Trường Trung học cơ sở Vụ Hải có giờ nghỉ trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người lần lượt trở về phòng học. Vân Minh Nguyệt vừa ngồi xuống đã bắt chéo chân, ánh mắt nhìn mọi người như thể đang nhìn một đám người hầu.
Hạ Hoa liếc cô ta một cái rồi nằm xuống bàn bắt đầu ngủ. Phồn Tinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngô Mai lấy một quyển thơ ra đọc, có lẽ là đọc đến câu cô ấy thích, lông mày cô ấy vô thức nhướn lên.
Từ Hành ngáp một cái rồi chăm chỉ vẽ sơ đồ dòng nước, sau khi vẽ xong sông trên mặt đất thì bắt đầu vẽ trời sao. Hàn Huỳnh Hỏa nhanh chóng dùng tay đánh vào không khí, động tác giống như là đang chặt thịt cũng giống như là đang đánh trống.
Diệp Điềm không có sở thích gì, cô ấy lấy cốc nước để trên bàn học ra rồi cho một thìa đường vào và lắc mạnh cốc đến khi đường tan ra, cô ấy vui vẻ ngửa đầu uống một ngụm.
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn thấy hơi thèm, muốn đổi bánh bao lấy nước đường của cô ấy. Diệp Điềm không cần bánh bao, hào phòng đưa nửa cốc nước đường còn lại cho Thẩm Tiếu Tiếu.
"Cho cậu."
Thẩm Tiếu Tiếu cười hỏi cô ấy: "Vậy cậu còn đủ uống không?"
Diệp Điềm: "Đương nhiên đủ rồi." Cô ấy vỗ vào bàn học của mình, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Trước khi rời khỏi nhà, tớ đã lén lấy mười mấy lọ đường rồi. Ba tớ cả ngày mới làm ra được ba lọ đường, tháng này nhất định không đủ cung cấp cho các đơn đặt hàng của thôn dân rồi."
Trên mặt Diệp Điềm hiện lên vẻ tự mãn ngây thơ như một đứa trẻ, cô ấy rất vui vẻ vì làm ba mình mất đi uy tín.
Tuy nhiên, ba cô ấy mất đi chỉ là uy tín, còn sinh mệnh của cô ấy thì đang ngàn cân treo sợi tóc. Cho dù cô ấy làm ầm ĩ và đáng ghét đến mức nào cũng có thể được thông cảm.
Thẩm Tiếu Tiếu chuyển ghế đến bên cạnh Diệp Điềm, hai người nằm trên bàn học thì thầm.
"Nhà cậu có phải là rất giàu có không?"
Năng lực của Thẩm Tiếu Tiếu thuộc về loại chỉ có thể sử dụng ở giai đoạn sau, em không có chút ưu thế nào trong việc tìm kiếm manh mối cũng như phân tích và phán đoán ở giai đoạn đầu. Cho nên đêm qua em nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rằng mình có thể làm gì đó, cho nên em có lý tưởng lớn lao muốn giúp đỡ nghe ngóng một số tin tức.
Em hỏi Diệp Điềm: "Tớ vừa mới xem qua, đồng phục học sinh của cậu rất mới, có phải là nhà các cậu đều giàu hơn nhà Minh Nguyệt không?"
Diệp Điềm lắc đầu: "Không có đâu, Vân Minh Nguyệt là nhà giàu nhất thôn. Tớ mua năm bộ đồng phục học sinh còn cậu ấy hình như đã mua bảy tám bộ, chỉ cần tuột chỉ ở đâu đó là cậu ấy sẽ ném đi ngay."
"Nhưng vẫn là đồng phục học sinh của Phồn Tinh nhiều nhất, tuy điều kiện gia đình cậu ấy không tốt nhưng mẹ cậu ấy không nỡ để cho cậu ấy giặt quần áo. Cho nên đã mua rất nhiều bộ quần áo."
Thẩm Tiếu Tiếu lại nhìn quanh phòng học, cuối cùng dừng lại trên người Ngô Mai.
