Dường như Hạ Hoa đã ném thứ gì đó trong phòng học, rồi gục xuống khóc lớn. Tiếng khóc truyền đến phòng chứa đồ, vẻ mặt của Lam Lâm có hơi phức tạp.
Khương Yếm bình tĩnh cụp mắt xuống.
Cô lấy ra hai mảnh giấy từ trong túi, chúng được tìm thấy ở trong căn chòi, cũng là manh mối đầu tiên cô tìm thấy khi tiến vào Trường Năng Lượng.
Dường như phổi của tôi đang co thắt, tôi thường cảm thấy rất ngột ngạt.
Anh ta lại xuất hiện sau cửa sổ nhà vệ sinh, tôi rất sợ, nhưng không ai quan tâm.
Có vẻ như chữ "anh ta" này là ám chỉ anh trai ruột của Hạ Hoa.
Hạ Hoa từng bị chính anh trai ruột của mình nhìn trộm từ sau cửa sổ nhà vệ sinh hai lần, cô ta luôn cảm thấy ngột ngạt trong môi trường sống của mình. Cô ta cũng kể chuyện này cho ba mẹ nhưng không ai quan tâm, ba mẹ luôn thiên vị anh trai và sẽ không giảm bớt vì anh ta là một tên cặn bã được.
Chỉ cần là giới tính đúng là được rồi.
Mười phút sau, tiếng khóc trong phòng học dần dần lắng xuống. Khương Yếm nhìn Hạ Hoa cúi đầu nhặt cuốn sát rơi xuống ở cửa sổ phía sau của phòng học.
"Xin lỗi." Hạ Hoa nhỏ giọng nói.
"Em biết chị rất khó chịu, chị cũng rất khó khăn."
Hạ Hoa vừa dọn dẹp phòng học vừa nhỏ giọng nói: "Lúc trước khi chị trốn ở nhà em, anh trai em đã đến nhà chị để tranh luận thay chị, người mà chị lén thích chính là anh ấy…"
"Chị nói xem tại sao anh ấy là một kẻ cặn bã chứ? Vì sao nhất định phải là một kẻ cặn bã chứ?"
Hạ Hoa thu dọn đống bừa bộn, nghiến răng nghiến lợi khóc thút thít, xách theo thùng rác đi ra khỏi phòng học.
Sau khi những người khác rời đi, Khương Yếm và Lam Lâm đi đến phòng học.
Sàn nhà được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp.
Lam Lâm đứng ở chỗ Hạ Hoa vừa khóc, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô ấy mới nói ra những lời Hạ Hoa nói rất nhỏ mà hai người không nghe rõ.
"Đúng là cặn bã mà."
- -
Sau khi Khương Yếm trở về ký túc xá, đôi mắt của Hạ Hoa có hơi đỏ nhưng khi nhìn Khương Yếm, cô ấy vẫn hỏi dạo này cô cảm thấy như thế nào, có chỗ nào cần giúp đỡ không.
Khương Yếm lắc đầu.
Chu Hạ Hoa giũ giũ chăn trên tay: "Vậy thì tốt."
Khương Yếm hỏi: "Cậu có cần giúp đỡ gì không?"
Hạ Hoa trải thẳng chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Mọi người cùng nhìn về phía trước là được rồi."
Tâm trạng của cô ấy hơi uể oải.
Một lúc sau, cô ấy lại hỏi Khương Yếm: "Mấy ngày nữa được nghỉ lễ, cậu có về nhà không?"
Khương Yếm: "Không về."
"Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm cũng không về nhà, cậu có biết bơi không? Đến lúc đó bảo bọn họ dạy cậu bơi đi."
Vân Minh Nguyệt thò đầu từ trên giường ra: "Tại sao cậu cũng không về nhà vậy?"
Ngu Nhân Vãn ở trong góc giơ tay lên: "Tớ… tớ cũng không về nhà."
"Đáng thương thật đó, vậy các cậu đi theo tôi và Diệp Điềm đi."
Nói xong Vân Minh Nguyệt lại nằm xuống giường.
