Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 182

Sau khi nhận được cuốn sổ của Triều Dao, Thẩm Tiếu Tiếu đã triệu hồi linh hồn.

Em luôn cảm thấy mình không làm gì trong tình cảnh này, vì vậy khi triệu hồi linh hồn em rất phấn khởi, tốc độ thành công cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Khi Triều Dao xuất hiện có hơi bối rối, cô ấy kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, câu đầu tiên cô ấy nói là:

"Tại sao thôn Đào Nguyên vẫn tồn tại?"

Khương Yếm đã tóm tắt bằng cách nói ngắn gọn nơi đây là đâu, Triều Dao có lẽ đã trải qua sóng to gió lớn, thế nên cô ấy buồn một lúc rồi bình tĩnh trở lại.

Khương Yếm đưa cho Triều Dao xem chín tờ giấy trong tay, đó là lịch sử của thôn Đào Nguyên được linh hồn phía sau cho mọi người xem.

Sau khi xem xong, Triều Dao lắc đầu.

"Câu chuyện trên những tờ giấy này là câu chuyện mà thôn Đào Nguyên bày ra cho những cô gái nhưng không phải là câu chuyện thật sự, thôn dân đã che giấu phần lớn quá khứ rách nát của họ, và chỉ cho bọn họ xem những điều nhỏ nhặt."

"Câu chuyện của thôn Đào Nguyên phức tạp hơn thế này nhiều." Triều Dao im lặng một lúc, dường như cô ấy đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả thôn Đào Nguyên, cuối cùng cô ấy chậm rãi nói: "Nó đáng sợ nhưng cũng huy hoàng, bẩn thỉu nhưng cũng vĩ đại."

"Trong mỗi con người, bọn họ chưa bao giờ từ bỏ chiến đấu nhưng cũng một mực từ bỏ chiến đấu, mỗi thế hệ đều có những việc riêng mà họ phải làm." 

Thông tin trên tờ giấy nói rằng thôn Đào Nguyên mới bắt đầu hiến tế trong một trăm năm gần đây, cứ mười tám năm sẽ có bảy cô gái được hiến tế cho Ngưu Tiên. 

"Không phải như vậy." Triều Dao nói.

"Ngưu Tiên không phải quay trở lại cách đây một trăm năm, mà là ba trăm năm trước." Triều Dao nghiêm túc nói: "Ngày ngài trở lại, thôn Đào Nguyên đã tổ chức lễ ăn mừng nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy, cùng với tiếng than khóc của Ngưu Tiên, núi sông thôn Đào Nguyên chao đảo, có nguy cơ sụp đổ, mọi người đều cảm thấy linh hồn mình bị chèn ép không thở được." - -

"Khi đó, pháp sư trong thôn nói cần phải hiến tế, có rất nhiều cách để giúp Ngưu Tiên nhưng những cách đó quá khó khăn, chúng tôi hoàn toàn không thể làm được, chúng tôi chỉ có thể hiến tế, sử dụng phương pháp tà ác này để ổn định linh hồn của Ngưu Tiên. Bởi vì chỉ khi Ngưu Tiên còn sống, thôn Đào Nguyên sẽ không biến mất và tất cả mọi người trong thôn mới có thể sống sót."

"Trưởng thôn xin làm vật hiến tế nhưng bị cụ già lớn tuổi nhất trong thôn đẩy ra rồi tự lên thuyền hiến tế."

"Sau lễ hiến tế không lâu, Ngưu Tiên ngừng than khóc, núi sông ngừng chao đảo, thôn xóm dường như đã trở về như xưa, ba mươi năm tiếp theo, Ngưu Tiên cũng không than khóc nữa và nghi lễ hiến tế cũng không tiến hành nữa."

