Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 171

Tầng năm có một hành lang nối thẳng đến căn tin, Vân Phồn Tinh dẫn Khương Yếm xuống dưới, có lẽ cô ta cảm thấy gia đình Khương Yếm có hoàn cảnh giống với gia đình cô ấy nên cô ấy đột nhiên nói nhiều hẳn lên. 

"Cậu tuyệt đối không được nói với Hạ Hoa là cậu có một người anh rất tốt." 

Khương Yếm: "Vì sao?" 

Vân Phồn Tinh ho vài tiếng, khẽ nói: "Anh cậu ấy rất xấu tính, là một tên cặn bã." 

Khương Yếm hỏi: "Vậy còn anh của cậu thì sao?" 

Vân Phồn Tinh không khỏi nở một nụ cười mỉm: "Anh ấy rất tốt." 

"Tớ… Từ nhỏ sức khỏe tớ đã không tốt, cho nên từ lúc tớ còn bé anh đã ở bên giường thề rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho tớ, anh ấy nói nhất định sẽ trở thành bác sĩ. Nếu tớ không bị chọn, chắc là tớ cũng muốn trở thành bác sĩ giống như anh ấy… Nhưng bây giờ tớ không muốn nữa." 

"Bởi vì sẽ bị hiến tế?" 

Vân Phồn Tinh gật đầu và không nói thêm gì từ đó đi cho đến khi tới căn tin, cô ấy chỉ lặng lẽ nhấm nháp chiếc bánh táo tàu. 

Bánh này rất khô vì không có nước, Vân Phồn Tinh chỉ ăn được một nửa lại ho dữ dội dường như muốn ho cả phổi ra. 

Khương Yếm kiên nhẫn vỗ lưng cô ấy, sau đó lấy nước từ trong ba lô ra đưa cho cô ấy. 

Vân Phồn Tinh liên tục nói lời cảm ơn. 

Sau khi vào căn tin, cô ấy chủ động mời Khương Yếm ăn sáng. Nghĩ mình việc chưa hiểu rõ mô hình buôn bán của thôn Đào Nguyên, nên Khương Yếm đã đồng ý. 

Một lát sau, hai người bưng cháo kê và bánh bao hấp ngồi xuống bàn trong căn tin. 

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Khương Yếm chủ động nói tiếp: "Lúc tớ đang đăng ký, có nghe được một số bạn học nói về quan hệ của cậu và Hạ Hoa… Cậu có cần tớ giúp không?"

Lông mi của Vân Phồn Tinh run rẩy, cuối cùng cụp xuống. 

"Không cần, Hạ Hoa đã không còn coi tớ là bạn thân nhất của cậu ấy nữa."

"Hơn nữa tớ rất yếu đuối, không đáng được tha thứ."

Thấy Khương Yếm vẫn muốn hỏi thêm, cô ấy thẳng thắng nói tiếp. 

"Cậu không cần nói nữa, tớ sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu." 

"Tớ vốn muốn phản kháng cùng Hạ Hoa, Hạ Hoa nói đúng, mạng sống của ai cũng là mạng sống… Nhưng không phải như vậy, ít nhất không phải mạng của tớ." 

"Sức khỏe của tớ rất kém, mấy ngày trước tớ phát bệnh, ba mẹ đưa tớ về nhà. Họ ôm tớ khóc, anh tớ cũng khóc, khi tớ bị trưởng thôn chọn họ cũng đã khóc một lần. Tất cả những món ngon nhất trong nhà đều được dồn hết cho tớ, trước khi nhập học, mỗi tối mẹ đều phải ôm tớ mới có thể yên lòng ngủ." - -

"Nhưng lúc đó tớ thực sự không cảm thấy quá đau buồn vì tớ biết mình cũng không sống được bao lâu nữa. Cách đây vài hôm, tớ nghe bác sĩ nói rằng tớ chỉ có thể sống thêm được nhiều nhất là hai năm nữa thôi..."

Vân Phồn Tinh dừng một chút, khẽ nói: "Tớ nghe người lớn trong nhà nói, mỗi lần Ngưu Tiên đau đớn kêu lên, sông núi sẽ rung chuyển. Nếu ngài không ngừng kêu đau, ngôi làng của chúng ta có thể sẽ biến mất, thôn Đào Nguyên sẽ bị chôn vùi trong đất. Cho nên việc hiến tế không thể dừng lại." 

"Vì thế tớ nghĩ, nếu có thể, tớ sẵn sàng làm người hiến tế để Hạ Hoa và những người khác rời khỏi đây." 

"Nhưng Hạ Hoa không chấp nhận ý kiến này, cậu ấy hy vọng tất cả mọi người cùng nhau rời đi." 

Vân Phồn Tinh ăn cơm rất chậm, phải một lúc lâu mới nuốt xuống được. 

Cuối cùng cô ấy nói: 

"Cậu nhớ hãy cùng các cậu ấy học bơi lội thật giỏi nhé."

"Từ Hành là một thiên tài trong việc nghiên cứu thiên văn và địa lý, cậu ấy đã đọc rất nhiều sách và suy đoán rằng cách duy nhất để rời khỏi thôn Đào Nguyên là đi bằng đường thủy. Thôn Đào Nguyên chỉ có một con sông duy nhất, và con sông đó dẫn đến sơn động nơi Ngưu Tiên sống." 

