"Nhưng tớ có thể nhìn ra, cậu ấy cũng chỉ đau khổ lúc đó mà thôi."
Từ Hành phân tích kỹ càng: "Nói thẳng thì thôn Đào Nguyên tiến hành việc hiến tế, dù tên rút thăm trúng là tên mẹ của chúng ta, nhưng người hiến tế là do mẹ chúng ta chọn. Và nhiều lần đều là các cô gái bị bỏ rơi, chuyện này đã thành quy tắc ngầm rồi. Nếu có một người mẹ thực sự đẩy đứa con trai của mình ra làm vật hiến tế, các cậu nói xem người mẹ đó sẽ gặp chuyện gì? Bà ấy có thể sống sót được bao nhiêu ngày ở thôn Đào Nguyên?"
"Hoàn cảnh của Vân Phồn Tinh và chúng ta không giống nhau, cậu ấy được lớn lên trong thiên vị, ba mẹ cậu ấy đối xử với cậu ấy tốt hơn anh cậu ấy rất nhiều. Nhưng Vân Phồn Tinh vẫn bị mẹ bỏ rơi, tớ nghĩ đi nghĩ lại, kết luận của tớ là không phải vì mẹ Vân Phồn Tinh không yêu cậu ấy nhiều mà là vì mẹ cậu ấy yêu bản thân mình hơn."
"Mẹ cậu ấy không dám đặt tiền lệ ở thôn Đào Nguyên."
Chu Hạ Hoa ngắt lời cô ấy: "Tớ hiểu đạo lý này."
"Nhưng liệu điều gì là đúng theo ước định, vì sao chúng ta luôn bị bỏ rơi? Vân Phồn Tinh bị mẹ cậu ấy vứt bỏ, cho nên cậu ấy cam lòng vứt bỏ chính mình? Ở đây ai mà không bị mẹ vứt bỏ, ở đây ngoại trừ Vân Minh Nguyệt còn ai bi thảm hơn Vân Phồn Tinh?"
"Vân Phồn Tinh chắc chắn nghĩ rằng chết phải có ý nghĩa, bởi vậy đây là cái giá mà cậu ấy phải trả cho việc vứt bỏ chính mình!"
Từ Hành không nói gì.
Cô ấy đương nhiên biết quy tầm ngầm gì đó ghê tởm đến mức nào, cô đọc rất nhiều sách cũng hiểu rõ đạo lý, cô ấy có thể lý giải được quyết định của Vân Phồn Tinh nhưng cô ấy lại không hiểu toàn bộ thôn Đào Nguyên.
Một lúc lâu sau, Từ Hành thở ra, nói về những gì mình vừa phát hiện gần đây.
"Quay lại vấn đề, chúng ta nói chuyện quan trọng đi. Cách đây ba ngày, tớ tìm thấy một cuốn sổ ở thư viện trường học được viết bởi một học sinh nào đó vào hơn hai mươi năm trước."
"Về phần nội dung trong đó…" Từ Hành dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Hạ Hoa, Ngô Mai, lúc ăn cơm chiều tớ sẽ tìm các cậu, các cậu có thể tự mình suy đoán."
Đây là muốn đề phòng mấy học sinh mới.
Nhưng như thế họ càng không thể dị nghị. Bọn họ là học sinh mới, quan hệ với học sinh cũ không bền chặt, Từ Hành đề phòng bọn họ là chuyện rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Khương Yếm đã tháo dây trói trên tay, đứng dậy trong bóng tối.
Chu Hạ Hoa chú ý tới động tĩnh bên này, lộ ra sắc mặt kinh sợ.
Khương Yếm chủ động nói: "Rất đơn giản."
Cô nói: "Tớ sẽ dạy các cậu."
Cười chết.
Khương Yếm: Từ Hành có manh mối! Cô ấy không muốn chia sẻ với chúng ta!
Khương Yếm: Để tôi biểu diễn một chút năng lực của mình.
Hahahaha, vở kịch tâm lý của chị Yếm lúc này thực sự rất rõ ràng hahahahaha.
Lúc này, Thẩm Hoan Hoan và Lam Lâm cũng kịp phản ứng, các cô ấy nhanh thoát khỏi sợi dây, sau đó không lâu cũng gia nhập vào đội ngũ dạy học. - -
Khương Yếm đơn thuần dựa vào sự thô bạo, Thẩm Hoan Hoan dựa vào sức mạnh tâm linh, chỉ có Lam Lâm dựa vào năng lực tháo gỡ nút thắt.
Một bên cô dạy Từ Hành, một bên thấp giọng nói: "Trước kia tóc tớ còn ngắn hơn so với tóc cậu."
"Khi còn nhỏ gia đình tớ rất nghèo, ba mẹ tớ hàng ngày ở bên ngoài làm việc, em trai hoàn toàn là do tôi chăm sóc. Khi đó tớ còn rất nhỏ, cho nên không phải lúc nào cũng chăm sóc tốt cho em ấy, có khi em ấy bị ngã, chẳng biết tại sao ném hết đồ ăn vào thùng rác… Có lẽ bởi vì tớ nấu ăn không ngon, chỉ cần em ấy mách bố, tớ sẽ bị nhốt vào chuồng heo. Tôi phải khóc lóc quỳ gối van xin rất lâu mới có thể ra ngoài."