"Nhưng ba mươi năm sau, Ngưu Tiên lại lần nữa phát ra tiếng kêu, lần này vẫn là cụ già tự nguyện lên thuyền, thôn Đào Nguyên đã nhiều thế hệ an cư lạc nghiệp, mối quan hệ hàng xóm hòa thuận, mỗi ông bà trong gia đình đều là ông bà của toàn bộ thôn dân nhưng cảm giác nghẹt thở của tất cả mọi người sau nghi lễ hiến tế này không biến mất."

"Pháp sư nói rằng Ngưu Tiên đã trở nên tà ác hơn, cần ba người để hiến tế."

"Lần này pháp sư tự mình lên thuyền, bà đã truyền dạy tất cả gì bà học được cho con gái mình, cuối cùng lựa chọn hiến dâng linh hồn của mình cho thôn Đào Nguyên."

"Từ đó về sau, nhiều thế hệ pháp sư cảm nhận được sự tồn tại của Ngưu Tiên, nghi lễ hiến tế cũng từ ba mươi năm một lần thay đổi thành hai mươi lăm năm, thành hai mươi mốt năm và cuối cùng thành mười tám năm."

"Khi đó tôi đã lớn lên, tôi trở thành pháp sư trẻ nhất của thôn Đào Nguyên."

"Trước khi lên thuyền, mẹ tôi đã nói rằng tôi là pháp sư lợi hại nhất trong lịch sử thôn Đào Nguyên, tôi nhất định có thể tìm được đường đi ra ngoài. Vào năm mười sáu tuổi, tôi mơ hồ cảm nhận được sự dẫn dắt của thần thức, tôi chèo thuyền đến bên ngoài hang động nơi Ngưu Tiên ẩn náu."

"Khi đó, tôi hiểu được lời nói của Ngưu Tiên."

"Ngài đang kêu khóc, ngài đang cầu xin có ai đó có thể g**t ch*t ngài."

Ánh mắt của Triều Dao rất dịu dàng, thương xót và dịu dàng: "Ngài vội vã rời khỏi thế giới này để chiến đấu bảo vệ sinh linh, không kịp để lại một lời, sau khi bị nhiễm bẩn, ngài theo bản năng quay trở lại nơi sinh ra, năng lực của ngài không đủ để phá vỡ kết giới của thôn Đào Nguyên, cũng không đủ khả năng để ngài kết nối với những người tin tưởng mình, ngài chỉ có thể phong ấn mình trong một hang động đổ nát và lạnh lẽo."

"Ngài không bao giờ muốn vật hiến tế nhưng nếu không ăn vật hiến tế, ngài sẽ chết. Một khi ngài chết, mọi người trong thôn Đào Nguyên cũng sẽ chết theo. Ban đầu, ngài kìm nén nỗi đau và ăn những vật hiến tế đó nhưng hiến tế là một nghi lễ quá tà ác, nghi lễ này làm tăng mức độ nhiễm bẩn của Ngưu Tiên."

"Ngài bắt đầu dần dần mất đi lý trí, ngài bắt đầu hưởng thụ lễ hiến tế, ngài thực sự trở thành tà thần."

Triều Dao nói: "Đêm đó là lúc hiếm hoi mà ngài có lý trí, vì vậy ngài đã triệu hồi tôi, bởi vì suốt nhiều năm chỉ có năng lực của tôi mới có thể hiểu được tiếng nói của ngài."

"Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm đó Ngưu Tiên nói với tôi rằng, thân thể và linh hồn của ngài quá mạnh mẽ, ngài không thể tự g**t ch*t chính mình nhưng sống sót đối với ngài là một sự tra tấn."

Nói đến đây, Triệu Dao thở dài.

Mọi người đều im lặng, phòng livestream cũng im lặng không nói.

Đêm đó Ngưu Tiên nói với Triều Dao trình tự ăn vật hiến tế.

Nó nói với cô ấy rằng ngoài vật hiến tế, nó chỉ ăn sự h*m m**n phẫn nộ, chỉ cần đủ phẫn nộ là có cơ hội rời khỏi hang động và chỉ cần rời khỏi hang động đó, đi thêm mấy tiếng nữa, là có thể rời khỏi thôn Đào Nguyên.