"Dòng sông này rất kỳ lạ, chỉ có một loại gỗ có thể nổi trên đó, tất cả gỗ trong thôn đều được dùng làm thuyền hiến tế. Ngày thường thuyền đều bị trưởng thôn giấu đi rất kỹ, cho nên Hạ Hoa và những người khác quyết định mượn hiến tế để rời khỏi thôn Đào Nguyên, và sau khi ra khỏi thôn Đào Nguyên sẽ bơi vào bờ để được tự do." 

"Đến lúc đó, mọi người sẽ được tự do."

Nói đến "tự do", ánh mắt Phồn Tinh bỗng nhiên có chút rạng rỡ. 

Nhưng ý tưởng này quá ngây thơ. 

Khương Yếm rũ mắt nhìn cô gái gầy gò chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi trước mặt mỉm cười mà không đả kích cô ấy. 

Sau khi ăn xong, Vân Phồn Tinh bưng bát cùng Khương Yếm tạm biệt: "Cảm ơn cậu đã nói chuyện với tớ, sau này không cần để ý đến tớ nữa." 

"Tớ cũng sẽ không để ý đến cậu." 

Khương Yếm sửng sốt, nhanh chóng gọi cô ấy lại: "Câu hỏi cuối cùng." 

"Khi rút thăm, tên trên những lá thăm đó là của chúng tớ sao? Gia đình tớ không nói cho tớ biết điều này." 

Vân Phồn Tinh quay lại: "Không phải, là tên của mẹ chúng ta." 

"Bà ấy phải quyết định nên đem đứa trẻ nào dâng ra, nhưng vì… gợi ý của pháp sư nên họ luôn chọn con gái." 

Khương Yếm gật đầu. 

Cho nên linh hồn phía sau canh cánh trong lòng chính là sự thiên vị. 

Chính xác là canh cánh trong lòng. 

*

Bảy giờ ba mươi phút sáng, tiết học đầu tiên bắt đầu. 

Khương Yếm đúng giờ bước vào lớp, có lẽ vì họ có mặt nên mọi thứ trong tiết vẫn bình thường, không còn cảnh nước lênh láng như cô đã thấy hôm qua. Mỗi cô gái đều rất sạch sẽ. 

Nhìn thấy Khương Yếm, Chu Hạ Hoa vui vẻ giơ tay vẫy: "Khương Yếm, tùy tiện ngồi đi, cậu thích ngồi chỗ nào cũng được!" 

Thẩm Tiếu Tiếu cũng giơ tay vẫy, em ấy liếc nhìn Chu Hạ Hoa rồi nâng cánh tay cao hơn.

Khương Yếm bước đến rồi ngồi xuống chỗ giữa Chu Hạ Hoa và Thẩm Tiếu Tiếu. 

Chu Hạ Hoa quay người lại, cẩn thận giới thiệu các học sinh trong lớp với Khương Yếm. 

"Người ngồi ở hàng đầu tiên là Ngô Mai." Cô ấy chỉ về hướng trước mặt: "Là người chăm chỉ học tập đến mức quên ăn quên ngủ, thị lực rất kém do đọc sách hàng ngày, thường xuyên dùng thuốc thảo dược để xông mắt nên trên người rất nồng mùi thơm của ngải cứu." 

"Người có mái tóc ngắn là Từ Hành, gia đình cô ấy trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như con trai. Lần đầu tiên cô ấy mặc váy đồng phục rất thú vị, cô ấy sống chết không chịu c** q**n, nhờ Ngô Mai an ủi cô ấy mới chịu mặc váy."

"Người có lúm đồng tiền trên mặt chính là Diệp Điềm, cô ấy có giọng nói vô cùng ngọt ngào, gia đình cô ấy có một cửa hàng bán đường trắng." 

"Người ở hàng cuối cùng là Hàn Huỳnh Hỏa, gia đình cô ấy có một cửa hàng thịt lợn, có giọng nói siêu lớn, sức lực cũng rất lớn. Chúng ta có thể gỡ được sợi dây ra khỏi thuyền hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào cô ấy… À, cô ấy là người thảm nhất ở đây, chúng ta đều bị trưởng thôn rút thăm trúng, còn cô ấy bị chính mẹ mình đẩy ra làm vật hiến tế để hiếu kính Ngưu Tiên." 

"Còn những người khác…" Chu Hạ Hoa quét qua một vòng: "Tối qua cô cũng đã gặp qua hết rồi, Vân Minh Nguyệt chính là đại tiểu thư, gia đình cô ta rất có điều kiện, không cần phải chiều theo tính tình của cô ta, cứ để cô ấy tự giận một lúc rồi cũng sẽ quên thôi."

Lúc này chuông vào tiết vang lên, giáo viên bước vào, Chu Hạ Hoa quay người trở về. 

Khương Yếm ngước mắt lên nhìn nữ giáo viên bước vào. 

Còn chưa kịp nhìn ra điều gì, một mảnh giấy bỗng xuất hiện trên bàn của cô.

Tất cả các học sinh mới đều nhận được mảnh giấy này.

Lễ hiến tế sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa.

Trước khi nghi lễ bắt đầu, hãy viết đáp án của bạn lên mảnh giấy này. 

Một, tôi là ai trong bảy người. 

Hai, tại sao tôi lại đau khổ như vậy. 

Các bạn học sinh mới chỉ có một cơ hội trả lời, nếu trả lời đầy đủ thì có thể rời khỏi thế giới của tôi. 

Bình Luận (0)
Comment