứ nhất là Phồn Tinh, tờ giấy thứ hai là do Hạ Hoa viết.
Hiện tại trong số học sinh cùng kỳ của trường trung học Vụ Hải, đã có ba người xuất hiện.
Ngô Mai, Phồn Tinh, Chu Hạ Hoa.
Xem ra các cô gái ở đây không mấy tôn trọng Ngưu Tiên đại nhân, thậm chí là không có chút tôn trọng nào.
Khương Yếm gấp đồng phục học sinh lại, đặt hai tờ giấy vào vị trí cũ.
Sau đó, Khương Yếm đi xuống tầng một, nhưng một nửa tầng một là căn tin đã bị khóa, các phòng khác cũng không có manh mối gì, cuối cùng, Khương Yếm suy nghĩ một lúc rồi lại đi lên lại tầng hai.
Học sinh ở lại đang đọc sách.
Khương Yếm đứng ở cửa sau, tìm một góc độ, lén nhìn qua cửa sổ cửa phía sau.
Haiz, nếu Khương Yếm biết cách sử dụng người giấy thì tốt rồi, để người giấy vượt qua khe cửa nhìn xem.
Chính xác, nhưng như vậy quá mạo hiểm.
Không sao đâu, lo cái gì? Cô ấy là Khương Yếm đó!
Tôi đang đồng thời xem ba phòng livestream về Trường Năng Lượng, phó bản của Trường trung học Vụ Hải có tỷ lệ các nhà ngoại cảm còn sống cao nhất, mới chỉ có một người chết, nếu không có Khương Yếm ở đây, số người chết ở nơi này chắc chắn không thể ít như vậy, cho nên tôi thấy rất yên tâm về cô ấy ~
? Gì mà mới chỉ có một người chết?? Lầu trên không thấy những lời này không giống lời mà một con người có thể nói ra sao?
Lầu trên à, nhìn vào thời gian xem của anh bạn, chắc là mới đăng ký rồi.
Chờ cậu xem được thảm trạng ở những phòng livestream khác là hiểu được ý của anh bạn phía trên thôi.
Đã ba tháng kể từ khi Trường Năng Lượng bùng nổ, thấy nhiều thì thành thói quen thôi, dù sao sau đó mọi người cũng sẽ sớm chết cả, khóc cho người khác không bằng khóc cho chính mình đi hahaha.
Không phải chỉ là chết thôi à? Ai mà không phải chết? Đau buồn cái chó gì.
Lúc này, vài comment cắt đứt sự tiêu cực đột ngột của mọi người:
Dừng ở đây đi, mấy người có muốn phòng live duy nhất trong Cục quản lí siêu nhiên được xem như "Phòng livestream giải trí" bị những cảm xúc tiêu cực của mấy người chiếm đóng không??
Kể từ khi ra mắt, "Hồng Chẩm" đã được nhấn mạnh rằng sẽ là một chương trình giải trí tâm linh, trung bình, người dự thi khoảng hai mươi tuổi, bởi vì tất cả người dự thi đều còn trẻ, học được ít kiến thức này nọ cho nên ở đây không dạy học không giảng giải gì. Đồng thời phía chính phủ cũng cấm tất cả các nhà ngoại cảm đưa ra những bình luận xúc phạm công kích và tiêu cực trong khu vực bình luận, có mấy trăm phòng phát livestream trên trang web chính thức của Hồng Chẩm có thể khiến bạn khóc, nhưng chỉ có phòng livestream này là nơi để chúng ta cười.
Tôi biết mọi người cảm thấy khó chịu, nhưng nếu khó chịu thì hãy thoát ra ngoài, ông đây đã ba ngày không cười rồi, tôi chỉ muốn tìm một điểm buồn cười trong đây rồi cứ như vậy bật cười hahahahaha thật đã thôi.
Khương Yếm không biết hướng thảo luận trong phòng livestream.
Nhưng nội dung bên trong thì cô đã sớm biết rồi.
Trước khi bước vào Trường Năng Lượng, Hà Thanh Nguyên đã nói chuyện với cô, mục đích của chương trình "Hồng Chẩm" do Cục quản lý siêu nhiên tổ chức là tìm ra lối thoát cho cảm xúc của các nhà ngoại cảm, năng lực của ông là khả năng tiên tri và ông cũng biết áp lực tâm lý to lớn mà tất cả các nhà ngoại cảm phải chịu đựng.
Vì vậy ông mới kêu gọi, sáng tạo ra chương trình giải trí "Hồng Chẩm".
Bởi vì việc phát livestream tâm linh quá nghiêm túc nên chỉ có chương trình chính thức này mới dám dán nhãn là "giải trí", quản lý cấp cao cũng biết kỳ lạ khi dán nhãn cho một thứ liên quan đến cái chết là "giải trí", nhưng tất cả các nhà ngoại cảm đều cần một cửa sổ.
