Sau bữa cơm tối, một ngày mệt mỏi hẳn đã kết thúc.
Mọi người lần lượt trở về ký túc xá, đám người Khương Yếm tập trung tại ký túc xá nơi Trương Độ và chú Vương đang ở.
Theo lớp học một ngày, tâm trạng của mọi người đều hơi phức tạp.
Lam Lâm nói ra tin tức mà mình đã nghe ngóng được, bởi vì trải qua thời thơ ấu tương tự nhau, nên mối quan hệ của cô ấy và Từ Hành rất tốt.
"Anh trai của Từ Hành sinh ra đã bị thiểu năng trí tuệ, mà Từ Hành từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu học tập rất tốt. Vì vậy mẹ cô ấy đã đổ hết tội lỗi lên người cô ấy, nói cô ấy từ khi ở trong bụng mẹ đã hư hỏng, nói Từ Hành đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng của anh trai. Cô ấy tham lam, ích kỷ và ác độc."
"Bởi vì mẹ của Từ Hành không thể trông cậy vào đứa con trai ngu ngốc của mình để dưỡng già, cho nên đã nuôi dạy Từ Hành như một đứa con trai. Trước năm tám tuổi Từ Hành đều không biết mình thực chất là một cô gái."
"Tuy nhiên hoàn cảnh gia đình của cô ấy không giống với hoàn cảnh của linh hồn phía sau cho lắm. Mặc dù câu chuyện của linh hồn phía sau có sự thiên vị, có sự trọng nam khinh nữ, có sự ghen tị giữa anh em sinh đôi, có tình yêu với ba mẹ. Nhưng ba mẹ của Từ Hành thực sự không quan tâm quá nhiều đến con trai, bà ấy thiên vị giới tính nam, chứ không phải là đứa con trai ngốc của bà ấy."
"Khi giới tính của Từ Hành bị bà ấy cố tình xây dựng thành nam giới, bà ấy vừa hận Từ Hành vừa trút hết yêu thương lên cô ấy. Chỉ là tình yêu thương đó căn bản không thuộc về Từ Hành, bản thân Từ Hành cũng hiểu rõ điều này."
Sau khi nghe Lam Lâm nói, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu cũng nói ra tin tức mà mình thăm dò được.
Trương Độ buồn rầu gãi đầu.
Vốn dĩ cậu ấy cực kỳ ghét linh hồn phía sau của Trường Năng Lượng này. Nhưng hôm nay cậu ấy phát hiện ra dường như không có trải nghiệm của người nào đáng để cậu ấy hận, dường như mỗi người đều trải qua rất nhiều khó khăn.
Vân Phồn Tinh từ nhỏ đã yếu ớt và luôn mong muốn được chết.
Ngô Mai thường xuyên bị mắng và phải giặt giũ nấu ăn cho cả nhà.
Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm ngoại trừ tiền bạc thì không nhận được cái gì khác.
Từ Hành rõ ràng là một thiên tài nhưng lại bị mẹ ruột của mình xóa bỏ giới tính.
"Còn Hàn Huỳnh Hỏa." Ngu Nhân Vãn nhỏ giọng nói: "Em ngồi cùng cô ấy trong lớp may vá, cô ấy nói cô ấy chưa từng làm công việc tỉ mỉ như vậy. Cửa hàng thịt lớn của nhà cô ấy làm ăn không tốt, tiền trong nhà chỉ có thể nuôi một người đi học, ba mẹ cô ấy đã bảo cô ấy giúp đỡ em trai cô ấy đi học. Trước đây mỗi ngày khi trời còn chưa sáng Hàn Huỳnh Hỏa đều đã mài dao giết lợn rồi. Cô ấy nói cô ấy rất ghét mùi máu tươi, nhưng mỗi lần khi giết lợn cô ấy đều khiến mình dính máu khắp người."
"Không phải mọi gia đình ở thôn Đào Nguyên đều trọng nam khinh nữ như vậy. Có rất nhiều gia đình không muốn con gái của mình bị hiến tế, tránh cũng không tránh kịp, chỉ là mẹ cô ấy. Mẹ cô ấy rõ ràng không bị chọn trúng, còn chủ động nói với trưởng thôn rằng con gái bà ấy phù hợp, phù hợp để hiến tế cho Ngưu Tiên..."
"Cho nên thực ra bảy cô gái này đều phù hợp với tin tức được tiết lộ trong lớp chăn nuôi." Thẩm Hoan Hoan kết luận nói.
"Mặc dù Từ Hành từng vì tâm lý giới tính mà được thiên vị, Vân Phồn Tinh cũng vì thể chất yếu ớt nên được thiên vị. Nhưng vào khoảnh khắc người mẹ đưa ra lựa chọn, các cô ấy đều đã bị bỏ rơi, bảy cô gái này đều bị bỏ rơi." - -
"Không có người mẹ nào sẵn sàng thử chiến đấu vì bọn họ. Mặc dù có lẽ cuộc chiến sẽ không có kết quả, nhưng họ thậm chí không thử cũng không lưỡng lự."
Nghe xong lời của Thẩm Hoan Hoan, Khương Yếm gật đầu.
"Hiện tại không thể xác nhận bất kỳ người nào là linh hồn phía sau. Chú ý đến những chi tiết vụn vặt cũng vô ích, mọi người nên tập trung vào mạch truyện trong hai ngày tới."
Lúc này Trương Độ "Này" một tiếng.
Mọi người nhìn về phía cậu ấy.