"Cảnh tượng đó vẫn ám ảnh tớ đến giờ. Nhưng giờ tớ đã vượt qua được. Dù tóc tớ hiện tại ngắn, nhưng tớ đang để tóc dài lại. Sau này tóc tớ sẽ dài hơn nữa." Cô ấy hỏi Từ Hành: "Cậu cũng muốn nuôi tóc dài đúng không?"
Sau vài nhịp thở, Từ Hành gật đầu: "Tớ đã nuôi nó được vài tháng rồi nhưng tóc mọc ra rất chậm."
"Nó sẽ dài ra thôi." Lam Lâm nói.
"Đúng đó."
Từ Hành im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Miệng tớ bây giờ hơi ngứa, không nhịn được nữa. Bây giờ tớ sẽ nói cho mọi người biết nội dung bên trong cuốn sổ."
Cô ấy nói: "Trước đây, tớ đã đưa cho mọi người bức tranh có hướng chảy và tốc độ dòng chảy của con sông, tớ suy đoán bên cạnh sơn động có hai phân nhánh, nếu chúng ta chảy vào nhánh sông không tiến vào sơn động nơi Ngưu Tiên ở thì chúng ta sẽ bảo vệ được tính mạng."
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu không nhịn được hỏi: "Mọi người đã từng trông thấy Ngưu Tiên chưa?"
Ngô Mai lắc đầu: "Chưa."
"Dù sao thì ghi chép về Ngưu Tiên trong thôn đã có từ năm trăm năm trước. Trên thực tế cả thôn Đào Nguyên chưa từng nhìn thấy Ngưu Tiên, chỉ nghe thấy tiếng rống từ động, nhưng không ai dám đi vì sợ đến gần sơn động đó sẽ bị gặm đến không còn xương cốt… Cho nên chúng tớ thực sự hoài nghi là căn bản không có sự tồn tại của Ngưu Tiên."
Từ Hành nói tiếp: "Đúng vậy, một năm trước tớ đã tự học về vấn đề này, suy đoán rằng đó là tiếng vang của nước chảy vào động. Mỗi mười tám năm, động sẽ xuất hiện hiện tượng đặc biệt, mức nước thay đổi, tiếng vang cũng lớn hơn, giống như tiếng trâu rống. Nhưng sau đó chúng tôi đã xác nhận Ngưu Tiên thật sự tồn tại."
Khương Yếm hỏi: "Làm thế nào để xác định?"
Từ Hành trả lời: "Nửa năm trước, sau khi bị chọn làm vật hiến tế, tớ đã lén rời khỏi nhà. Tớ tìm kiếm theo hướng dòng chảy nhiều ngày đêm, cuối cùng tìm thấy một chiếc thuyền bị móng trâu khổng lồ xuyên thủng ở bờ sông, trên thuyền có một lông trâu dài, cùng với mảnh vải đồng phục của trường chúng tớ và nhiều vết máu."
"Cho nên Ngưu Tiên thật sự tồn tại." Từ Hành kết luận: "Cho dù nó chưa bao giờ nói chuyện với chúng ta, cũng chưa bao giờ yêu cầu vật tế nhưng một khi đến gần nó, chúng ta sẽ bị ăn thịt."
"Đến lúc đó xương cốt của chúng ta sẽ chìm xuống đáy sông, vì vậy chúng ta phải tránh xa sơn động đó ra."
Khương Yếm trầm ngâm một lúc, gật đầu.
"Vậy cuốn sổ trước đó cậu đề cập là gì, trên đó có viết gì không?"
Từ Hành cười khổ: "Đó là sơ đồ dòng nước chính xác hơn so với bức tranh của tớ."
"Người đó tên là Triều Dao, là thiên tài rất nổi tiếng ở thôn Đào Nguyên vào mười năm trước."
"Cô ấy từng lén trộm một con thuyền và một mình chèo đến sơn động đó. Trong bức tranh của cô ấy, hai bên của sơn động không phân tuyến, nó ngang qua sông ở thôn Đào Nguyên. Bên cạnh là một kết giới hoặc cái gì đó tương tự, nói cách khác, chúng ta chắc chắn sẽ chảy vào sơn động, đối mặt với Ngưu Tiên."
Bầu không khí nhất thời có chút nghiêm trọng.
Mấy phút sau, Chu Hạ Hoa đột nhiên cười lớn.
Thẩm Hoan Hoan nghĩ cô ấy bị k*ch th*ch, đang định an ủi nhưng Chu Hạ Hoa bỗng nhiên an ủi Từ Hành: "Sao lại coi thường bản thân, cậu mới là thiên tài đấy chứ?"
"Bức tranh đó được vẽ bởi một người đang đẩy thuyền nhìn xung quanh, cậu toàn bộ dựa vào việc tự học, căn cứ vào suy đoán và tri thức trong đầu."
