Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 168

Vừa rồi, sau khi Khương Yếm giám sát con nghé cuối cùng ăn xong, chín manh mối xuất hiện trong phòng đại diện cho chín người thuận lợi tốt nghiệp lớp chăn nuôi. 

Trong số đó có bà nội Trang và chú Vương. 

Trời đang mưa nhẹ, Thẩm Tiếu Tiếu bất chấp mưa chạy ra hỏi Khương Yếm: "Chị Khương Yếm, sao chị đi lâu vậy?"

"Chúng em lo chết mất!" 

Khương Yếm giải thích: "Những thứ này đám nghé không nhai kỹ được, phải nuốt chửng toàn bộ thức ăn cho nên chúng không ăn những con quá lớn." 

"Tốn thời gian thật." 

Thẩm Hoan Hoan lo lắng nói: "Rốt cuộc là như thế nào…"

Khương Yếm nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chị chỉ dạy cho chúng một bài học thôi." 

Ngu Nhân Vãn hiếu kỳ nói: "Dạy bằng cách nào?" 

Khương Yếm không muốn trả lời câu hỏi này, cô lui về tòa chính lấy lại cây dù trong tay, đây là của công trong tòa nhà, trên cán dù có ghi rõ ai cũng có thể mượn nó nên Khương Yếm cầm không có bất kỳ gánh nặng nào. 

Có một nhà ngoại cảm vừa bước vào phòng phát livestream đã sốt ruột muốn chết, liên tục hỏi mình có bỏ lỡ điều gì không. 

Phòng phát livestream: Hahahahahahaha. 

Chị Yếm đã áp dụng những gì đã học, thao túng trâu cường tráng, chị ấy nói rằng chỉ có chị ấy mới thích trâu cường tráng không có cơ cắn, nó sẽ không bao giờ nhận được tình yêu chân thành của những tín đồ khác trong đời mình đâu.

Mặt trâu cường tráng ngay lúc đó thật là hahaha, tuy trống rỗng không một biểu cảm nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của nó đó nghe.

Trâu cường tráng: Lo lắng quá, chết mất, cơ cắn là gì vậy, tại sao nó lại không có loại cơ bắp này?

Khương Yếm: Nào, để tôi dạy ngài cách rèn luyện cơ.

Tôi đã phải bật cười khi nhớ đến giọng điệu dụ dỗ của chị Yếm đó. 

Các nghé ngốc nghếch ngọt ngào quá đi!

Tuy rằng quá trình này thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng tất cả sự đơn giản này đều dựa trên việc phân tích các yêu cầu để tốt nghiệp khóa học chăn nuôi và đạt được "Quy tắc giáo viên". - -

Hơn nữa lúc nuôi nấng nghé cũng không thoải mái, tất cả các con nghé đều có sự kháng cự mạnh mẽ đối với gà và dê do chú Vương nuôi, thời gian cho ăn bị hạn chế. Là "tín đồ", Khương Yếm không thể bắt buộc chúng ăn, cuối cùng chỉ có thể dựa vào h*m m**n của trâu cường tráng, nắm bắt sở thích của nó để lừa nó. 

Trong lúc này để dạy trâu cường tráng cách nhai kỹ, Khương Yếm đã nhặt một cọng rơm sạch cho vào miệng nó để làm mẫu. Không biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, ngay lúc Khương Yếm đang làm mẫu cẩn thận, nhóm nghé đột nhiên mọc lên một hai con mắt, con mắt thứ ba nhanh chóng dài ra, Khương Yếm phải mất rất nhiều thời gian ca hát để giúp chúng trở lại bình thường. 

Nói tóm lại, tiết tấu của toàn bộ quá trình thực sự rất căng thẳng, nhìn qua không có gì thoải mái hay thuận lợi.

Nhưng Khương Yếm không nhiều lời, sau khi trả lại cây dù màu đen trên giá đỡ, cô dẫn mọi người lên tầng năm, tòa nhà chính được dùng làm nơi giảng dạy, văn phòng và chỗ ở, tầng năm có cả văn phòng và ký túc xá học sinh. 

Lam Lâm hất mái tóc ngắn chỉ đến mang tai, sau khi ra khỏi chuồng bò, mái tóc xanh lam của cô ấy đã ướt đẫm, bây giờ sau khi bước vào tòa chính, toàn bộ sợi tóc gãy trên trán dính chặt vào mặt, trông hơi chật vật. 

