Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 177

Trước hết, không bàn tới kế hoạch chạy trốn của các cô ấy có khả thi hay không.

Theo kế hoạch, họ dự định sau khi rời khỏi hang động của Ngưu Tiên thì sẽ bỏ thuyền lên bờ. Nhưng hôm nay, Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm đều thành các cô gái động Lạc Hoa, các cô ấy chỉ phải gả cho Thần Động.

Các cô ấy vừa múa vừa hát, rồi lại ngơ ngác nhìn về hang động. Các cô ấy phải làm thế nào mới có thể bơi lên bờ, làm sao có được cuộc sống mới?

Khương Yếm đã từng thấy khát khao trong mắt các cô ấy trước khi ba mẹ Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm dẫn các cô ấy đi.

Những khát khao đan xen, rối rắm, bị vận mệnh vặn xoắn thành một mớ hỗn độn.

Trên đỉnh đầu của các cô ấy luôn hiện ra khuôn mặt với nhiều biểu cảm khác nhau. Linh hồn của họ dường như bị giam cầm, vô cùng đau khổ, nhưng chỉ có thể tiếp tục nhảy múa.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai cô ấy, không hứng thú bơi lội nữa, toàn bộ trở về trường học.

Lam Lâm lấy ra phiếu trả lời câu hỏi.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, mời viết câu trả lời lên giấy.

Một, tôi là ai trong bảy người.

Hai, tại sao tôi lại đau khổ như vậy.

"Câu hỏi đầu tiên mọi người có trả lời được không?" Lam Lâm hỏi mọi người.

Trương Độ nói: "Tôi cảm thấy ai cũng đều có thể, thậm chí tôi muốn viết tên của tất cả mọi người lên đó."

Kẹo Bạc Hà cũng nói theo: "Ban đầu tôi còn nghĩ sau khi kết thúc lớp học chăn nuôi gia súc thì mọi việc sẽ đơn giản, lại thêm có tờ giấy bởi linh hồn phía sau tự tay đưa cho. Mặc dù Trường Năng Lượng không thể ép buộc mọi người ở lại, bắt buộc phải đưa ra điều kiện thông qua, nhưng điều kiện dễ dàng như vậy quá hiếm gặp. Tôi còn nghĩ là linh hồn phía sau hạ thấp độ khó cho chúng ta, nhưng bây giờ xem ra là không phải vậy…"

Kẹo Bạc Hà than vãn, nói một cách đau khổ: "Bây giờ tôi chỉ thấy choáng váng, trong đời ai cũng có lúc vui, có lúc đau khổ. Có người chủ động từ bỏ đấu tranh, cũng có người bị ép phải từ bỏ đấu tranh. Mỗi người đều có một nỗi khổ riêng. Đến bây giờ tôi còn không biết linh hồn phía sau là ai, làm sao biết nỗi khổ của nó là gì đây!" - -

Thẩm Hoan Hoan cười nhẹ an ủi: "Không cần gấp, chúng ta còn thời gian hơn một ngày."

"Chị Khương Yếm đã nói với tôi, nếu linh hồn phía sau bỏ qua quy tắc giết người, tức là nó chắc chắn chúng ta không đoán ra câu trả lời. Nó cảm thấy dù chúng ta có xem hết câu chuyện thì cũng không thể trả lời đúng, cho nên dứt khoát không động não để lập ra quy tắc."

"Cho nên mọi người cẩn thận chú trọng các chi tiết nhỏ trong câu chuyện, có lẽ sẽ tìm ra chỗ kỳ lạ."

Khương Yếm nhẹ nhàng nhìn qua Thẩm Hoan Hoan, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn.

Thẩm Hoan Hoan nói xong, nhìn dáng vẻ lười nhác của Khương Yếm, cười hỏi: "Chị Khương Yếm có suy đoán gì không?"

Mọi người dồn dập nhìn Khương Yếm với đôi mắt mong đợi.

Mấy ánh mắt này làm tôi cười xỉu.

Khương Yếm: chúng ta không phải là hai đội sao? Tại sao nhìn tôi như đội trưởng của mấy người?

Chị Yếm: kết nối đang gián đoạn, lỗi tín hiệu.

Khương Yếm: "Trước tiên em phải làm theo quy trình."

Thẩm Hoan Hoan bắt chước Khương Yếm mỗi khi suy đoán, nói: "Đầu tiên chúng ta hãy tổng hợp các manh mối đang có."

Thẩm Hoan nói trước: "Đến bây giờ có thể thấy, sâu bên trong thiết kế của Trường Năng Lượng này là các quy tắc kỳ lạ, mà yêu cầu sinh tồn là tìm cơ hội sinh tồn trong những quy tắc đó. Từ đó cho thấy linh hồn phía sau đang sống trong một thế giới đầy rẫy quy tắc gò bó, trước giờ cô ấy đều vất vả để sống sót."

Lam Lâm gật đầu đồng ý: "Điểm này phù hợp với tất cả cô gái."

Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Có hai mục đích khi mở lớp học chăn nuôi gia súc: một là để đảm bảo chúng ta có đủ tư cách làm mẹ, hai là đảm bảo rằng chúng ta tôn trọng tín ngưỡng đối với Ngưu Tiên, ít nhất là biểu hiện được vẻ tôn trọng tín ngưỡng."