Ngưu Tiên rút ra một phần thần thức tỉnh táo, chia tách phần thần thức này thành bảy, giao cho Triều Dao.

Nó yêu cầu cô ấy đặt những cụm ánh sáng này lên người được chọn, tốt nhất là đặt lên trẻ sơ sinh mới chào đời, sự thuần khiết của trẻ sơ sinh có thể nuôi dưỡng thần thức, làm cho thần thức mạnh mẽ, tương tự, dưới ảnh hưởng của thần thức những đứa trẻ này sẽ sẽ trở nên ngay thẳng và dũng cảm.

Triều Dao nói: "Ngưu Tiên nói với tôi, khi hiến tế, những thần thức này sẽ đánh thức ý thức của ngài, ngài sẽ cố gắng hết sức để những người đó rời khỏi hang động."

"Đêm hôm đó sau khi tôi rời đi, tôi đã tìm đến trưởng thôn, trưởng thôn đã triệu tập tất cả thôn dân, chúng tôi lập ra một kế hoạch."

"Nhưng kế hoạch không thể bắt kịp những thay đổi, từ ngày đó trở đi, tất cả trẻ em sinh ra trong thôn không còn là thai rồng phượng nữa, mà là những cô gái có ngoại hình khác thường. Tôi nghĩ Ngưu Tiên đã dùng năng lực cuối cùng của mình để thay đổi, vì nếu như mỗi gia đình trong thôn Đào Nguyên chỉ sinh ra con gái thì sẽ không có sự sinh sản, thôn sẽ biến mất trong vòng một trăm năm, nếu biến mất, Ngưu Tiên sẽ không còn vật hiến tế nữa, khiến chúng tôi bị nhốt trong thôn Đào Nguyên không phải ý định ban đầu của ngài, ngài thật sự rất đau đớn."

Nghe Triều Dao nói xong, khung cảnh yên lặng một lát.

Cho đến khi Khương Yếm bắt đầu hỏi:

"Bảy đứa trẻ đó được chọn như thế nào?"

Triệu Dao đáp: "Thôn Đào Nguyên đã tiến hành hai lần rút thăm."

"Lần đầu tiên là việc rút thăm để chọn ra các bé trai từ mỗi gia đình, chọn ra bé gái nào sẽ phải đóng vai con trai."

"Lần thứ hai là khi các cô gái vừa được năm sáu tuổi, tôi đến rút thăm để chọn ra bảy vật hiến tế, sau đó tôi sẽ đặt thần thức của Ngưu Tiên vào họ."

Vì vậy, Hàn Huỳnh Hỏa không phải bị mẹ đẩy ra ngoài, vị trí của cô ấy đã được ấn định từ mười năm trước.

"Thôn Đào Nguyên thật sự là một thôn rất phức tạp nhưng rất ấm áp." Triều Dao nói: "Dù biết con mình không được chọn, mọi người vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành vai trò của mình, chỉ là những gia đình không được chọn đều yêu thương hai đứa con ở nhà như nhau mà thôi, họ sẽ nói trước mặt bảy cô gái rằng tình yêu bình đẳng mới là điều bình thường, không có cô gái nào không xứng đáng được yêu."

"Họ đóng vai người giáo dục, còn ba mẹ của các cô gái đóng vai người đày đọa."

"Dưới sự đối lập mạnh mẽ như vậy, những cô gái đó lớn lên trong sự phẫn nộ, chỉ có Phồn Tinh là một ngoại lệ, cơ thể cô ấy quá yếu đuối, ba mẹ cô ấy không thể giả vờ không yêu cô ấy. Theo lẽ thường, họ nên chọn một vật hiến tế khác thay thế cho cô ấy, nhưng lúc đó thần thức của Ngưu Tiên đã hoàn toàn hòa quyện với cô ấy."