Diệp Điềm chú ý đến ánh mắt của Thẩm Tiếu Tiếu, nhỏ giọng hỏi: "Điều kiện của nhà Ngô Mai là tồi tệ nhất, tiền chị ấy mua đồng phục học sinh cũng là do chị ấy tự tiết kiệm. Ba chị ấy là người nghiện rượu, toàn bộ tiền trong nhà đều dùng để mua rượu, hơn nữa khi ba cô ấy say rượu sẽ đập vỡ bình rượu ở trong nhà, khắp sàn nhà đều là mảnh vỡ chai. Những lúc đó, mẹ chị ấy đều dẫn anh trai trốn đi, không quan tâm đến Ngô Mai." - -
"Ngô Mai sợ bị đánh sẽ chạy đến những nhà thôn dân khác trốn, trốn ở trong nhà Hạ Hoa là nhiều nhất."
"Trước đây mối quan hệ giữa Hạ Hoa và Phồn Tinh rất thân, nhưng bây giờ tớ thấy mối quan hệ giữa Hạ Hoa và Ngô Mai thân thiết nhất… Nhưng mà mối quan hệ của mọi người trong lớp chúng ta đều khá giống nhau, đều rất tốt!"
"Còn cậu thì sao?" Thẩm Tiếu Tiếu thêm chút đường vào cốc của mình, vừa lắc vừa hỏi Diệp Điềm.
"Cuộc sống ở nhà của cậu như thế nào?"
Diệp Điềm trầm mặc một lát, sau đó bưng nước đường lên uống cạn một cốc với Thẩm Tiếu Tiếu, không nói gì.
Một lúc lâu sau, giọng nói ngọt ngào của cô ấy vang lên:
"Thật ra cũng tốt."
"Muốn gì ba mẹ tớ đều mua cho tớ, tớ không muốn cái gì thì cái đó cũng sẽ không xuất hiện. Tớ đến cửa hàng để giúp đỡ, ba mẹ tớ đều cảm ơn tớ nhưng họ chưa bao giờ cảm ơn anh trai tớ."
"Không bị đánh, không bị mắng cũng không được yêu thương."
"Cuộc sống của Minh Nguyệt cũng gần giống như tớ, chỉ là những món đồ chơi cậu ấy có được sẽ đắt hơn chút. Nhưng dù có đắt thì cũng chỉ là đồ chơi thôi, cậu thấy đúng không?"
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu một cách nặng nề.
Diệp Điềm tiếp tục nói: "Hạ Hoa nói chúng ta chỉ cần rời khỏi chỗ này, đi đến một thế giới rộng lớn hơn, mới có thể không bị tình yêu thương nhỏ bé của ba mẹ bố thí cho trói buộc."
Cô ấy nhìn thẳng vào Thẩm Tiếu Tiếu: "Cho nên chúng ta nhất định phải trốn thoát khỏi thôn Đào Nguyên."
Thẩm Tiếu Tiếu nghĩ đến kết cục là cái chết của tất cả mọi người.
Ánh mắt cô ấy lảng tránh, khẽ gật đầu: "Nhất định có thể."
"Chị tớ… Bạn tớ từng nói, chỉ cần mong muốn đủ mạnh mẽ, thì nhất định cầu được ước thấy."
*
Tiết học đầu tiên buổi chiều là lớp may vá, tiết thứ hai là tiết học thơ.
Cô giáo lớp may vá đã rời đi giữa chừng vì có chuyện gì đó.
Ngô Mai tự giác trở thành cô giáo của tất cả mọi người, tuy không thể nói là thành thạo nhưng cô ấy đã may quần áo cho gia đình ở nhà nhiều năm, cũng coi như là quen tay hay việc.
"Tiết học trước đã cắt ra được hình dáng của chiếc váy cưới, nhiệm vụ hôm nay là khâu các mép lại với nhau."
Ngô Mai phân phát những mảnh vải đã cắt cho mọi người, rồi hướng dẫn mọi người cách may vá như thế nào.
Nhìn mảnh vải trong tay, Khương Yếm biết nguồn gốc của chiếc váy cưới dưới cầu thang.
Là do tất cả mọi người tự tay may khi lên lớp.
Chẳng trách lại cong queo, xấu xí đến lạ kỳ.
Mỗi một cô gái đều đã khâu xong phần của mình, nhưng bọn họ đều không dừng lại, mà lại giống như một cuộc đua chạy tiếp sức. Một người khâu mười mấy phút, sau đó lại đưa kim chỉ không bị đứt cho người tiếp theo.
Bởi vậy đi qua hơn chục người, mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh chiều tà chiếu rọi vào phòng học.
Váy cưới trở lại tay của Hạ Hoa.
