Tiết học đầu tiên, cô giáo bước vào lớp là người mà Khương Yếm đã thấy qua cửa sau của lớp hôm qua.
Đó là một cô giáo với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ và gọn gàng.
"Chớ nên tranh luận chuyện đúng sai, không cần thiết so đo phải trái." Cô giáo viết lên bảng đen trước lớp.
Các học sinh tự giác đứng lên đọc.
Sau khi một đám người lần lượt đứng lên đọc, khi đọc đến người thứ ba thì một cô gái có má lúm đồng tiền đối xứng tên là Diệp Điềm giơ tay hỏi: "Cô ơi, câu này có nghĩa là gì vậy ạ?"
Không đợi giáo viên trả lời, Từ Hành - cô gái có mái tóc ngắn hơn cả con trai - chen vào nói: "Cái này còn không hiểu, chứng tỏ cậu đọc sách ít quá rồi đó."
"Câu này có nghĩa là không nên tranh cãi đúng sai, không nên có lòng hiếu thắng. Bất kể cha mẹ, ông bà hay chồng nói gì, cậu chỉ cần nghe theo, tuyệt đối không được cãi lại."
Cô giáo gật đầu: "Từ Hành nói rất đúng, các em khác cần học tập theo em ấy."
Diệp Điềm cười ngọt ngào như một đứa trẻ vừa được nhận kẹo: "Ai mà đi học cái này, chỉ có Từ Hành mới đọc mấy thứ sách vớ vẩn đó thôi."
Cả lớp đều bật cười.
Chỉ nghe tiếng cười, tiết học này trông có vẻ như một buổi học vui vẻ, thầy trò hòa thuận. Nhưng gương mặt cô giáo nhanh chóng sa sầm lại, cô quét mắt nhìn quanh lớp, rồi ném mạnh cuốn sách đang cầm trên tay xuống bàn.
"Rầm!"
Tiếng cười trong lớp vẫn không dứt.
"Chu Hạ Hoa, em cười cái gì?!"
Chu Hạ Hoa bị cô giáo gọi lên.
"Cười vì những lời này dối trá quá." Chu Hạ Hoa ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía cô giáo.
Cô giáo tức giận nói: "Em nói tôi biết dối trá thế nào!"
"Nếu hôm nay em không nói cho tôi biết tại sao, cả lớp đều sẽ gánh tội chung với em! Tất cả sẽ phải đến phòng giam kỷ luật!"
Chu Hạ Hoa nhún vai: "Sao cô mâu thuẫn thế ạ, lúc nãy cô vừa mới nói không được tranh luận, sao bây giờ lại bắt em tranh luận?"
"Chớ nên tranh luận chuyện đúng sai, không cần thiết so đo phải trái." Cô giáo gằn từng chữ đọc.
Lớp học đột nhiên im lặng, nhưng chỉ ba giây sau, mọi người lại cười ầm lên
Trong số đó Hàn Huỳnh Hoả ở hàng cuối cùng cười to nhất.
Cô ấy là người lớn tuổi nhất trong lớp, hôm nay cô ấy mười bảy tuổi. Bởi vì hàng năm ở cửa hàng giết heo cho nên làn da của cô ấy bị cháy nắng ngăm đen, lại cao lớn và vạm vỡ, tay đầy cơ bắp. Cô ấy mạnh mẽ vỗ cánh tay vào bàn: "Hạ Hoa, làm tốt lắm!" - -
Và thế là buổi học này kết thúc tại đây.
Cửa phòng học bị cô giáo đá văng ra, cô ta yêu cầu tất cả học sinh ra ngoài ngay lập tức và theo cô đến phòng giam để kiểm điểm lại.
Khi Chu Hạ Hoa đi tới cửa, cô ấy quay đầu lại nhìn Vân Phồn Tinh.
"Vân Phồn Tinh, câu nói của cô giáo có nghĩa là gì vậy?"
Vân Phồn Tinh ngẩn người, thấp giọng nói: "Là để cho tất cả mọi người phải nghe lời."
Chu Hạ Hoa: "Cậu cảm thấy nó có đúng không?"