Tất cả các nhà ngoại cảm đều biết thế giới sắp bị công chiếm bởi các Trường Năng Lượng.
Chuyện này không phải là chuyện mà Cục quản lý siêu nhiên có thể thay đổi, Cục quản lý siêu nhiên không cầm kịch bản cứu rỗi, bọn họ chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.
Một khi bước vào Trường năng lượng, bọn họ nhiều lắm có thể sống lâu hơn người bình thường vài ngày, nếu may mắn, họ sẽ sống thêm vài tháng sau khi rời Trường năng lượng rồi lại bị Trường năng lượng khác hút vào. Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, bọn họ sẽ rất thống khổ.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai sẽ phải đối mặt với cục diện này, nghĩ đến cuộc sống của họ sẽ cứ phải ra ra vào vào các Trường năng lượng sẽ đau khổ, mệt mỏi nhường nào nên bọn họ mới ra sức tìm một nơi để trút bỏ nỗi đau của chính mình.
Nhưng sự thống khổ ấy có thể trút ra hết được sao?
Khi cảm xúc bị dồn xuống mức thấp nhất, chúng sẽ bật lại ở mức độ cao, áp lực càng thấp thì lực bật lại càng cao.
Vì thế bọn họ sẽ thấy trống rỗng, không biết làm sao, thậm chí còn tỏ ra hưng khích cao độ, ít đồng cảm, lấy vui sướng của bản thân làm trung tâm của mọi chuyện.
Cho nên Cục quản lý siêu Nhiên mới vì họ mà tạo ra một nơi để họ trút bỏ tâm tình áp lực và những cảm xúc bị kìm nén của mình.
Bọn họ là những nhà ngoại cảm, cho dù có bộc lộ cảm xúc cũng sẽ không đến quán rượu ven đường mà là lựa chọn xem các buổi livestream của đồng nghiệp.
Dù sao, nhiều ít gì thì cũng nhìn một cái.
Hahahahahahaha.
Đúng lúc này, một chuỗi các tiếng cười đột nhiên xuất hiện trong khu bình luận của phòng livestream.
Bấy giờ Khương Yếm vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô nhận ra giáo viên dường như sắp quay lại, thế là cô nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, giơ hai tay lên ôm đầu.
Mặc dù cô nhanh chóng bỏ tay xuống, mặt không đổi sắc đứng dậy rời đi nhưng động tác theo bản năng vẫn khiến mọi người trong phòng phát livestream mỉm cười thiện ý.
Khương Yếm không hề biết gì về khung cảnh trong phòng livestream.
Khi bước ra ngoài, cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Trong lớp có bảy học sinh, bởi vì bọn họ đều quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ mặt họ, nhưng có thể xác định trên người mỗi người đều có nước nhỏ giọt.
Căn phòng học nhỏ ngập trong nước, phủ kín đôi chân trần của học sinh.
Tất cả những học sinh này đều chết vì đuối nước.
Khương Yếm nhớ lại sợi dây thừng và chiếc thuyền bị bỏ rơi mà cô nhìn thấy trong phòng để đồ trên tầng ba, cô đã hiểu bảy cô gái này chết như thế nào.
Sau khi rời khỏi tòa nhà chính, Khương Yếm nhìn lên tầng bốn.
Tính toán thời gian, Ngu Nhân Vãn và mèo đen hẳn đã ra ngoài sớm hơn cô, nên cô quay người quay lại trở về lều tranh, kết quả cô còn chưa bước ra ngoài mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng "hắt xì".
Một cửa sổ nào đó trên tầng được mở ra.
Khương Yếm nhanh chóng xoay người.
Ngu Nhân Vãn ôm mèo con trong lòng nhảy từ trên tầng xuống, trên mặt em ấy còn đang đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi nhìn thấy Khương Yếm lại lập tức mỉm cười: "Khương Khương!"
Khương Yếm không hiểu làm sao mà người nhảy lầu xuống thế này vẫn có thể cười được.
Nhưng cô không thể làm ngơ, cô vươn tay ra giúp Ngu Nhân Vãn giảm xóc hai lần trước khi ngã xuống cỏ.
Một lúc sau, Ngu Nhân Vãn vỗ mông đứng dậy.
Em ấy chắp tay sau lưng nhìn Khương Yếm, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Khương Yếm: "Tại sao phải nhảy xuống?"
Ngu Nhân Vãn nhìn xung quanh rồi hỏi cô: "Lúc tìm thấy "Quy tắc trở thành giáo viên" chị đã không khen em rồi, lần này chị nhất định phải khen đó nhé?"
Nói xong em ấy vươn tay về phía Khương Yếm: "Nhìn đi, bảng tên của cô giáo Vương!"
"Tìm được "Quy tắc trở thành giáo viên" vẫn không thể làm giáo viên, còn cần cái này nữa."