Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 178

Hai người nhìn dòng sông một lúc lâu.

Ở thôn Đào Nguyên, sông này chỉ có đàn ông mới xuống bơi được. Bởi vì bên kia sông là hang động, các cô gái một khi xuống nước có thể sẽ bị Động Thần chọn trúng, mất trí và trở thành cô gái động Lạc Hoa.

Buổi sáng, bà nội Trang có đi theo và tận mắt thấy tất cả. Bà ấy nhìn xa xăm về phía hang động.

"Các cô gái này khổ quá." Bà ấy nói.

Khương Yếm lơ đễnh phụ họa theo. Lát sau, bà nội Trang bỗng nhiên nói: "Con gái của cậu Vương đã xảy ra chuyện rồi đúng không."

Khương Yếm nhướng mày, nhìn về bà Trang.

Bà Trang xua tay, vẻ mặt hiền lành than thở nói: "Người già rồi, chuyện gì mà chưa thấy qua."

"Mỗi lần cậu Vương nói về con gái, vẻ mặt các cháu đều là lạ, nhất là cô bé có mái tóc trắng kia. Mấy chục năm trước nhà bà bị động đất, sau khi được cứu ra, bà liền hỏi y tá con gái con gái bà đâu rồi, biểu cảm của mấy cô y tá đó cũng giống như các cháu vậy."

"Mấy ngày nay bà sẽ tâm sự với cậu Vương, lúc đó bà cũng đau khổ mấy năm trời nhưng cuối cùng cũng nguôi ngoai thôi."

Khương Yếm im lặng.

Nhiệm vụ của cô chỉ là cố gắng mang người bình thường thoát khỏi nơi này, cô không quan tâm cảm xúc bọn họ như thế nào.

Âm thanh sóng vỗ vào tảng đá trên bờ làm động lòng người.

Bà Trang và Khương Yếm im lặng nhìn nhau, bà ấy cũng không để ý thái độ của Khương Yếm.

Lát sau, bà ấy nói: "Cháu đừng phiền bà càm ràm, lúc trưa các cháu nói chuyện mặc dù bà không hiểu hết, nhưng cũng có chỗ nghe hiểu được."

Bà ấy cũng không chờ Khương Yếm trả lời, liền chậm rãi nói tiếp: "Khi bà còn nhỏ, trong thôn cũng trọng nam khinh nữ. Hồi đó lạc hậu không ai quản lý, rất nhiều bé gái vừa sinh ra đã bị dìm chết, nhà ai cũng vậy. Nếu không phải sức khỏe mẹ bà không tốt, muốn bà chăm sóc em trai, nói không chừng bà đã chết lâu rồi."

"Bà đã từng không chớp mắt nhìn rất nhiều bé gái bị chết chìm, mấy cô gái giống như bà xúm lại nhìn, không thương tiếc mà còn cười nhạo. Không ai nói cho các bà như vậy là sai, không ai dạy các bà lẽ phải. Trong lòng các bà luôn nghĩ, các bà sống sót là nhờ có anh em trai, nếu không phải vì chăm sóc bọn họ thì các bà cũng phải chết. Cho nên các bà không oán hận người thân."

"Bởi còn được sống nên khi bà nhìn những bé gái bị chết chìm đó, bà chỉ thấy bọn họ xui xẻo, không sinh ra ở gia đình tốt như nhà bà. Mỗi lần như vậy, bà đều rất đắc ý vì biết chọn nơi đầu thai." - -

"Nhưng có gì đáng giá mà tự hào, phải không?" Bà Trang nhìn Khương Yếm: "Những đạo lý này bà chỉ được cô bà dạy sau khi ba mẹ mất, lúc đến nhà cô ở thành phố lớn."

"Mấy năm nay, bà rất day dứt, vì khi bà nhận ra rằng mạng sống của các cô gái cũng rất quý giá thì đã có hơn chục cô gái bị dìm chết ngay trước mắt bà."

"Tai bà vẫn nghe thấy tiếng cười của những người xung quanh khi các cô gái bị dìm chết. Lúc đó, những cô gái như bà đang cười nhạo khinh miệt những đứa trẻ giống mình, còn lũ đàn ông họ tụ tập lại để cười nhạo những kẻ ngốc như bà."

"Bà không diễn tả được, bà cũng không biết là tại sao, nhưng mà…" Bà nội Trang thở dài, hỏi Khương Yếm: "Cháu à, cháu hiểu những gì bà nói không?"

Khương Yếm liếc nhìn bà Trang một cái.

Lát sau nở một nụ cười.

"Những gì bà nói cũng là điều cháu suy đoán được."

"Bà Trang, bà chỉ dựa vào bản thân cũng có thể rời khỏi đây."

*

Đêm này, linh hồn phía sau điều chỉnh mốc thời gian về đến sau kỳ nghỉ.

Lúc Chu Hạ Hoa về trường không giống như ngày thường.

Trong mắt cô ấy đã không còn sức sống và sự nhiệt tình, tay chân trầy trụa, mặt xám mày tro.

