Khi nói chuyện xong, cũng đã khuya.
Sau khi Ngu Nhân Vãn đánh răng rửa mặt xong, em ấy nằm xuống bên cạnh Khương Yếm.
Em ấy rất thích vị trí giường của mình, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới Khương Yếm.
Em ấy gọi Khương Yếm: "Khương Khương, chị ngủ rồi sao?"
Khương Yếm không trả lời em ấy, vì vậy Ngu Nhân Vãn không nói nữa, em ấy úp mặt xuống gối và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người nằm cạnh nhau chưa được bao lâu, Vân Phồn Tinh về đến ký túc xá, lúc này Hạ Hoa đi đến một ký túc xá khác, Vân Minh Nguyệt không thể đến trường, cô ta nhìn ký túc xá không hề có hơi người, khe khẽ thở dài, sắp xếp xong hành lý, rón rén leo lên giường.
Gần mười một giờ, Hạ Hoa trở về.
Cô ấy không bật đèn, vào phòng bắt đầu s* s**ng trải giường chiếu.
Ngu Nhân Vãn nhìn trộm Hạ Hoa dưới ánh trăng, nước mắt trên mặt Hạ Hoa biến mất, tựa như cách đây không lâu người dựa vào cánh cửa khóc nức nở không phải là cô ấy.
Hạ Hoa chú ý đến ánh mắt của Ngu Nhân Vãn, hoang mang tránh mặt đi.
"Sao cậu vẫn chưa ngủ?" Cô ấy sợ quấy rầy người khác, thì thầm hỏi Ngu Nhân Vãn.
Ngu Nhân Vãn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tớ muốn nhìn xem cậu còn khóc nữa hay không."
Chu Hạ Hoa bật cười.
Cô ấy lắc đầu: "Không khóc nữa."
"Tớ bây giờ mạnh mẽ hơn so với lúc nãy rồi."
Ngu Nhân Vãn: "Hả?"
Chu Hạ Hoa: "Bất cứ điều gì không thể đánh bại chúng ta, chúng sẽ làm chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn."
Nói xong, Hạ Hoa vỗ nhẹ gối, tháo dây buộc tóc của mình.
Tóc đuôi ngựa cao cao rối xù được xõa ra, mái tóc đen dài mềm mại xõa trên vai, Ngu Nhân Vãn mơ hồ nhìn thấy những giọt nước mắt xuất hiện trong mắt cô ấy, nhưng vì tốc độ quá nhanh, cuối cùng chỉ nhìn thấy sự vui vẻ và sự khích lệ. - -
"Còn có hơn mười ngày nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."
Đêm khuya, mọi người đều ngủ say.
Không biết là mấy giờ nhưng chắc chắn rằng đã rất khuya, Ngu Nhân Vãn mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, nhưng em ấy quá mệt mỏi chỉ có thể cố gắng nâng mí mắt lên một chút.
Dường như em ấy đã nhìn thấy Diệp Điềm và Phồn Tinh.
Hai người đang xé toạc cái gì đó sau lưng em ấy.
*
Khi tỉnh dậy, những học sinh mới chính thức bước vào ngày thứ ba tại trường nữ sinh Vụ Hải.
Đây cũng là ngày cuối cùng để trả lời các câu hỏi.
Ngày hôm nay, đủ loại chuyện hỗn tạp, Vân Phồn Tinh và Chu Hạ Hoa cãi nhau kịch liệt trong ký túc xá, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhưng Vân Phồn Tinh nhất quyết tranh cãi, cuối cùng hai người làm vỡ cốc nước, mảnh sứ vỡ vụn cắt qua lông mày của Chu Hạ Hoa.
Ngày hôm nay, Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm trở lại trường, bọn họ đã múa hát tưng bừng ở trong lớp, cô giáo Đường chế nhạo hai người bọn họ, còn đẩy Vân Minh Nguyệt ngã xuống đất, những cô gái khác bảo vệ người bạn bất tỉnh của mình vung tay đánh giáo viên. Hai bên như kẻ thù cuồng loạn đánh nhau trong lớp học, Từ Hành tức giận mắng cô giáo Đường không xứng đáng làm bạn học của đàn chị Triều Dao, cô giáo Đường nhốt tất cả mọi người vào phòng tạm giam.
Mọi người bị nhốt trong phòng tạm giam suốt một ngày, lưỡi dao của bọn họ bị tịch thu, bị dây thừng buộc chặt, hoàn toàn không thể mở trói, cuối cùng Hàn Huỳnh Hỏa dùng vũ lực mới có thể cởi trói, cổ tay bị ma sát đến chảy máu. Chu Hạ Hoa nằm trong phòng tạm giam rất lâu, khi đứng dậy, cổ tay tím bầm một mảnh, cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau.
Thời gian vô cùng lộn xộn, toàn bộ chuyện của hơn mười ngày dồn hết vào một ngày, vừa rồi mặt trời còn chiếu sáng rực rỡ, giây tiếp theo trời đổ mưa như trút nước. Ngô Mai chỉ vào mũi Chu Hạ Hoa nói rằng cô ta không xứng làm bạn với cô ấy, nói rằng cô ta và anh trai cô ta cùng một giuộc, những sở thích ghê tởm đều được mang từ trong bụng mẹ.
Những lời cáo buộc của Ngô Mai từ câu này cho đến câu khác nói ra, Chu Hạ Hoa bịt tai nằm trên giường, Vân Phồn Tinh quay lưng về phía hai người, chăm chú viết chữ, Vân Minh Nguyệt vừa hát vừa trang điểm, mặt trái vẽ má quả đào, đẹp đến không thể nào diễn tả được.