Khương Yếm cũng nằm lên giường. Nếu cô đoán đúng, ngày mai khi thức dậy trường trung học cơ sở Vụ Hải sẽ được nghỉ. Trải qua vài mốc thời gian nữa, câu chuyện này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.
Trước khi đi ngủ, Khương Yếm hỏi Hạ Hoa: "Gần đây tớ luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh."
"Còn bao lâu nữa nghi lễ hiến tế của thôn làng mới diễn ra vậy?"
Hạ Hoa vội vàng trả lời: "Còn bốn mươi hai ngày nữa."
Khương Yếm đáp lại.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, thời gian thực sự đã trôi qua rất nhanh rồi.
Chu Hạ Hoa và Vân Phồn Tinh đã rời khỏi ký túc xá, kỳ nghỉ này kéo dài năm ngày. Dưới hình thức tự nguyện nghỉ học, người được yêu cầu về nhà làm việc đều trở về, người được yêu cầu về nhà chăm sóc sức khỏe cũng đều đã về rồi.
Những học sinh cũ còn lại trong trường chỉ có Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm.
Vì trong nhà các cô ấy không có việc gì phải làm và các cô gái bị bỏ rơi cũng không cần phải trở về nhà.
Cách khá xa phía sau trường học có một con sông nhỏ. Sau khi ăn sáng xong không chần chừ gì, Vân Minh Nguyệt dẫn mọi người đi về hướng phía con sông nhỏ.
Dọc đường đi Diệp Điềm sôi nổi giải thích cho mọi người:
"Con sông nhỏ này là do thôn dân tự đào, bình thường các học sinh nữ sẽ đến bơi lội, các học sinh nam có chỗ đặc biệt để nghịch nước, phải đi xa hơn chút."
"Từ xa tớ đã nhìn thấy chỗ đó rồi, mặc dù rộng rãi nhưng chất lượng nước không bằng con sông này, chúng ta ở chỗ này là được."
Không có ai phản đối.
Mặc dù Vân Minh Nguyệt là một tiểu thư nhưng vẫn rất nghiêm túc trong việc dạy người, cho dù vì Thẩm Tiếu Tiếu không biết bơi mà túm cổ em ấy, cô ấy cũng không thực sự l* m*ng với Thẩm Tiếu Tiếu.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, cuối cùng Thẩm Tiếu Tiếu cũng có thể nhẹ nhàng nổi lên trong nước.
Vân Minh Nguyệt chưa từng thấy có người không biết nín thở dưới nước, cô ta chế giễu mấy câu. Thẩm Tiếu Tiếu vốn muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại bị sặc nước suýt chút nữa chìm xuống sông.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Vân Nguyệt Minh không thể chịu nổi nữa, ném Thẩm Tiếu Tiếu lên bờ ngay tại chỗ.
Thẩm Tiếu Tiếu: "…"
Vân Minh Nguyệt đứng ở trên bờ: "Tôi đi dạo một vòng, Diệp Điềm cậu lo cho bọn họ đi."
Nói rồi, Vân Minh Nguyệt đi về phía con sông xa hơn đó.
Diệp Điềm ở phía xa gọi ngăn cô ta lại: "Minh Nguyệt! Người trong thôn nói con gái không được đi đến dòng sông đó!"
Vân Nguyệt Minh xua tay: "Tôi muốn thấy anh trai tôi, tôi muốn anh ấy khó chịu."
Đây là muốn đi xem bơi lội.
Vân Nguyệt Minh càng đi càng xa, dường như không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Diệp Điềm thò đầu ra khỏi nước: "Các cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đi tìm Minh Nguyệt. Các học sinh nam trong thôn không phải là người tốt lành gì, mong cậu ấy đừng để bị bắt nạt."
Thẩm Hoan Hoan vô thức nói: "Chúng tớ và cậu…."
Nhưng chưa kịp nói ra từ "cùng nhau", lời nói của Thẩm Hoan Hoan đã bị Khương Yếm cắt ngang.
"Đi đi, chúng tớ chờ ở đây." Khương Yếm nói.
Thẩm Hoan Hoan vội vàng ngậm miệng lại.
Một lát sau, bóng dáng Diệp Điềm cũng rời đi, Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: "Cốt truyện?"
Khương Yếm gật đầu: "Có lẽ vậy."