Vân Phồn Tinh mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn tránh né ánh mắt của Hạ Hoa, chống tay lên bàn và ho khan một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Hạ Hoa dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng học.
"Thưa cô, hình như Vân Phồn Tinh không cần tới phòng giam giữ, cô nên khen ngợi học trò xuất sắc nhất của mình đi ạ."
Cuối cùng ngoài Vân Phồn Tinh ra thì tất cả mọi người đều bị cô giáo dẫn đến một căn phòng giống như phòng chứa đồ.
Bởi vì căn phòng này thường bị khóa cho nên ngày hôm qua Khương Yếm đi tìm manh mối cũng không thể bước vào. Bên trong có hơn chục chiếc thuyền gỗ hẹp, giáo viên yêu cầu mọi người nằm trên đó, rồi dùng dây thừng trói mọi người vào thuyền.
Dây thừng được quấn quanh hơn mười vòng, chắc chắn và chặt chẽ.
"Buổi trưa các em cũng đừng hòng ăn uống gì, cứ ở đây mà kiểm điểm." Cô ta đứng ở cửa phòng chứa đồ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, cười nhạo nói: "Khi nào chịu ngoan ngoãn học hành thì cứ khóc vài tiếng, khóc to vào."
Nói xong, cô ta tắt đèn trong phòng chứa đồ và khóa cửa lại với một tiếng "rầm".
Trong phòng chứa đồ không có cửa sổ, sau khi đóng cửa lại thì trong phòng hoàn toàn không có một tia sáng, tối tăm khiến người ta sợ hãi.
Toàn bộ không gian chìm vào tĩnh lặng.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần khuất, Chu Hạ Hoa mới nói: "Hoan nghênh bạn học mới!"
"Vỗ tay đi nào…"
Những học sinh cũ ngay lập bĩu môi, tiếng huýt sáo vang khắp phòng. Thẩm Tiếu Tiếu không nhịn được cười ra tiếng: "Các cậu vỗ tay thật là vui nhộn hahahaha."
Trong thanh âm của Thẩm Hoan Hoan cũng toát lên sự vui vẻ: "Cảm ơn mọi người."
Bà nội Trang có chút bất đắc dĩ: "Này các cô bé, cô giáo này không dạy được gì hay ho cả. Nhưng nếu ngay ngày các cháu đều tranh cãi thì không tốt lắm đâu."
Do sự che chắn của Trường Năng Lượng, cho dù tuổi của bà nội Trang không phù hợp với tiêu chuẩn hiến tế, căn bản cũng không có bạn cùng lớp nào chỉ ra điểm này. Càng không ai hỏi vì sao bọn họ nhập học vào lúc này, vì sao số người hiến tế năm nay lại thay đổi.
"Nhưng nếu không chống đối, bọn họ sẽ càng ngày càng trở nên quá đáng." Một giọng nói xa lạ vang lên.
Một giọng nữ ôn hòa trong trẻo.
Chu Hạ Hoa giải thích: "Đó là Ngô Mai, giọng nói của chị ấy rất hay, bất kỳ cuộc thi thơ nào chị ấy cũng luôn đạt giải nhất. Đương nhiên chị ấy chỉ là người đứng đầu trong số chúng ta thôi."
Mọi người lại nói chuyện một lúc, sau khi biết tên đối phương. Hơn mười phút sau, mọi người dần im lặng.
Chu Hạ Hoa thấy mọi người không còn nói chuyện nữa, bắt đầu nói đến chuyện quan trọng nhất.
Cô ấy giải thích về phòng giam giữ: "Rất xin lỗi vì đã liên lụy mọi người phải vào đây mà không báo trước, nhưng nơi này thực sự rất quan trọng, là tiết học nhất định phải có."
Khương Yếm hỏi: "Cho nên các cậu cố ý để bị giam ở đây?"
"Đúng vậy." Chu Hạ Hoa nói: "Chúng ta phải học cách sinh tồn trong phòng giam giữ, thích nghi với bóng tối và nỗi sợ hãi ở đây."
