Ngu Nhân Vãn cũng nghĩ đến câu hỏi đang được thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp nên hỏi Khương Yếm:
"Tất cả các bé trai đều là bé gái… Dựa vào manh mối nào mà Khương Khương lại đoán ra được chuyện này?"
Khương Yếm giơ hai ngón tay lên: "Có hai manh mối."
"Thứ nhất là Ngô Mai."
"Ngô Mai đã trốn vào nhà Chu Hạ Hoa nhiều lần, trong thời gian đó anh trai của Hạ Hoa cũng thường xuyên ở nhà. Nếu cô ấy có thích anh trai của Chu Hạ Hoa thì chắc chắn anh ta sẽ tỏa sáng trong mắt cô ấy. Không chỉ vì anh ta đã bảo vệ Ngô Mai mà trong sinh hoạt hằng ngày anh ta hoàn toàn là người bình thường, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng chưa có lần nào anh ta rình coi người khác, ấy vậy mà trong thời gian ngắn, anh ta lại rình coi hẳn 3 lần. Thậm chí kỹ năng nhìn trộm rất kém cỏi, không có nhiều kỹ năng ẩn nấp nên nhiều lần bị bắt gặp, điều này chứng tỏ, thói quen nhìn trộm này chỉ là đột nhiên xuất hiện mà thôi."
"Thói quen xấu này đột nhiên xuất hiện cũng không phải bình thường. Hơn nữa, mặc dù ngày đó bị bắt đi nhưng anh ta vẫn đặc biệt về nhà chỉ để nhìn trộm Ngô Mai. Mục đích của anh ta khá rõ ràng, nhưng đây không phải là điều bất thường duy nhất, điều bất thường hơn là thái độ của Ngô Mai."
Khương Yếm phân tích: "Sau khi Ngô Mai nhận ra mình bị anh trai Chu Hạ Hoa nhìn trộm nhưng không nói cho Chu Hạ Hoa biết đầu tiên mà là rời đi trong im lặng. Cô ấy im lặng suy nghĩ ở nhà trong một ngày, cuối cùng ra quyết định tuyệt giao với Chu Hạ Hoa."
"Em cảm thấy quyết định này phù hợp với tính cách của Ngô Mai ư?" Khương Yếm hỏi Ngu Nhân Vãn.
Cô không chờ Ngu Nhân Vãn nói đáp án mà phân tích tiếp:
"Bọn họ sẽ nhanh chóng bị hiến tế thôi, cô ấy còn ám chỉ rằng sẽ không có ngày cô ấy tha thứ cho Chu Hạ Hoa đâu. Ngô Mai đã từng phải chịu những tổn thương do ba mẹ và anh trai gây ra, cô ấy là người có thể đồng cảm với Chu Hạ Hoa nhất, dựa theo tính cách của cô ấy mà nói thì cô ấy hẳn sẽ không nói ra những lời quyết tuyệt như thế."
"Còn câu thơ dưới chân cầu thang kia nữa - câu thơ của Ngô Mai. "
"Tôi hóa thân thành mưa gió của thế gian."
Khương Yếm nói: "Cảm xúc cống hiến trong bài thơ này quá mạnh mẽ."
"Sau khi Ngô Mai biết điều gì đó nên đã tuyệt giao với Hạ Hoa."
Khương Yếm nói ra suy đoán của mình: "Chị suy đoán rằng ngày hôm ấy, sau khi Ngô Mai phát hiện ra bản thân bị nhìn lén thì cũng không ngồi chờ chết, cô ấy tìm cách đi ra ngoài, thậm chí còn đánh nhau với anh trai của Hạ Hoa rồi biết được giới tính thật sự của anh ta."
"Cuối cùng cô ấy rời khỏi nhà Hạ Hoa, đồng thời lại biết được bí mật được chôn giấu sâu bên trong thôn Đào Nguyên từ ai đó, cuối cùng lại chọn cách tuyệt giao với Hạ Hoa." - -
Ngu Nhân Vãn mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa được mớ tin tức này.
Cuối cùng em ấy lẩm bẩm nói: "Ngô Mai cố ý, chuyện tuyệt giao hẳn là sẽ có lợi hơn cho Chu Hạ Hoa."
Khương Yếm gật đầu.
Cô trình bày điểm thứ hai: "Điều khiến chị chắc chắn với suy đoán của mình chính là chuyện Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm gặp gỡ nhau."
"Thôn Đào Nguyên là chốn tiên cảnh tại nhân gian được thần tín ngưỡng ngàn chọn vạn tuyển để chọn được, xem xét từ việc nó thà chống lại quy luật của trời đất và trải qua dịch chuyển không gian để giúp ngôi làng tránh được chiến tranh thì Ngưu Tiên quả là một vị thần tín ngưỡng không tồi, nó không có khả năng cho phép nơi này xuất hiện những thứ đe dọa đến an nguy của thần dân được."
"Mà thôn Đào Nguyên lại bị giam trong kết giới và hoàn toàn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, tất nhiên Thần Động cũng không cách nào đi vào thôn Đào Nguyên sau khi Ngưu Tiên rời đi."
Trong phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu spam chấm hỏi.
