Tất nhiên là Khương Yếm biết là không đủ đồ.
Nên cô mới để Ngu Nhân Vãn ở tầng bốn, bảo em ấy tìm những đồ khác, em ấy đã gật đầu.
"Chị biết."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Nhân Vãn xệ xuống.
Sau khi em ấy xác nhận Khương Yếm thật sự không có ý khen ngợi mình, biểu cảm trên mặt đột nhiên có vẻ nhụt chí: "Em em chỉ nói vậy thôi… Khương Khương chắc chắn đã biết chuyện đó rồi."
"Với lại, lúc trước khi ở nhà tranh chị cũng khen em rồi, em không thể được khen quá nhiều lần trong một ngày được… Chúng ta quay về thôi…"
Khương Yếm: "…"
Cô nói: "Em nói cho chị biết tại sao phải nhảy xuống từ cửa sổ, rồi chị sẽ khen em."
Ngu Nhân Vãn có hơi không muốn nói.
Nhưng nghĩ đến lời khen của Khương Yếm, em ấy không được kìm nói: "Bởi vì em bị cô giáo Vương dọa…"
"Em cũng không phải cố ý, cô ta xuất quỷ nhập thần, đột nhiên bước vào phòng từ cửa hông, sau đó cứ đòi bắt em, dưới tình thế cấp bách em bèn nguyền rủa cô ta, cô ta trượt chân ngã ra đất rồi rơi bảng tên ra."
"Cô ta cũng không còn trẻ, ngã sấp xuống đất rồi mãi không đứng dậy được, nên em muốn thử quy tắc mà chị đã nói…"
Khương Yếm cau mày: "Quy tắc nào?"
"Nếu bị gương soi cũng bị tính là sử dụng đồ dùng cá nhân… Em không biết quy tắc này chỉ có tác dụng với học sinh thôi hay là giáo viên cũng vậy, nên em tương đối tò mò…"
Khương Yếm: "… Cho nên?"
Ngu Nhân Vãn cúi đầu: "Bởi vì quá tò mò nên em đẩy cô ta ra khỏi phòng."
"Em thực sự là vì quá tò mò, ai mà biết được cô ta đột nhiên bị một cô gái kéo vào gương, xương cốt thì bị nhả ra ngoài hành lang…"
"Làm em sợ chết khiếp."
Nói xong, Ngu Nhân Vãn vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.
Khương Yếm trầm mặc không nói gì.
Đã muốn nói câu này từ sớm rồi…
Ngu Nhân Vãn…là xui xẻo trời ban.
Một lúc sau, Khương Yếm gật đầu: "Làm tốt lắm."
Ngu Nhân Vãn hít sâu rồi nắm chặt nắm tay.
Khi em ấy và Khương Yếm trở về, em ấy lén nhìn Khương Yếm: "Vậy lần sau em…"
Khương Yếm: "Còn tùy tình hình cụ thể."
Cô giáo Vương là giáo viên cố định dạy nuôi nghé.
Chuyện này đã được ghi trong "quy tắc trở thành giáo viên" và không thể sửa đổi.
Nhưng "có bảng tên của cô giáo Vương" và "cô giáo Vương đích thân xuất hiện" đều có thể đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng nghé, cho nên nếu cô giáo Vương chưa chết, Khương Yếm muốn dành chút thời gian buổi tối để bắt cô giáo Vương.
Nhưng bây giờ cô giáo Vương đã chết, bảng tên là cách duy nhất để nhận định. Hiện giờ, Khương Yếm chỉ còn lại một điều duy nhất cần phải làm…
Nắm giữ giấy phép hành nghề.
*
Sáu giờ tối, cánh cửa nhà tranh tự động mở ra.
Nhưng lần này không có giáo viên dẫn đường, loa phát thanh yêu cầu mọi người chủ động tới chuồng trâu để chăm trâu.
Sau khi mọi người hát xong bài hát bên ngoài chuồng trầu thì lần lượt bước vào chuồng.
Thẩm Hoan Hoan chủ động chăm sóc bà Trang, Kẹo Bạc Hà giải thích cho chú Vương biết phải làm gì, cả quá trình được tiến hành rất mượt mà trôi chảy, bà Trang và chú Vương càng ngày càng nhìn mọi người với ánh mắt ngạc nhiên.
"Cô bé." Bà Trang không kìm được hỏi Thẩm Hoan Hoan.
"Các cháu chính là những người làm việc… thần bí mà cháu gái bà nói phải không?"
Thẩm Hoan Hoan cười nói: "Không khác nhau lắm ạ, cũng coi như là ngành bí mật của quốc gia."
Chú Vương cười càng tươi: "Quốc gia chúng ta còn có ngành này sao, giỏi thật đấy, đúng là phòng ngừa chu đáo! Vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều được cứu rồi à?"
Nói xong, chú ấy cảm thấy lời mình không ổn, bèn vội nói: "Các cháu đừng thấy áp lực."
"Các cháu tuổi còn quá trẻ, làm chuyện này nhất định mệt chết rồi."
Thẩm Hoan Hoan xua tay.
Nói thật, chú Vương còn một tiếng nữa sẽ được tính là ở đây ba ngày, đàn con non của chú ấy khó tránh khỏi lớn hơn những người khác mấy lần, Thẩm Hoan Hoan hơi không dám đối mặt nhìn chú ấy.
Lúc bảy giờ ba mươi phút tối, loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở cho ăn.
Khương Yếm nặn thịt gà thịt dê thành từng viên thịt đưa cho mọi người giống như sáng nay.