Hạ Hoa cắt đứt sợi chỉ, đưa váy cưới cho Ngô Mai.
"Này, sắp đến sinh nhật chị rồi, đây là quà sinh nhật cả lớp tặng cho chị đấy."
"Chị nói chị đã có người mình thích rồi. Mặc dù chị luôn không nói cho chúng em biết rốt cuộc là ai, nhưng chúng ta nhất định sẽ rời khỏi thôn Đào Nguyên, chị nhanh chóng dập tắt ngọn lửa tình yêu đó đi, sau khi ra ngoài rồi thích một người giỏi giang và ưu tú hơn nữa!"
Ngô Mai dở khóc dở cười nhận lấy chiếc váy cưới.
Hạ Hoa lấy từ trong ngực ra một đôi nhẫn cỏ, nhét vào trong túi áo của Ngô Mai.
Cô ấy thì thầm với Ngô Mai: "Đừng ghét bỏ nó, lễ nhẹ tình nặng."
Sau đó là tiết học thơ.
Trong tiết học này mọi người đều không gây rối. Dù trời đã chạng vạng, bụng đói cồn cào nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều rất sáng.
Sau giờ học, mọi người vẫn còn luyến tiếc mà tập trung thành một nhóm.
Khương Yếm đứng dậy, những nội dung này quá đơn giản với những người từ bên ngoài đến như bọn họ, cô nghe đến buồn ngủ.
Khương Yếm dựa vào cửa, lắng nghe tiếng mọi người nói chuyện.
Diệp Điềm giơ cổ tay trắng ngần, hơi ẩn ý nói: "Trong tiết học hôm nay có một câu tớ cảm thấy rất hợp với mình."
Ngô Mai tiếp lời nói: "Cổ tay sáng ngời đọng sương tuyết?"
Hạ Hoa cười lớn, cô ấy gọi Thẩm Hoan Hoan và Thẩm Tiếu Tiếu tới, chỉ vào hai người nói: "Trắng cái gì mà trắng? Phải thế này mới là thật sự trắng, là cổ tay trắng như tuyết."
Ngô Mai liếc nhìn đôi song sinh.
Dưới sự hạn chế của linh hồn phía sau, không ai quan tâm đến việc tại sao lại có một đôi song sinh cùng giới tính xuất hiện trong một thôn làng chỉ sinh ra những đôi long phụng.
Trong lúc nhất thời, Ngô Mai lắc đầu.
"Đây là hồn nhiên chẳng ngại lời đời." Cô ấy chỉ vào Thẩm Tiếu Tiếu.
Rồi nói Thẩm Hoan Hoan: "Đây là chiếc quạt nhỏ cài hoa lan trắng xinh đẹp."
Thẩm Tiếu Tiếu ngạc nhiên mà tự chỉ vào mình, vẻ mặt Thẩm Hoan Hoan cũng ngẩn ngơ.
Các cô gái cười vui vẻ mà ùa đến, nhất quyết bắt Ngô Mai nói các cô ấy là cái gì, Kẹo Bạc Hà kéo theo Lam Lâm cũng tham gia vào cuộc vui. Ngô Mai nhìn từng người một buột miệng thốt ra một câu thơ, cuối cùng cô ấy nhìn về phía Khương Yếm.
Khương Yếm đứng ở cửa nhìn mọi người.
Ngô Mai sững lại một chút, mím môi nói: "Đây là ngỡ như có tiên nữ hạ phàm."
Khương Yếm nhướng mày.
"Em thích câu này, tóc ngắn có thể trở thành tiên nữ không?" Từ Hành hỏi Ngô Mai.
"Đương nhiên là được." Ngô Mai trả lời.
Hạ Hoa hỏi Ngô Mai: "Vậy chúng ta thì sao? Tất cả chúng ta thì sao?"
Ngô Mai: "Chúng ta là tuổi trẻ tận hưởng thơ và rượu."
Hàn Huỳnh Hỏa liên tục xua tay: "Câu này không được, chúng ta không thể uống rượu, khi giết lợn mà uống rượu dễ bị đứt tay."
Cả phòng cùng cười phá lên.
"Chỉ có em nhiều chuyện." Ngô Mai suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói bằng giọng điệu dịu dàng và trong trẻo nghiêm túc: "Không sao đâu."
"Dù sao cũng còn trẻ mà."