Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 170

Vân Phồn Tinh đứng sững một lúc, cô ấy không nói lời nào mà quay trở lại giường. 

Vân Minh Nguyệt nở một nụ cười đầy vẻ chế nhạo, không rõ là châm biếm hay chỉ đang xem trò vui.

Nhưng có lẽ vì quan hệ họ hàng nên cô ta vẫn lấy ra một chiếc chăn bông dày từ trong tủ rồi ném lên giường Vân Phồn Tinh. 

Chiếc chăn tuy không nặng nhưng cũng không hề nhẹ, khiến Vân Phồn Tinh ngay lập tức kêu lên một tiếng như bị vật nặng nào đó đập trúng.

Cơ thể gầy gò của cô ấy ngay lập tức bị chăn bông phủ kín, đến nỗi đầu cũng không còn lộ ra ngoài. 

Đến một lúc sau thì Vân Phồn Tinh mới kéo chăn xuống, thở hổn hển như bị khó thở. 

Khương Yếm cẩn thận quan sát biểu cảm của ba người, cuối cùng nói: 

"Tớ làm cho."

Cô ngăn cản Chu Hạ Hoa đang nghiêm túc giúp cô dán giấy: "Ngày mai còn phải đến lớp nên cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi, không cần phải xen vào chuyện của tớ." 

Chu Hạ Hoa nở nụ cười nói: "Không sao đâu, buổi học sáng mai không quan trọng nên chúng ta có thể lười biếng ở trong lớp cũng được." 

Khuôn mặt cô ấy trở lại vẻ hiền lành và nhiệt tình như lúc ban đầu, dường như ánh nhìn đầy khó chịu và tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác của Khương Yếm. 

Khương Yếm nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, dò hỏi: "Không quan trọng sao?"

"Ở đây còn có tiết học không quan trọng nữa à?"

Chu Hạ Hoa gật đầu như điều đó là đương nhiên: "Tớ không biết cậu đến từ đâu, thôn Đào Nguyên thật sự quá đông mà tớ cũng ít khi ra ngoài… Nhưng tuyệt đối đừng để người xung quanh tẩy não cậu! Không có ai sinh ra để làm vật hiến tế cả, mạng sống của ai đều quý giá cho nên làm vật hiến tế không phải là sứ mệnh của chúng ta." 

"Sứ mệnh của chúng ta là phải sống thật tốt." 

"Vì vậy, những lớp học dùng để tẩy não chúng ta thì tuyệt đối đừng nên nghe. Nhưng lớp học thơ ca phải tham gia, lớp lịch sử cũng nên học, lớp may vá có thể học để biết cách may những bộ quần áo đẹp cho chính mình. Còn có một lớp học nữa..." Nói đến đây, Chu Hạ Hoa nháy mắt với Khương Yếm, "Đến lúc đó cậu sẽ biết, lớp đó là quan trọng nhất nên nhất định phải học."

Khương Yếm đồng ý. 

Cô nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tiếp: "Người ở Thôn Đào Nguyên nhiều lắm sao?"

Chu Hạ Hoa nhìn Khương Yếm với vẻ ngạc nhiên: "Cậu…?"

Khương Yếm điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi cúi đầu ra vẻ thất vọng: "Tớ chưa bao giờ ra ngoài, ba mẹ bảo tớ chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm việc là được..." 

Chu Hạ Hoa nhìn Khương Yếm với vẻ hiểu rõ.

"Nhìn là biết, hành lý của cậu còn ít hơn cả của tớ, chắc chắn cậu đã bị đối xử không công bằng. Đừng lo, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu!" 

Nói xong, Chu Hạ Hoa kể chi tiết tình hình của thôn Đào Nguyên cho Khương Yếm. - - 

Năm trăm năm trước, toàn bộ thôn Đào Nguyên đã di cư, gần trăm hộ gia đình trên mảnh đất đó đã được Ngưu Tiên đưa đi. Giống như phép thuật, chỉ trong nháy mắt mà họ đã vượt qua ngàn núi vạn sông, đến một vùng đất hoàn toàn mới. 

Nhờ sự chúc phúc của Ngưu Tiên, mỗi gia đình ở thôn Đào Nguyên đều sinh ra thai long phượng. Nhưng không chỉ một đôi, dân làng thời đó tin rằng sinh càng nhiều càng tốt, nên mỗi nhà thường có từ hai đến ba đôi. Vì thế sau vài thế kỷ, quy mô của thôn Đào Nguyên đã gần bằng một thị trấn nhỏ. Mà bởi vì sự chúc phúc này của Ngưu Tiên, tình trạng kết hôn cận huyết chưa bao giờ xảy ra ở đây. 

Tuy nhiên, cũng có những trường hợp đặc biệt. Một số gia đình trong thôn không bao giờ sinh đôi long phượng mà giới tính của con cái rất ngẫu nhiên. Nghe các bô lão trong thôn nói là bởi vì tổ tông của bọn họ không có thờ Ngưu Tiên. Họ chỉ từng ghé qua thôn Đào Nguyên để làm khách trong một khoảng thời gian ngắn, và cũng tình cờ nhờ cơ duyên đó, nên đã được Ngưu Tiên đưa đến đây.

Giải thích xong về Thôn Đào Nguyên, Chu Hạ Hoa thở dài nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Sau đó, cô giúp Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn kiểm tra tủ quần áo rồi tự tay đặt ba lô của họ vào trong.

"Như vậy là xong, chắc các cậu đã vất vả trên đường đến đây. Nhanh chóng nghỉ ngơi đi nhé." 