Tối qua Chu Hạ Hoa đã nhắc đến rằng các môn học về thơ ca và lịch sử cần phải học tốt, và còn một môn học quan trọng nữa, đến lúc đó cô sẽ biết.
Mà bây giờ đã đến "lúc đó".
Chu Hạ Hoa giải thích chi tiết: "Bởi vì lễ hiến tế bắt đầu khi trời tối nhất. Chúng ta sẽ bị trói vào chiếc thuyền nhỏ cố định bằng dây thừng, mỗi chiếc thuyền cách nhau hai thước. Chúng ta sẽ bị người đẩy xuống nước rồi trôi đến sơn động của Ngưu Tiên."
"Để phòng ngừa đến lúc đó chúng ta vì sợ hãi mà mất đi khả năng suy nghĩ và hành động, cho nên bây giờ chúng ta phải làm quen với hoàn cảnh này."
"Học cách làm sao để cởi dây thừng trói trên người mình."
Chu Hạ Hoa vừa nói lời này, Khương Yếm chợt nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía trước bên phải của mình.
Hàn Huỳnh Hỏa nói: "Lần này tớ sẽ là người đầu tiên."
Diệp Điềm nóng nảy: "Này đồ ngốc, sao cậu càng lúc càng nhanh vậy."
Hàn Huỳnh Hỏa nhún vai: "Ai ngốc, hôm nay tôi đã giấu một lưỡi dao vào giữa ngón trỏ và ngón giữa."
Giọng nói dịu dàng của Ngô Mai vang lên:
"Huỳnh Hỏa, đến lúc đó chúng ta chưa chắc sẽ giấu được lưỡi dao. Cho nên chúng ta vẫn nên học cách tháo các nút thắt thì hơn."
Hàn Huỳnh Hỏa đồng ý đáp lại, rồi nằm trở lại trên chiếc thuyền nhỏ.
Cô ấy hơi nhàm chán luyện tập tự thắt dây, vừa thắt vừa nói: "Hạ Hoa, vừa rồi cậu nói chuyện với Phồn Tinh hẳn là vì muốn ngăn cản cậu ấy vào phòng giam giữ đúng không."
Chu Hạ Hoa thản nhiên "Ừm" một tiếng: "Dù sao thì cậu ta cũng không tham gia với chúng ta, nên không cần thiết nghe kế hoạch của chúng ta."
Vân Minh Nguyệt xen vào nói: "Người biết sẽ hiểu là cậu ghét bỏ cậu ta, không biết còn tưởng rằng cậu lo lắng cho thân hình nhỏ nhắn của cậu ta."
Chu Hạ Hoa: "Chị Hoa…"
Vân Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận không nói.
Lúc này Từ Hành ngắt lời: "Nhưng thực ra tớ có thể lý giải được quyết định của Phồn Tinh. Khi mới nhập học, tớ đã đoán cô ấy sẽ từ bỏ kháng cự, dù sao cậu ấy cũng không giống với chúng ta."
"Mẹ của Vân Phồn Tinh là một trong những dòng họ đặc biệt ở thôn Đào Nguyên. Ban đầu mẹ cậu ấy không có anh em, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối, căn bản là không có khái niệm trọng nam khinh nữ. Sau này mẹ cậu ấy kết hôn với một người con cháu của thôn Đào Nguyên, cho dù sinh ra thai long phượng cũng không biểu hiện bất công. Cộng thêm từ nhỏ vì sức khỏe của Vân Phồn Tinh nên trong nhà rất yêu quý cậu ấy, không ai dám lớn tiếng nói chuyện với cậu ấy."
"Hơn nữa, cậu ấy là người có tinh thần hy sinh cao. Cậu ấy đã nói chuyện này với tớ nhiều năm trước, nếu rút thăm vật tế trúng cậu ấy, cậu ấy hy vọng mình được chọn, dù sao cậu ấy cũng không sống được bao lâu. Tuy mạng sống của cậu ấy không đáng giá bằng những người khác nhưng khi thực sự bị mẹ bỏ rơi, cậu ấy cũng khó mà không để ý."