"Ra tay không hối hận." Thẩm Hoan Hoan nhẹ giọng nói.

Triều Dao gật đầu: "Đúng vậy, ra tay không hối hận."

"Dù sao đi chăng nữa, chỉ có thể là bảy cô gái đó thôi."

Lam Lâm lúc này mới hỏi về nghi hoặc của bản thân: "Tôi muốn biết sự phẫn nộ là chỉ cụ thể cái gì, không thể rời khỏi thôn Đào Nguyên, không thể thoát khỏi số phận... loại phẫn nộ này có được không?"

Triệu Dao lắc đầu: "Không thể."

"Các tà thần thích ăn là sự phẫn nộ về tình thân về tình bạn. Sự phẫn nộ về bất công của số phận mà chính ta chúng đã trải qua, những loại h*m m**n như vậy, ngài đã có đủ rồi, không cần phải nếm thử của kẻ khác."

Triều Dao đã nói đủ rồi, thời gian triệu hồi linh hồi của Thẩm Tiếu Tiếu cũng sắp kết thúc.

Cuối cùng cô ấy quay đầu nhìn lại khung cảnh xung quanh, sau đó nhìn xa xa về phía bờ sông:

"Bọn họ là nhóm học sinh đầu tiên của trường nữ sinh Vụ Hải, cũng là nhóm cuối cùng."

"Tôi đã rời đi khi họ còn nhỏ, thực sự muốn nhìn thấy cuộc sống sau này của họ."

"Nhưng có lẽ họ không muốn gặp tôi."

Nói đến đây, Triều Dao mỉm cười: "Dù sao tôi cũng đã can dự quá nhiều vào cuộc sống của bọn họ, cho quá nhiều lời khuyên, dù cho vật hiến tế là để bọn họ rời đi, cho dù tất cả thôn dân đều nói bọn họ là những đứa trẻ may mắn nhất, nhưng…"

"Nhưng họ vẫn bị ép buộc phải chịu đựng quá nhiều tổn thương."

Triều Dao nhắm mắt lại: "Bọn họ chưa bao giờ đưa ra lựa chọn cho bản thân."

*

Nghi lễ hiến tế sắp bắt đầu, Khương Yếm lấy ra giấy trả lời câu hỏi, cô vừa suy nghĩ nên viết như thế nào vừa đi xuống cầu thang.

Không biết từ khi nào, cầu thang đã thay đổi.

Bảy bậc thang cuối cùng biến thành màu vàng, lấp lánh như một lễ đăng cơ, lại mộc mạc đến lạ lùng.

Trên mỗi bậc thang đều treo một bảng màu vàng.

Khắc tên của bảy cô gái.

Dành tặng cho những học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường nữ sinh Vụ Hải

Dòng sông phía xa bắt đầu chảy, một bài hát không biết tên vang lên, cổ xưa và ngân nga.

Các cô gái mặc áo dài trắng như ánh trăng bị trói bằng dây thừng và buộc vào thuyền, một đám đông mênh mông đứng trên bờ sông, trong đó có cô giáo Đường Diệu, anh trai của Chu Hạ Hoa và mỗi người trong thôn Đào Nguyên, họ nhìn thuyền với những khuôn mặt vô cảm, dùng hết sức lực để che giấu nỗi buồn.

Con thuyền bắt đầu di chuyển.

Hết thuyền này đến thuyền khác hướng về hang động trong sương mù.

Khương Yếm viết tên của Chu Hạ Hoa trên tờ giấy.

Sau đó nhìn vào câu hỏi thứ hai.

Tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy.

Khương Yếm viết chậm rãi:

Sau khi vào hang động, cô đã hiểu rõ tất cả nhưng cô không thể quay lại được nữa.

Cô không muốn trải qua một cuộc sống cô độc như vậy.

Dấu đỏ hiện lên nhưng lần này biến thành những chữ viết tay rất đẹp.

Tiến độ trả lời: 80%

  

Bình Luận (0)
Comment