Vừa đến ký túc xá, cô ấy dựa vào cửa rồi trượt dài cho đến khi ngồi phịch xuống đất, bụm mặt khóc nức nở.

Ngu Nhân Vãn bước vội đến đỡ cô ấy. Phải rất lâu sau, Hạ Hoa mới buông tay xuống, gương mặt đầm đìa nước mắt.

"Minh Nguyệt và Diệp Điềm không nhận ra tớ."

Ngu Nhân Vãn đơ người, không biết an ủi thế nào.

Chu Hạ Hoa nức nở nói: "Huỳnh Hỏa bị phát hiện trộm dao, mẹ cậu ấy đoán là cậu ấy muốn cắt đứt dây thừng trong lúc tổ chức lễ hiến tế nên lấy dao mổ heo chặt tay Huỳnh Hỏa. Tớ đến thăm thì bị dì đuổi ra, tớ không gặp được cậu ấy."

Hạ Hoa hỏi Ngu Nhân Vãn: "Tại sao lại như vậy?"

"Tại sao đối xử với chúng ta như vậy? Chúng ta đã làm chuyện tội ác tày trời gì?"

Ngu Nhân Vãn không biết an ủi người khác thế nào nên chỉ lẳng lặng nhìn từng giọt nước mắt của Hạ Hoa rơi xuống cánh tay em ấy.

Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói mạnh mẽ của Hàn Huỳnh Hỏa từ ngoài cửa vọng vào: "Hạ Hoa, tớ không sao! Tớ đã sống sót trở về!"

Hạ Hoa vội vàng ngồi dậy, lau nước mắt, mở cửa.

Hàn Huỳnh Hỏa dang hai tay quấn đầy băng vải về phía Hạ Hoa, nhìn thấy Hạ Hoa lại muốn khóc, Hàn Huỳnh Hỏa vội vàng giải thích:

"Tay phải bị cắt đứt gân tay, tay trái thì chỉ bị thương nhẹ, không sao."

"Đây thật sự mẹ ruột của tớ đấy." Hàn Huỳnh Hỏa cười an ủi Hạ Hoa: "Làm mẹ con mười bảy năm mà bà ấy không biết tớ thuận tay trái ha ha ha."

Đứng ở cửa, Khương Yếm nhìn Hàn Huỳnh Hỏa.

Vài phút sau, cô tiến lên phía trước, đưa tay lần mò quai balo bên trái của Huỳnh Hỏa, rồi lại lần mò quai balo bên phải của cô ấy.

Hàn Huỳnh Hỏa không hiểu: "Sao rồi?"

Khương Yếm: "Balo này do mẹ cậu làm sao?"

"Không thể nào nha." Hàn Huỳnh Hỏa trả lời: "Cái này của em trai tớ bỏ đi, tớ lụm lại."

"Em trai cậu có thuận tay trái không?"

Hàn Huỳnh Hỏa suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."

Khương Yếm nhếch khóe môi rồi gật đầu một cái.

Hàn Huỳnh Hỏa kéo Hạ Hoa về ký túc xá tám chuyện, Khương Yếm nhìn theo hai người, lấy ra phiếu trả lời, rồi lấy cây bút từ trong túi.

Đoán được Khương Yếm muốn làm gì, cả phòng livestream xuất hiện một chuỗi dài dấu chấm hỏi.

??

????

Tôi không nhìn lầm chứ? Cô ấy muốn trả lời câu hỏi sao??

Não của tôi ôi não của tôi, tôi tưởng là sẽ trả lời các câu hỏi vào những giây cuối cùng, nhưng bây giờ lại trả lời sớm một ngày?!

"Khương Khương…"

Ngu Nhân Vãn lo lắng đi theo nhưng Khương Yếm xua tay. Trải phiếu trả lời lên bàn.

Cô bỏ qua câu hỏi thứ nhất.

Nhìn câu hỏi thứ hai.

Tại sao tôi đau khổ như vậy.

Khương Yếm nhấc bút, viết:

Một, thôn Đào Nguyên phức tạp hơn cô nghĩ, không có trọng nam khinh nữ, ít nhất là thế hệ này không có trọng nam khinh nữ. Cô đau khổ vì bản thân đã oán hận quá lâu.

Gần như vừa viết xong dấu chấm, có một chú thích màu đỏ 30% xuất hiện sau câu trả lời này.

Khương Yếm liếc nhìn chú thích đó, rồi tiếp tục viết:

Hai, anh của cô không phải một người bại hoại, mà là một cô gái.

Phòng livestream lại xuất hiện một chuỗi ???

Tất cả mọi người bất ngờ không nói ra lời.

Ngu Nhân Vãn há hốc miệng vì ngạc nhiên, sau câu trả lời thứ hai xuất hiện chú thích, tiến độ trả lời 60%.

Khương Yếm để bút xuống, từ từ cất phiếu trả lời đi.

"Ngày mai sẽ viết phần còn lại, tôi muốn xem phần cuối của câu chuyện."

  

Bình Luận (0)
Comment