Trước khi trả lời câu hỏi, Khương Yếm ngừng viết và nhìn sang dòng sông dập dềnh.
Bên bờ sông có rất nhiều người, đám đông chen chúc trong bóng tối. Bọn họ cùng nhóm các cô gái đều mặc áo dài màu trắng như ánh trăng, trong mắt họ không hề có oán hận, cũng không có sự sợ hãi khi đối mặt với thứ không biết rõ. Mỗi người bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, âm thầm hy vọng, cầu nguyện điều kì diệu sẽ xảy ra.
Thôn dân Đào Nguyên có cảm giác thần tính của riêng họ.
Mà loại thần tính này không thể nào tu luyện được, nó chỉ có thể được di truyền bẩm sinh, từ truyền thừa của Ngưu Tiên.
Bởi vì từ nhỏ mỗi người đều có sẵn thần tính, nên phẩm chất họ thanh cao. Họ sẽ không oán hận vì con mình không được chọn, cũng sẽ không vì để một đứa trẻ không bị lựa chọn mà âm mưu bí mật. Cho dù vô tình biết được sự thật thì theo bản năng họ cũng sẽ chọn cách che giấu nó.
Họ không vì người thân của mình mà cảm thấy không cam lòng, cũng không phẫn nộ vì đã sinh ra ở ngôi làng này, họ là con người nhưng lại không giống con người…
Phẩm chất của họ vĩ đại, lớn lao, thế nhưng lại không chân thật, bởi lẽ họ chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào thế giới này.
Thẩm Hoan Hoan khẽ thở dài: "Nơi này giống như ở trong mơ vậy."
"Gửi vua Nghiêu, vua Thuấn, xin hãy làm cho các phong tục này trở nên trong sạch…"
Trương Độ xòe tay: "Có lẽ thứ mà người xưa đang tìm kiếm chính là ngôi làng như thế này, cổ xưa và mộc mạc, không có chút tâm cơ xảo trá gì."
Ngu Nhân Vãn thì thầm: "Em nghĩ tính cách của những cô gái đó rất chân thực."
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Xiềng xích thần tính trên người bọn họ đã bị phá bỏ. Càng phẫn nộ, càng chân thật thì lại càng giống người."
Thẩm Hoan Hoan nói xong, trầm mặc một lát rồi thở dài.
Cô nàng này luôn giỏi đồng cảm, không chỉ với một người nào đó mà còn với cả một thôn làng.
Cô nàng bày tỏ lý lẽ: "Em nghĩ… Có lẽ không cần phải đợi thêm mười tám năm đâu."
Mọi người nhìn cô nàng bằng ánh mắt đầy hoang mang.
Thẩm Hoan Hoan cười khổ: "Không cần đợi đến lúc Ngưu Tiên chết đi, thôn Đào Nguyên này hẳn là cũng đã bị diệt vong luôn rồi."
"Lúc đứa trẻ đầu tiên rời khỏi thôn Đào Nguyên, khi ngôi làng này chính thức kết nối với thế giới thật, ngôi làng này sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới vì nó vượt trội hơn tất cả các ngôi làng khác trên thế giới." - -
Khương Yếm không phủ nhận lời nói của Thẩm Hoan Hoan.
Bởi đây cũng là phán đoán của cô.
Thôn Đào Nguyên ẩn mình trong không gian, tồn tại như một ngôi làng của các vị thần. Khi xuất hiện trên thế giới, nó liền trở thành ngôi làng của con người. Tuy nhiên, dù ở trong thế giới này nhưng nó lại không hề tuân theo bất cứ quy luật phức tạp nào của nhân loại. Cho nên, đương nhiên nó sẽ bị trực tiếp xóa bỏ bởi ý thức của thế giới này.
Ngôi làng này quá vị tha và có tinh thần hy sinh.
Điều này thật xấu xí làm sao!
Con thuyền hiến tế sẽ sớm đi vào hang động, thời gian không chờ đợi ai, Khương Yếm vung bút lên và viết xong câu trả lời lên mảnh giấy.
Sau khi rời khỏi thôn Đào Nguyên này, cô đã dệt lên cho mình một giấc mộng, một giấc mộng nơi mà mọi người đều thấy có lỗi với cô.
Đúng là chỉ có bé gái mới có thể bị hiến tế, ngôi làng này thực sự thích bé trai hơn bé gái. Cô thật sự bị bạn thân bỏ rơi vì thế cô sẽ không bị cảm giác tội lỗi lấn át.
Sau khi Chu Hạ Hoa chết, h*m m**n của cô ấy mở rộng vô tận, cuối cùng hình thành nên Trường Năng Lượng này.
Vì vậy, nếu không chú ý đến chi tiết, bạn sẽ chỉ nhìn thấy những cô gái hy sinh, những người dân làng vô cảm, sự áp bức và lạm dụng, sự phản bội của bạn bè, sự bỏ rơi của anh chị em, ảo tưởng rằng mọi thứ đều không đẹp đẽ và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy được sự thật.