"Từ Hành cậu nhất định sẽ trở thành một nhà địa chất học khiến mọi người phải ngước vọng."
Từ Hành chớp mắt, Chu Hạ Hoa ôm lấy bả vai cô ấy: "Đừng lo lắng, châm ngôn đó nói như thế nào nhỉ, cái gì ắt có đường…"
Ngô Mai nói tiếp: "Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
"Không nói chuyện này nữa."
"Sinh nhật của chị sắp đến rồi, có ai có thể mời chị đến nhà chơi một ngày được không?"
Chu Hạ Hoa giơ tay: "Đến nhà em đi!"
*
Đã gần đến giữa trưa, Diệp Điềm ủ rũ vài giây, hướng về phía cửa phát ra tiếng khóc lóc thảm thiết.
Chẳng bao lâu sau giáo viên mở cửa cho mọi người, cô ta không khỏi châm biếm mấy câu, nhưng vì là vật tế hiến cho Ngưu Tiên nên không thể bỏ đói. Cho nên sau khi nói xong mấy câu kỳ quái, giáo viên rời khỏi phòng giam giữ.
Diệp Điềm hừ một tiếng: "Đều là nữ thì tội gì phải gây khó dễ cho nhau?"
Từ Hành thản nhiên nói: "Cô Đường đã sớm bị người trong thôn tẩy não, cuốn sổ của Triều Dao nói Đường Diệu là bạn thân nhất của cô ấy. Nhưng quá rõ ràng, bây giờ cô Đường đã biến thành tay sai cho quỷ."
Một nhóm người tán gẫu xong rồi tới căn tin.
Nhìn thấy đám người Khương Yếm đang ăn bánh ngọt mình mang theo, Vân Minh Nguyệt dường như bố thí ném lên bàn một đống tiền, trước khi rời đi còn châm chọc vài câu, nói Khương Yếm nghèo nàn.
Quan Âm Bồ Tát mặt lạnh đến để phổ độ chúng sinh đây.
Cô tiểu thư này xin hãy cho tôi một xấp.
Mọi người không cảm thấy nơi này rất không ổn sao?
Thực sự không ổn… Cho dù sau khi thông qua lớp chăn nuôi gia súc, hình thức mới không còn là quy tắc quái gở nữa. Nhưng bây giờ là tình huống gì? Xem chuyện xưa của mỗi người?
Linh hồn phía sau sẽ không thiện lương như vậy.
Những gì được thảo luận trong phòng phát livestream cũng chính là những gì Khương Yếm đang nghĩ.
Cô vừa ăn món rau xào vừa mới mua bằng tiền của Vân Minh Nguyệt, một bên thấp giọng nói: "Tình huống tồi tệ nhất đã xuất hiện rồi."
Thẩm Tiếu Tiếu vui vẻ ăn: "Cơm này ngon thật… Hả? Tình huống tồi tệ nhất gì?"
"Hiện tại đều rất thuận lợi nha!"
Ngu Nhân Vãn cũng gật đầu: "Cảm giác chỉ cần vẫn đi theo các cô ấy… xem các cô ấy nói chuyện phiếm, xem mạch truyện của mỗi người, chúng ta có thể phân tích được linh hồn phía sau là ai, còn cả vì sao cô ấy lại đau khổ như vậy."
Sắc mặt Thẩm Hoan Hoan cũng không được tốt.
Cô nàng lắc đầu: "Không, loại tình huống này là xấu nhất."
"Linh hồn phía sau đã từ bỏ hình thức giết người vô hình dựa trên quy tắc, chỉ có thể nói rõ một điều…"
"Chứng tỏ linh hồn rất tự tin." Khương Yếm nói tiếp.
Cô nuốt miếng thịt bò vào miệng: "Linh hồn phía sau rất tự tin, cô ấy tin chắc rằng cho dù chúng ta xem xong mạch truyện của mọi người cũng sẽ không thể tìm ra nguyên nhân thực sự khiến cô ấy đau khổ."
"Nhưng bây giờ không có cách nào khác, tùy cơ ứng biến vậy."
"Trước mắt cần chú ý…" Khương Yếm trầm ngâm một lúc, gắp một miếng củ sen: "Còn ba ngày nữa lễ hiến tế sẽ bắt đầu, mạch chuyện xưa ở đây nhất định sẽ diễn ra nhanh hơn. Hơn nữa Ngô Mai còn nói sinh nhật của cô ấy sắp đến."
Ngày hôm qua khi tiến vào tòa chính kiểm tra, cô và Ngu Nhân Vãn đã tìm thấy một bài kiểm tra, trong đó có đoạn đối thoại giữa Hạ Hoa và Ngô Mai, nội dung có nhắc tới sinh nhật của Ngô Mai.
Khi đó, linh hồn của Lam Lâm đột nhiên xuất hiện, thông qua hồi tưởng kể lại những gì sắp xảy ra.
Khương Yếm: "Ngô Mai và Hạ Hoa sắp cắt đứt quan hệ."
"Đi xem là chuyện gì đang xảy ra đi."