Trương Độ lấy từ trong túi quần ra một cặp mai rùa và nói: "Trước khi mọi người tới đây tôi đã bói một quẻ rồi."
"Hai giờ sau dòng thời gian sẽ tăng tốc, tin tức của Hạ Hoa và Ngô Mai sẽ xuất hiện."
"Đến lúc đó, chúng ta…."
Khương Yếm nhìn về phía Lam Lâm, Lam Lâm hiểu ý của Khương Yếm, ngay lập tức gật đầu nói: "Các cậu chờ ở trong ký túc xá là được rồi."
"Tôi và Khương Yếm sẽ đi."
Do đó sự việc đã được quyết định như vậy, Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn trở về ký túc xá 508, ba người còn lại đều ở trong ký túc xá. Sau khi Hạ Hoa nồng nhiệt chào đón các cô ấy thì lấy một ít nước và bắt đầu giặt quần áo.
Khương Yếm liếc nhìn đồng hồ trên tường.
19:00
Còn hai tiếng nữa, cô nằm trên giường định nghỉ ngơi một chút, cùng với âm thanh múc nước thỉnh thoảng phát ra từ chỗ Hạ Hoa. Khương Yếm dần dần chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bị tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đánh thức.
Khương Yếm từ từ mở mắt ra.
Thời gian trên đồng hồ treo tường vẫn là 19:00.
Nhưng số ngày đã thay đổi, ít nhất đã ba ngày trôi qua so với trước khi cô ngủ.
Khương Yếm nhìn xung quanh, Vân Phồn Tinh đang đọc sách ở trên bàn, Vân Minh Nguyệt giơ gương lên nhìn xung quanh, chỉ có Chu Hạ Hoa không có ở đây.
"Chu Hạ Hoa đi đâu rồi?"
Vân Minh Nguyệt nhìn Khương Yếm: "Bị Ngô Mai gọi đi rồi, cậu không nghe thấy sao?"
Khương Yếm: "Vừa rồi tớ buồn ngủ quá, không nghe thấy."
Vân Minh Nguyệt hướng cằm ra cửa: "Có lẽ là đi đến phòng học rồi. Hôm nay hai người đó không đúng lắm, có thể là đã có chút xích mích rồi."
Khương Yếm trả lời: "Tớ ra ngoài đi dạo chút."
Nói xong cô rời khỏi ký túc xá, lúc này Lam Lâm đúng lúc cũng đi qua, hai người đi thẳng đến phòng học trên tầng hai. Chưa đi tới cửa phòng học, Khương Yếm đã nghe thấy tiếng cãi vã.
Hoặc là cũng không thể gọi là cãi vã, tâm trạng của Ngô Mai rất bình thản.
"Rất xin lỗi Hạ Hoa, chị không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, lúc đó chị không biết nên đối mặt với em như thế nào, cho nên chị đã rời đi trước."
"Chị đã suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được, cho nên chúng ta tạm thời cứ như vậy đi."
Cô ấy hỏi Hạ Hoa: "Tại sao em không nói với chị anh trai em là người như vậy chứ?"
Khương Yếm nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Vân Phồn Tinh và cô cách đây không lâu.
Vân Phồn Tinh nói anh trai của Hạ Hoa là một kẻ cặn bã. Nhưng từ cuộc trò chuyện hiện tại giữa Hạ Hoa và Ngô Mai, Hạ Hoa đã không nói với tất cả mọi người về chuyện này, hoặc là cô ấy chỉ nói với Vân Phồn Tinh, người đã từng là bạn thân nhất của cô ấy thôi.
"Xin lỗi." Giọng nói của Hạ Hoa vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô ấy đã biết xảy ra chuyện gì rồi: "Trước đây, mỗi lần chị đến đều không có việc gì, em thực sự không ngờ tới. Gần đây anh ấy bị em bắt được hai lần, sau đó lại chưa từng xuất hiện nữa. Trước kia anh ấy không phải như vậy, em tưởng rằng anh ấy đã thay đổi rồi. Hơn nữa ngày hôm đó em cố tình đuổi anh ấy đi, em không ngờ rằng anh ấy lại đột nhiên quay lại, đúng..."
Ngô Mai ngắt lời Hạ Hoa.
Tâm trạng của cô ấy rất ổn định: "Đây không phải là lỗi của em."
"Chuyện anh trai em nhìn trộm không phải là lỗi của chị, em không cần xin lỗi chị. Chính em cũng đã phải chịu đựng điều đó, tại sao lại phải xin lỗi chị chứ?"
Ngô Mai dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Đương nhiên, trong đó cũng có vấn đề của chị. Em và anh trai em trông rất giống nhau, mặt của hai người rất giống nhau. Chị và anh trai chị cũng rất giống nhau, điều này không thể thay đổi được."
"Chị không thể duy trì mối quan hệ như lúc đầu trong khi chị không thể ngừng sợ hãi và căm ghét anh trai em."
"Hôm qua chị luôn nghĩ đến khuôn mặt chị đã nhìn thấy sau cửa sổ nhà vệ sinh, chị luôn gặp ác mộng. Có thể chị cần một khoảng thời gian, đợi tới khi chị không còn mơ ác mộng nữa đi."
Hạ Hoa lo lắng hỏi: "Liệu có ngày đó sao?"
Ngô Mai trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Có thể có, cũng có thể không."
"Hạ Hoa, tạm thời chúng ta đừng làm bạn nữa."
Nghe đến đây, Khương Yếm và Lam Lâm nhanh chóng trốn vào phòng chứa đồ, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, Ngô Mai rời khỏi lớp học.