"Đi thôi, chúng ta theo sau xem xem."
Các sự kiện đã xảy ra không thể thay đổi được mà chỉ có thể quan sát.
Khương Yếm đứng dậy lên bờ.
Cô muốn xem vì sao linh hồn phía sau lại dừng dòng thời gian ở đây, là do Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm cãi nhau, hay là do hai người cãi nhau với một học sinh nam khác. Nhưng khi mọi người đi đến bờ sông thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Hai cậu học sinh nam đứng trên bờ, bọn họ run rẩy mặc quần áo, sắc mặt tái nhợt nhìn mọi người.
Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm ngồi bên bờ sông với vẻ mặt hoảng hốt.
Một người phụ nữ ăn mặc như pháp sư ghé vào tai của hai người họ, liên tục gọi tên họ.
"Minh Nguyệt…"
Cách đó không xa, một nhóm thôn dân chạy tới, một người phụ nữ trung niên có hơi giống Vân Minh Nguyệt hoảng hốt chạy tới: "Ngài pháp sư, đây là…."
"Họ đã bước vào dòng sông này."
"Hiện tại rất phiền toái, bọn họ đều được Thần Động chọn trúng." Pháp sư nói: "Nhưng danh sách hiến tế cho Ngưu Tiên đã quyết định, không thể thay đổi được, cho nên chúng ta cần phải hiến tế hai người cho Ngưu Tiên trước khi Thần Động kết hôn, Ngưu Tiên sẽ giúp chúng ta tiêu trừ cơn thịnh nộ của Thần Động."
Người đứng đầu ba linh hồn tà ác ở Tương Tây, cô gái động Lạc Hoa.
Truyền thuyết kể rằng nếu có một cô gái duyên dáng chưa chồng đến gần cửa hang động ở Tương Tây thì sẽ bị Thần Động địa phương chọn làm cô dâu mới. Những cô gái như vậy được gọi là cô gái động Lạc Hoa
Sau khi trở thành cô gái động Lạc Hoa, khuôn mặt của các cô gái sẽ sáng như hoa đào, đôi mắt sáng hơn ngôi sao. Dù tính cách ban đầu là gì thì đều sẽ trở nên dịu dàng và điềm tĩnh, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp quét sân nhà, chỉ để trở thành cô dâu mới của Thần Động.
Ở bên bờ sông này thực sự có một hang động… Nhưng ở đây không có Ngưu Tiên, còn có thể có Thần Động sao?
Có lẽ là vì hang động mà Ngưu Tiên sống không phải là hang động mà Thần Động sống, cho nên cả hai người đều cùng tồn tại.
Pháp sư đứng lên, đưa ra tối hậu thư cho thôn dân: "Cô gái động Lạc Hoa thường không sống quá ba tuần."
"Lễ hiến tế tiến hành sớm, nửa tháng sau mời tất cả các thôn dân đều phải có mặt ở hiện trường."
Vừa dứt lời, Vân Minh Nguyệt từ từ đứng dậy.
Vì từ nhỏ được nuôi dưỡng trong điều kiện ưu ái, cả ngoại hình lẫn khí chất của Vân Minh Nguyệt đều là xuất sắc nhất trong đám người.
Nhưng vào lúc này, vẻ kiêu ngạo thường ngày trên mặt cô ta đã biến mất, như thể linh hồn đã bị Thần Động hấp thu, cô ta tràn đầy sự dịu dàng và ngoan ngoãn.
Cô ấy nhẹ nhàng nâng tay phải, chạm nhẹ vào bên trái khuôn mặt, rồi cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, xoay người một cách uyển chuyển. Những động tác mềm mại và duyên dáng của cô ấy khiến bộ đồng phục bình thường trông như một chiếc váy đang bay lượn trong gió.
Dường như sắp biến thành một con bướm và bay đi vậy.
Nhìn kỹ thuật múa của Vân Minh Nguyệt, Thẩm Hoan Hoan hít sâu một hơi, dường như muốn đè nén cảm xúc gì đó.
Nhưng cuối cùng cô nàng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía bờ sông:
"Các cô ấy không thể rời khỏi Thôn Đào Nguyên được nữa."