Khương Yếm đáp lại một tiếng đồng ý, rồi đi đến giường phía bên trái nhất. 

Ở trên đầu giường này có viết tên của cô, còn Ngu Nhân Vãn ngủ ở giường bên cạnh, cả hai chỉ cách nhau một cánh tay. 

Khương Yếm kiểm tra giường từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng nhặt được một mảnh giấy nhỏ dưới chân giường. 

Ký túc xá là nơi an toàn.

Gần như cùng lúc đó, Ngu Nhân Vãn cũng tìm thấy tờ giấy dán dưới đáy giường của mình.

Ngạt thở quá, chỉ có nơi này mới là chỗ tránh nạn.

Hai người liếc nhau, đều xác định một điều. 

Ký túc xá có ý nghĩa đặc biệt đối với linh hồn phía sau. 

Có vẻ như cô ta không có ý định gây ra bất kỳ sự cố nào trong ký túc xá này.

Khương Yếm xoay người nằm xuống giường. 

Lúc này, đèn trong ký túc xá đã tắt. Chu Hạ Hoa nhẹ nhàng leo lên giường, phát ra một tiếng cọt kẹt rất nhẹ của chiếc giường cũ kỹ, như thể không chịu nổi sức nặng. 

Chu Hạ Hoa lẩm bẩm: "Mình có nặng đến mức đó không nhỉ..." 

Sau đó, cô ấy không nói gì thêm và căn phòng trở nên yên tĩnh. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến với Khương Yếm, cô từ từ nhắm mắt lại. 

Ban đầu Khương Yếm nghĩ cô sẽ bị đánh thức bởi tiếng động nào đó vào giữa đêm, nhưng không có. Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trời đã hửng sáng.

Ánh sáng nhẹ nhàng từ bên ngoài chiếu vào phòng.

Lúc này Vân Phồn Tinh đã thức dậy rồi. Cô ấy dùng tay che chặt miệng, cố gắng không phát ra tiếng ho. Mặt cô ấy đỏ bừng vì khó chịu, cuối cùng có lẽ không thể chịu nổi nữa nên vội vàng thu dọn sách vở rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Khương Yếm nhanh chóng mặc quần áo vào đi theo ra ngoài. 

Lúc này Vân Phồn Tinh đang xoay người ho khan ở góc tầng năm, cô ấy ho đến ch** n**c mắt. Một lúc sau, cô ấy mới vịn vào tường đứng dậy, chậm rãi đi xuống cầu thang như thể không có chuyện gì xảy ra. 

Khương Yếm gọi cô ấy lại: "Cậu có muốn cùng ăn sáng không?" 

Vân Phồn Tinh ngạc nhiên quay lại.

Một lúc sau, cô ấy mới nhỏ giọng nói: "Cậu là học sinh mới…" 

Khương Yếm gật đầu nói: "Ừ, chúng ta cùng ăn sáng nhé."

Không đợi Vân Phồn Tinh từ chối, Khương Yếm lập tức bước tới và lấy ra một miếng bánh táo đỏ từ trong ba lô của mình đưa cho Vân Phồn Tinh. 

Vân Phồn Tinh vốn định từ chối nhưng sau khi nhìn thấy bánh ngọt, cô ấy không thể ngăn mình nuốt nước miếng. 

Cuối cùng, cô ấy hiện vẻ được yêu chiều mà lo sợ mà nhận lấy: "Tớ biết món này."

Khương Yếm cũng lấy ra một cái từ ba lô và cắn một miếng: "Ừ, mùi vị cũng khá ngon."

Vân Phồn Tinh gật đầu: "Ừm, anh tớ cũng từng mua cho tớ loại tương tự, là loại mì ống mới do dì Từ phát minh ra. Rất nhiều người mua nó nên anh tớ phải xếp hàng rất lâu mới mua được một miếng nhỏ." 

Khương Yếm không biết các cửa hàng và hình thức buôn bán ở thôn Đào Nguyên, cho nên cô không dừng lại ở chủ đề này mà chỉ phụ họa: "Mấy cái này cũng là anh tớ tặng tớ đấy." 

Vân Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Khương Yếm. 

Khương Yếm tự giác giải thích: "Mặc dù mẹ không cho tớ ra ngoài nhưng anh tớ có thể, anh ấy thường mang đồ ăn cho tớ."

Vân Phồn Tinh cắn một miếng bánh táo tàu, khẽ nói: "Anh tớ tốt với tớ lắm."

Khương Yếm đã nhận ra điều đó. 

Vừa rồi khi Vân Phồn Tinh nhắc đến anh trai, cô ấy ôm ấp một niềm khao khát mãnh liệt. Điều này chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng và gắn bó với anh mình, có lẽ gia đình cô ấy khá hòa thuận.

Ở một thôn có dân số vài trăm hộ, mức độ trọng nam khinh nữ của từng gia đình không thể đều như nhau được. Hơn nữa trong thôn có mấy gia tộc không có sinh đôi long phượng, cho dù thai thứ nhất của họ là con gái, họ cũng không sinh thêm nữa. Mặc kệ là con trai hay con gái đều được được nuôi dưỡng với sự yêu thương nuông chiều. 

Cho nên, tư tưởng trọng nam khinh nữ trong thôn không nghiêm trọng đến mức cực đoan. 

Và Vân Phồn Tinh có lẽ đã được sinh ra và lớn lên trong một gia đình như vậy. 

 

Bình Luận (0)
Comment