Cô ấy đi về phía Khương Yếm: 

"Cảm ơn cô." 

"Sau khi rời khỏi đây đoàn đội chúng tôi sẽ chuyển tất cả phần thưởng cho cô." 

Khương Yếm không bao giờ từ chối quà được giao tới cửa nhà mình, vì vậy gật đầu: "Được." 

Lam Lâm cười rộ lên. 

Cô ấy cũng tò mò hỏi: "Cô làm thế nào đút đàn nghé ăn vậy?"

Bởi vì là người chăn nuôi, bọn họ không thể chủ động giết gà dê, cũng như không thể ép bọn nghé ăn cùng nhau, tức là bọn họ không thể chủ động nhét gà và dê vào miệng nghé, nên Lam Lâm vẫn còn tò mò.

Khương Yếm: "Chuyện này không làm khó được tôi." 

"Những con gà, dê đó nhận ra cuối cùng mình cũng sẽ chết, cả một đám chủ động nhảy vào miệng trâu nghé, động tác nhanh đến mức tôi không làm sao ngăn chúng lại được." 

Thẩm Tiếu Tiếu ở bên không nhịn được cười lớn, cảm xúc của mọi người cũng được khơi dậy bởi nụ cười này, lần lượt nở nụ cười. 

Nhờ nụ cười này, mối quan hệ của mọi người dường như được cải thiện rất nhiều. 

"Đi thôi." Khương Yếm nói.

Sau khi đến tầng năm, vì chú Vương và Trương Độ là con trai, cho nên cũng không phù hợp tiêu chuẩn tuyển sinh của "Trường nữ sinh", nhưng nếu thông qua lớp chăn nuôi, linh hồn phía sau không thể khiến bọn họ chết vì giới tính nên họ đã bố trí ký túc xá riêng. 

Tên của hai người được dán trên cửa ký túc xá.

Trương Độ dẫn đầu đẩy cửa bước vào, sau khi tìm kiếm một vòng không tìm thấy quy tắc nào, cậu ấy mở tủ quần áo ra. 

Trong tủ quần áo cũng không có quy tắc nào. 

Nhưng trong tủ lại treo hai bộ đồng phục học sinh nữ, xét về kiểu dáng quá lớn thì có lẽ là chuẩn bị sẵn cho hai người. 

Chú Vương cầm chiếc váy đen dài khoa tay múa chân: "Thứ này, thứ này, tôi vì con gái tôi nên mới mặc… Tôi cũng gần năm mươi rồi…" 

Trương Độ thi thoải mái chấp nhận, cậu ấy cao một mét bảy tư, khá gầy và trắng trẻo, cầm lấy bộ quần áo bước thẳng vào nhà vệ sinh. 

Một lúc sau, cậu ấy vén váy bước ra, xoay mấy vòng: "Thế nào?" Cậu ấy nhìn vào gương, tiếc nuối nói: "Hình như thiếu thiếu gì đó…"

Ngu Nhân Vãn do dự nói: "…Thiếu tóc giả?"

Trương Độ vỗ tay một cái: "Cô nói đúng."

Thẩm Tiếu Tiếu trợn mắt há hốc mồm.

Kẹo Bạc Hà ghé vào tai em lén lút nói: "Bạn cùng phòng thời đại học của cậu ấy siêu thích mặc quần áo nữ, cậu ấy nhìn nhiều quá nên thấy ngứa ngáy. Cậu ấy từng nói với tôi và chị Lam mấy lần rằng muốn thử xem, lần này chắc là cơ hội của cậu ấy rồi."

"Đừng nhìn cậu ấy bình thường không thích nói chuyện, biểu cảm khô khan, thành thật ra là do cậu ấy còn chưa quen thân với cô thôi, nếu đã quen rồi thì cậu ấy sẽ nói rất nhiều." 

Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy bản thân đã được học một khóa học. 

Đời này chú Vương chưa từng nghĩ tới chuyện mặc váy, huống chi là muốn mặc váy. Chú ấy đứng trước gương rối rắm với chiếc váy hồi lâu, cầm lên lại đặt xuống, cuối cùng mím môi: "Tôi sẽ xây dựng lại tâm lý, ngày mai nhất định sẽ mặc." 