Sau lần cho ăn này, toàn bộ xác gà và xác dê đều được dùng hết, Khương Yếm nhìn túi cám lúa mạch trống rỗng, thở phào nhẹ nhõm rồi đứng lên.
Bảy giờ bốn mươi lăm tối, đến giờ cho nghé ăn.
Cô ghim bảng tên lên trước ngực mình, gần như ngay lập tức tất cả các nghé con đều hướng sự chú ý về phía cô.
"Có phải cô giáo Vương thay đổi hình dáng rồi không?"
Trâu Trà Xanh vung vẩy mái tóc xoăn của mình: "Trông có hơi giống với tín đồ ngoan ngoãn của ta, nhưng mà tín đồ của ta vẫn tốt hơn."
Trâu Cường Tráng khoa tay múa chân chỉ vào cơ thể mình: "Cô giáo Vương, cơ bắp của ta có đẹp không?"
Khương Yếm gợi lên khóe môi: "Đẹp."
"Mời các vị Ngưu Tiên đại nhân theo tôi đến nơi ăn."
Trước khi rời đi, Khương Yếm nghiêng người nói với Thẩm Hoan Hoan mấy câu, sau đó dùng một sợi dây thừng buộc gà và dê con của mọi người lại rồi dắt theo ra khỏi chuồng trâu.
Ngu Nhân Vãn thăm dò: "Khương Khương nói gì với em thế?"
"Hai người ban ngày còn thảo luận cái gì à, sao chị ấy lại nói chuyện riêng với em?"
Thẩm Hoan Hoan cũng khá giật mình.
Cô nàng không hiểu ý của Khương Yếm: "Chị Khương Yếm nói nếu thất bại, chúng ta sẽ đi đến bờ sông."
"Bên đó sẽ có lối thoát."
Ý là gì ??
Không lẽ Khương Yếm đã biết cách thoát ra khỏi Trường Năng Lượng rồi sao? Hả?
Chắc chắn không phải đâu!
Hahahahaha, giọng điệu của chị Yếm rất giống kiểu nếu thất bại, chị ấy sẽ mạnh mẽ xé mở Trường Năng Lượng này, để mọi người theo bờ sông ra ngoài vậy hahaha.
Hahahahahahaha lầu trên nghĩ gì vậy, chuyện này sao có thể chứ QAQ*.
*QAQ là:
Khương Yếm đi rồi, phân nửa chuồng trâu gần như trống rỗng.
Ngoài con người thì không còn gì khác.
Cặp song sinh và Ngu Nhân Vãn đang ngồi dưới đất, Lam Lâm khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn Khương Yếm đang rời đi phía xa xa, Kẹo Bạc Hà đi tới: "Nhất định không sao đâu."
Lam Lâm quay người, cười mắng: "Em là người có suy nghĩ tiêu cực về kế hoạch này nhất, sao giờ lại đi an ủi chị?"
Kẹo Bạc Hà bĩu môi nói: "Một khi đã quyết định thì phải tin vào nó thôi."
"Dù sao cũng chỉ đến vậy thôi, em có 100% kỳ vọng vào tương lai!"
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Bây giờ đã gần tám giờ rưỡi, tất cả mọi người đang chăm chú lắng nghe âm thanh bên ngoài, bên ngoài chuồng trâu bắt đầu vang lên tiếng tí tách tí tích của hạt mưa rơi, gió đêm hơi lạnh lẽo, Thẩm Tiếu Tiếu vô thức áp sát vào chị gái mình.
"Chị Khương Yếm nhất định sẽ không sao."
Em nhỏ giọng lầm bầm.
"Có chuyện cũng không sao, dù sao em và chị cũng sẽ mãi ở bên nhau, chúng ta được chôn cùng một chỗ em đã rất vui rồi."
Thẩm Hoan Hoan véo má em: "Đừng nói lung tung."
Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu vẫn tiếp tục, em hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Có phải chị không muốn chôn cùng một chỗ với em không?"
Thẩm Hoan Hoan bất đắc dĩ đáp: "Chết mới nghĩ đến, không phải bây giờ."
Thẩm Tiếu Tiếu phồng má, em còn muốn nói nữa, nhưng lúc này trên đỉnh đầu mọi người chợt vang lên một tiếng chuông dễ nghe, em rùng mình ngừng nói.
Bầu không khí trong giây lát như đông lại.
Tựa như không khí cũng không còn chuyển động nữa.
Thời gian trôi qua từng giây, một lúc lâu sau, tiếng chuông qua đi, trong loa phát thanh có tiếng người vang lên:
"Ting tong. Chúc mừng chín học sinh đã đạt tiêu chuẩn nhập học, lễ nhập học chuẩn bị bắt đầu!"
Nói đến đây, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Cho đến khi một giọng nữ vang lên.
"Vì có giáo viên bỏ mạng, nên lễ nhập học bị hủy bỏ."
"Mời các em học sinh quay về ký túc xá của mình. Bạn cùng phòng của các em đã đợi lâu rồi đấy."
Cùng với âm thanh trên loa phát thanh, tấm biển ghi "Trường trung học cơ sở Vụ Hải" biến mất khỏi tòa nhà chính.
Một tấm biển mới xuất hiện trước mặt mọi người.
"Trường nữ sinh Vụ Hải."
Khương Yếm một tay cầm cán dù dài màu đen chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà chính, khi nhìn thấy mọi người, cô giơ chín tờ manh mối vừa mới nhận được từ chỗ đám nghé lên vẫy.
"Đi thôi, về ký túc xá."