"Trong lớp học chăn nuôi, gà và dê đại diện cho những đứa con trong nhà. Đứa con không được thiên vị sẽ ganh tị với đứa kia, cũng sẽ thù hận người mẹ. Nhưng mà gà và dê lại là thức ăn của nghé, đây có thể là khát khao của linh hồn phía sau, nó muốn rằng nếu như bị hiến tế thì cả hai đều bị người mẹ hy sinh, như vậy thì nó mới có thể không thù hận người mẹ, lại có thể được người mẹ thương nhớ cả đời. Chúng ta đã thỏa mãn khát vọng này của nó cho nên chúng ta thông qua lớp học chăn nuôi."

"Còn về phần con nghé trong lớp học chăn nuôi…." Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nó đại diện cho tín ngưỡng, phải có tín ngưỡng với con nghé thì mới được vào học Trường trung học Vụ Hải. Các quy tắc cũng luôn đề cao địa vị cao quý của Ngưu Tiên."

"Nhưng theo những thông tin hiện giờ, những cô gái này thật ra là không tín ngưỡng Ngưu Tiên, nhưng các cô ấy vẫn chết vì Ngưu Tiên. Cho nên tôi vẫn còn ngờ vực ở điều này, không hiểu tại sao Trường Năng Lượng này muốn mở lớp học chăn nuôi."

Lam Lâm nói: "Nếu là tôi, tôi chết một cách vô lí vì bị hiến tế, vậy thì tôi sẽ rất hận Ngưu Tiên. Ở tình huống này, ý nghĩ hận thù cực đoan tăng lên, tôi ở trong Trường Năng Lượng thì tôi sẽ trả thù mấy con trâu độc ác nhất, không thể nào lại đi nuôi dưỡng trâu."

Phòng livestream cũng có nhiều bình luận giống như vậy:

Đúng rồi, đúng rồi. Nghe Lam Lâm nói, tôi cũng thấy kỳ lạ ở chỗ đấy.

Cái Trường Năng Lượng này từ đầu đến cuối đều cảm giác khá mâu thuẫn, có thể là do nguyên nhân này.

Lúc này Khương Yếm mới nói:

"Cho nên mới nói linh hồn phía sau thật sự tín ngưỡng Ngưu Tiên."

Lam Lâm nhìn về phía Khương Yếm: "Cô nói rõ hơn được không?"

Ngu Nhân Vãn thỏ thẻ tiếp lời: "Lúc trước Khương Khương có nói qua rồi."

"Ánh mắt của nghé không chỉ làm ô uế con người mà cũng làm ô uế sự tỉnh táo của chính nó. Nghé không có mắt rất dễ thương, đó là hình dáng của Ngưu Tiên năm trăm năm trước. Nhưng sau đó, Ngưu Tiên ăn thịt người, nên thôn Đào Nguyên không còn tín ngưỡng Ngưu Tiên nữa."

"Không lẽ linh hồn phía sau tín ngưỡng Ngưu Tiên của năm trăm năm trước."

Khương Yếm lắc đầu: "Đây là suy đoán của hai ngày trước, lúc đó tôi nghĩ hơi đơn giản."

Khương Yếm bình thản nói: "Linh hồn phía sau chưa thấy qua Ngưu Tiên lúc ban đầu, cho dù người trong thôn miêu tả nó tốt như thế nào, nhưng linh hồn phía sau chỉ thấy Ngưu Tiên đang ăn thịt người ở trong hang động, cho nên rất khó tín ngưỡng nó."

"Vì vậy, tôi đoán linh hồn phía sau đã nhìn thấy Ngưu Tiên thật sự lúc hiến tế, nên mới sinh ra ít nhiều tín ngưỡng."

"Vừa sùng bái nhưng lại vừa thù hận nên mới tạo nên tình cảm phức tạp của linh hồn phía sau, vì vậy đôi khi có sự mâu thuẫn ở Trường Năng Lượng này."

Trên khuôn mặt Lam Lâm hiện lên nét suy tư.

Lát sau, cô ấy vuốt vuốt mái tóc ngắn màu xanh da trời của mình, giọng nói hơi lưỡng lự: "Nhưng trước khi hiến tế chúng ta phải phải trả lời câu hỏi rồi, không thể cùng vào hang động theo dõi câu chuyện. Nếu câu trả lời có liên quan đến tình huống lúc đó, thì chúng ta…"

Khương Yếm cười mỉm nói: "Không sao cả."

"Tôi đã có suy đoán, nhưng còn cần xem tiếp câu chuyện để chắc chắn câu trả lời."

*

Một buổi chiều không có việc gì,  Khương Yếm dạo quanh phía sau trường học.

Chắc là do cảnh sát Giang Thành phong tỏa nghiêm ngặt nên hai ngày nay không có người đi lạc vào Trường Năng Lượng.

Bà Trang chống gậy đi dạo với Khương Yếm.

Người già đi khá chậm, Khương Yếm cũng không đợi bà mà thong thả đi về phía trước. Tuổi của cô lớn hơn bà nội Trang rất nhiều nên cũng không có tư tưởng kính già yêu trẻ gì.

Cuối cùng đi tới bờ sông, cô ngồi lên đá nghỉ một chút.

Mấy phút sau, bà Trang mới đi đến bên cạnh, buông gậy xuống và ngồi kế Khương Yếm. 

 

Bình Luận (0)
Comment