Vẻ đẹp của thế giới dường như hoàn toàn bị cô lập khỏi ngôi trường này.
Sáu giờ tối, mặt trời lặn về hướng tây, ánh sáng đỏ rực phủ kín bầu trời.
Tiếng sáo cổ từ xa vang lên, từng đoàn người đi về hướng bờ sông, tất cả dòng thời gian như ngưng động lại, mọi tiếng cãi vã đều biến mất.
Nghi lễ hiến tế của đêm hôm nay đã đến.
Các cô gái khoác lên mình những chiếc áo dài trắng như ánh trăng, trên tay buộc một chuỗi chuông, vang lên âm thanh trong trẻo êm dịu vì làn gió đêm.
Khương Yếm rời khỏi ký túc xá 508, đi đến ký túc xá khác xem sao.
Lúc này, Hàn Huỳnh Hỏa đang ngồi xổm trong ký túc xá, sờ dây ba lô của mình, im lặng không nói gì.
Chú ý tiếng bước chân phía sau, Hàn Huỳnh Hỏa quay đầu lại.
Khương Yếm hỏi: "Tại sao vẫn chưa xuất phát?"
Hàn Huỳnh Hỏa xách ba lô của mình lên cho Khương Yếm xem: "Tất cả dây đeo bên trái của tớ đều rộng và dày hơn."
Cô ấy nói: "Là được khâu từng mũi một."
Thẩm Hoan Hoan đi vào phòng, nghe được lời của Hàn Huỳnh Hỏa nói, ánh mắt của cô nàng chợt trở nên vô cùng buồn bã.
Khương Yếm thúc giục cô ấy: "Đừng nghĩ nữa, đã đến giờ rồi."
Hàn Huỳnh Hỏa đứng dậy, cô ấy có khuôn mặt bình thường, làn da thô ráp và đen sạm, vì thường xuyên về nhà giúp giết lợn, nên trên cơ thể cô ấy vẫn còn mùi tanh không thể rửa sạch, cô ấy mỉm cười với Khương Yếm, khi đi qua Thẩm Hoan Hoan lại mỉm cười với cô nàng.
Cười một cách thật thà và ngây thơ.
Nhìn theo Hàn Huỳnh Hỏa đi, Khương Yếm và Thẩm Hoan Hoan đi đến 509, Thẩm Tiếu Tiếu đang chờ ở trong phòng.
Từ Hành vẫn đang lật xem cuốn sổ vẽ hình dòng nước mà Triều Dao để lại.
Khương Yếm muốn mượn cô ấy cuốn sổ này.
Cuối cùng Từ Hành ghi nhớ hình ảnh dòng nước, đóng cuốn cuốn sổ lại và đưa cho Khương Yếm.
"Cậu cần cái này làm gì?"
Đương nhiên là để Thẩm Tiếu Tiếu triệu hồi linh hồn của Triều Dao.
Nhưng nói vậy chắc chắn không được, vì vậy Khương Yếm nói: "Hy vọng hào quang của đàn chị sẽ che chở cho chúng ta."
Khương Yếm cao nên Từ Hành phải ngước mặt lên mới nhìn thấy mặt cô.
Nhưng khí thế của cô ấy không yếu đi vì động tác ngẩng đầu.
Từ Hành là người thông minh nhất trong bảy cô gái, dù cho bị mẹ cô ấy cố ý xóa đi giới tính, cô ấy cũng nhanh chóng phấn chấn lên sau khi biết mình là ai, ở trong thư viện cả ngày lẫn đêm, sử dụng nhiều sách nhất có thể để lấp đầy cho nửa đầu cuộc đời đáng thương của mình.
Nhưng câu chuyện này không cần người quá thông minh.
Ngay khi nhìn ánh mắt của Từ Hành, Khương Yếm hiểu rằng cô ấy đã biết rồi.
"Đêm đó khi đi ăn trộm thuyền ở nhà trưởng thôn, tôi đã nghe được một số chuyện, từ đó suy đoán ra được một vài chuyện." Từ Hành đi ra ngoài: "Hào quang của Triều Dao thực sự đang soi sáng chúng ta."
Khi đến cạnh cửa, Từ Hành như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.
"Tóc của tớ vẫn còn quá ngắn phải không?"
Lúc này Lam Lâm vội chạy tới, cô ấy nhìn Từ Hành với ánh mắt phức tạp: "Đã dài hơn của tớ rồi."
Từ Hành một nói tiếng "Cảm ơn".
Ngoại trừ đám người bọn họ, tất cả các cô gái đều đi về phía bờ sông, Thẩm Hoan Hoan đứng trên tòa giảng đường nhìn bọn họ, cô nàng hỏi câu hỏi đã nghi hoặc từ lâu:
"Bọn họ là người thật phải không?"
"Trong lòng em biết bọn họ là giả nhưng bọn họ lại nói chuyện với chúng ta như là thật sự tồn tại, như thể…" Thẩm Hoan Hoan dừng lại một chút, thì thầm nói: "Như thể chúng ta thực sự đã cùng họ học ở đây."
Lam Lâm lắc đầu: "Tất nhiên là giả."
"Linh hồn phía sau đã đặt những tính cách thật của bọn họ khi còn sống lên những nhân vật ảo, tính cách là thật nhưng con người là giả."
Nói xong, Lam Lâm thở dài, cô ấy nhìn Khương Yếm: "Là Chu Hạ Hoa phải không?"
Khương Yếm trả lời.
"Những người khác đều tan thành hư không, không có linh hồn không thể nào hình thành Trường Năng Lượng."
"Chỉ có thể là Chu Hạ Hoa."