Chu Hạ Hoa là người giống người nhất thôn Đào Nguyên này.
Bởi vì cô ấy đã từng rất phẫn nộ.
Thanh tiến độ trên phiếu trả lời đã đạt 100%.
Bên tai mọi người đều vang lên một tiếng "ding dong". Cảnh tượng trước mắt họ dần dần mơ hồ, sau đó lại trở nên rõ ràng hơn, cảnh tượng rõ ràng ở rất xa nhưng dường như lại đang ở ngay trước mắt.
Pháp sư đứng trên tảng đá bên bờ sông chơi đàn huyên, loại nhạc cụ cổ xưa phát ra âm thanh đơn giản và trong trẻo nhất. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi trên hang động, nhìn bản thân trôi theo dòng sông tới hang động cách đây hàng chục năm.
Chu Hạ Hoa ở trên con thuyền thứ năm. Sau khi cởi trói dây thừng, cô ấy ngồi dậy. Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm hát ngắt quãng, Ngô Mai liếc mắt nhìn Hạ Hoa.
Từ Hành rút chiếc quạt xếp từ trong tay ra, mở ra như thể một du khách hoang dã, rồi đóng chiếc quạt lại và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay như một người kể chuyện.
"Vậy có nghĩa là…" Cô ấy lắc đầu.
Vân Phồn Tình đang ở trên con thuyền đầu tiên quay lại và hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ngay khi Từ Hành đang định trả lời thì mũi thuyền của Vân Phồn Tinh đã tiến vào trong hang động. Sau đó một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, Vân Phồn Tinh vừa nãy mới cười nói, thế nhưng một giây sau đã biến mất trên thuyền. Cùng với đó là những thanh âm cọt kẹt rùng rợn vàng lên, dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe…
Cô ấy qua đời quá đột ngột, linh hồn tan thành mây khói, hình ảnh cuối cùng cô ấy để lại cho thế giới này là nụ cười ngoảnh lại.
*
Vân Phồn Tinh biết được cô ấy luôn được yêu thương từ khi còn nhỏ.
Cô ấy hồi tưởng lại quá khứ, bản thân học đi và nói chậm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Cô ấy chỉ có thể nhớ được những sự việc sau sáu, bảy tuổi.
Thời điểm đó, cô ấy luôn ho, có lúc mắt cô ấy thâm đen, khó chịu đến ngất xỉu, liên tục ngã xuống sân. Tỉnh dậy liền nằm trên chiếc giường êm ái, ba mẹ sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp. Khi đó, mẹ cô ấy sẽ đi tới với vẻ mặt lạnh lùng và đặt thuốc giảm đau xuống trước mắt cô ấy một cách mạnh bạo.
Cô ấy không muốn uống, cho nên mẹ liền véo mũi cô rồi đổ thuốc vào miệng.
"Thật sự không bớt lo lắng tí nào mà." Mẹ nói.
"Đời này mẹ xui xẻo nhất chính là sinh ra một cái ấm thuốc như mày!"
Vân Phồn Tinh cũng cảm thấy mẹ mình thật xui xẻo. Cô ấy nằm trên giường, vì quá gầy nên chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường. Bất cứ khi nào nhìn mẹ bằng ánh mắt lo lắng, mẹ liền sẽ quay người bỏ đi, giống như một ấm thuốc như cô ấy chính là cái thứ tai họa.
Tinh thần cô ấy luôn trong tình trạng mệt mỏi. Anh trai cô ấy sẽ mang theo những thứ mà mẹ mua cho mình vào phòng, cô ấy không thể không cảm thấy ghen tị, cô ghen tị với anh trai mình vì có thể chạy nhảy thoải mái. Cô ấy biết rất rõ, rằng thuốc của cô ấy là cần tiền, chính nó đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của gia đình, nhiêu đó đủ để cho mẹ mua cho cô ấy rất nhiều thứ ngon lành, vui nhộn rồi.
Đã uống thuốc rồi thì không thể đòi hỏi gì thêm nữa…
Phồn Tinh có thể cố được thì sẽ không đòi hỏi.
Vào sinh nhật lần thứ tám của anh trai, mẹ đã mua cho anh ấy một chiếc bánh quế. Có lẽ vì muốn lan tỏa niềm vui, anh trai đã xé một miếng bánh nhỏ nhét vào miệng Phồn Tinh, Phồn Tinh miễn cưỡng nuốt xuống, nhai rất lâu, cho đến khi không còn mùi vị nữa, cô ấy nắm tay anh trai mình và áp mặt vào đó, anh trai cô ấy sợ hãi bỏ chạy trước sự gần gũi đột ngột của cô ấy.
Giống như cách mẹ cô ấy ôm bát thuốc bỏ chạy.