Hẳn là không có vấn đề, trong phòng không có dán quy tắc nào, trên radio cũng không có thông báo nào về việc bây giờ mọi người phải mặc đồng phục học sinh. 

Xét lại mà nói, là do Trương Độ có hơi vội vã. 

Bà Trang cười chú Vương: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn quan tâm đến chuyện này, quần áo cũng chỉ là mấy mảnh vải, mặc cái gì cũng không cần xấu hổ!" 

Chú Vương cười gượng: "Haha, do cả nửa đời người chưa từng mặc qua mà thôi." 

Sau khi dạo một vòng ký túc xá, Khương Yếm cũng không phát hiện ra cái gì đáng chú ý cho nên bước ra khỏi phòng, những người khác cũng lần lượt đi ra. 

Chú Vương vốn muốn đi theo ra ngoài nhưng bị Thẩm Hoan Hoan ngăn lại. 

"Mấy ngày nay chú cũng mệt rồi, chú nhanh nghỉ ngơi đi." 

Chú Vương là một người bình thường vô tình đi vào nơi này, đã ở đây ba ngày, trên mặt là vẻ mệt mỏi không khỏi che giấu được. Sau khi nghe được Thẩm Hoan Hoan nói vậy, Trương Độ nhìn Lam Lâm. 

Lam Lâm gật đầu với cậu ấy, vì vậy Trương Độ cũng thu chân bước ra ngoài: "Vậy tôi ở đây với chú Vương, thuận tiện nói cho chú ấy biết tình huống cụ thể bây giờ là thế nào."

Thấy hai người cũng không đi phòng khác, Khương Yếm lôi ra từ trong túi chín manh mối vừa lấy được. 

"Đây là phần thưởng cho mỗi người được thông qua." 

"Bây giờ chúng ta xem qua đi." 

Bởi vì Khương Yếm đích thân ra tay và nhận được phần thưởng thông qua này, cho nên không có ai chủ động nhắc đến nó, lúc này Khương Yếm chủ động lấy ra, Kẹo Bạc Hà hơi ngại gãi đầu. 

"Lần này thật sự đều làm phiền đến cô…" 

Khương Yếm: "Không sao, dù sao tôi cũng cần phải tốt nghiệp khóa học." 

"Tờ giấy này viết về lịch sử của thôn Đào Nguyên, mỗi tờ giấy chỉ có mấy câu, ghép lại mới hoàn chỉnh."

Vừa nói cô vừa đặt những tờ giấy theo thứ tự lên bàn cạnh cửa.

Mọi người cùng nhau cúi đầu. 

Trên những tờ giấy này là chữ viết của Chu Hạ Hoa. 

Ở tờ giấy thứ nhất cô ấy viết: 

"Tên thôn Đào Nguyên được lấy từ "Chốn Đào Nguyên ký". Đại khái là cách đây hơn năm trăm năm, khi đó đang có chiến tranh, dân chúng không được no bụng trôi dạt khắp nơi, Ngưu Tiên vì bảo vệ chúng ta đã chuyển thôn đến một nơi non xanh nước biếc, nơi đó có phong cảnh như là tiên cảnh. Tất cả chúng ta đều có thể tự túc trong mọi việc, tổ tiên chúng ta cảm động đến rơi nước mắt, thề rằng họ sẽ yêu mến và tín ngưỡng Ngưu Tiên từ đời này sang đời khác."

Sau đó là tờ giấy thứ hai:

"Nhưng ở một chỗ lâu cũng sẽ nhàm chán, mấy thế hệ ở tiên cảnh hai trăm năm, cuối cùng cũng có người muốn đi ra khỏi những ngọn núi lớn xung quanh, nhưng đi hết ngọn núi này lại đến ngọn núi khác, những ngọn núi này trải dài không dứt, như là có đi đến hết đời cũng không hết, có người dùng lương thực khô leo núi suốt hai tháng, khát thì uống nước trên núi chảy xuống, đói bụng thì ăn trái cây trên núi, cuối cùng khi vượt qua ngọn núi cuối cùng, họ trở về thôn của chúng ta."

Tờ thứ ba: 

"Khi đó tổ tiên của chúng ta biết đời này chúng ta sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được. Người bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được, cho nên trưởng thôn đã đổi tên thôn thành "thôn Đào Nguyên"." 

Bình Luận (0)
Comment