??
???
Không phải nha không phải nha, đầu của tôi, nếu vậy thì chuyện cô gái động Lạc Hoa là thế nào??
Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm chính là cô gái ở động Lạc Hoa mà, hai người đó đã mất trí và khiêu vũ ở bên bờ sông!
"Đều là giả vờ cả."
Khương Yếm dường như có thể đoán được câu hỏi trong phòng phát sóng trực tiếp, cô cụp mắt xuống và bình tĩnh nói.
"Khi chúng ta tới thôn, hai người đã bị thôn dân bao quanh, pháp sư trong thôn không ngừng nói vào tai hai người, pháp sư kia đang giải thích cho họ những điều họ thấy, không ngừng cầu xin họ hãy giữ bí mật và dạy họ làm các hành vi để trông giống như những cô gái động Lạc Hoa."
Khương Yếm nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó.
Cô đứng xa hai người quá nên không thấy rõ d*c v*ng của hai người họ, cô chỉ có thể nhìn thấy những khuôn mặt cứ ùn ùn hiện lên trên đỉnh đầu của cả hai. Cô vốn tưởng rằng linh hồn hai người đó bị nhốt lại nhưng sau đó lại hồi tưởng lại thì cô phát hiện là do suy nghĩ của cả hai quá phức tạp, bọn họ đang nhớ lại những người trong thôn Đào Nguyên.
Ngu Nhân Vãn có hơi không biết nói gì.
Em ấy thấy khó hiểu vô cùng: "Nhưng mà tại sao… Tại sao lại muốn giả vờ thành cô gái động Lạc Hoa.
Khương Yếm: "Bởi vì các cô ấy đã nhìn thấy rồi."
"Lệnh cấm trong thôn đã chỉ nói rõ ràng rằng chỉ có con trai mới được phép đi vào con sông đó, em cho rằng lí do là gì?" Khương Yếm cong khóe môi: "Không phải vì con gái không xứng đáng bước vào con sông rộng lớn đó, mà là một khi vào đó sẽ tiếp cận gần với các chàng trai bên trong, từ đó sẽ dễ dàng phát hiện ra tất cả các chàng trai này đều là con gái."
"Cho dù trong thôn có loại thuốc ức chế sự ph*t d*c của cơ thể con gái nhưng cũng không thể nào ức chế hoàn toàn được, bình thường mặc quần áo bên ngoài thì không sao nhưng một khi đã xuống dưới nước rồi thì sẽ dễ dàng phát hiện ra manh mối."
"Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm đã phát hiện ra điều này."
Khương Yếm nói: "Lúc chúng ta phát hiện thấy hai cô ấy đang đứng bên bờ sông với đôi mắt vô thần ấy, lúc đó không phải hai người đang bị thu hồn mà là cả hai đang không thể hiểu được mọi chuyện đang xảy ra thế nào, sau đó pháp sư đã nói bên tai cả hai nên làm thế nào và bọn họ đã lập tức làm theo."
Ngu Nhân Vãn không thể hiểu được.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không thể hiểu được.
Ngu Nhân Vãn không hiểu nên lắp bắp hỏi lại: "Nhưng vì sao lại phải làm thế?"
"Vì sao Ngô Mai lại giả bộ tuyệt giao với Hạ Hoa, vì sao Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm lại muốn giả làm cô gái động Lạc Hoa?"
Khương Yếm xoay cổ tay.
"Bởi vì bọn họ đã phát hiện ra chân tướng."
"Bọn họ không cách nào rời khỏi thôn Đào Nguyên."
Khương Yếm phân tích: "Mỗi buổi tối, chị đều sẽ tổng hợp lại tất cả thông tin và suy nghĩ về chúng."
"Từ sau khi thế hệ trẻ của thôn Đào Nguyên đều là song bào thai cùng trứng thì trong vài năm nữa thôn này sẽ bị diệt vong, nhưng điều này cũng không phải do Ngưu Tiên trừng phạt, mà là nguyện vọng chân thành của thôn Đào Nguyên."
"Vị thần tín ngưỡng không có giới tính, nó đã tồn tại từ rất lâu, gia tộc mẫu hệ cũng tồn tại cũng lâu rồi, nếu thật sự có thiên vị giới tính thì sẽ có xu hướng ‘trọng nữ’. Vì vậy, dưới sự truyền đạo của nó thì tín đồ của nó tuyệt đối sẽ không trọng nam khinh nữ, cho nên nếu thôn này có hiến tế thì vật hiến tế không thể chỉ có các cô gái."
"Trước đó cũng đã có nói qua, Ngưu Tiên bị nhiễm bẩn, tuy rằng nó chưa bao giờ chủ động muốn tế phẩm, nhưng khi tế phẩm xuất hiện trước mặt nó, rất có thể nó sẽ không thể kiềm chế được h*m m**n giết chóc của mình. Những sinh linh bị thần tín ngưỡng ăn thì dĩ nhiên sẽ không có cơ hội luân hồi, linh hồn của bọn họ đều bị nhai nát. Nếu một thế giới nhỏ bị Ngưu Tiên ngăn cách với thế giới bên ngoài như thôn Đào Nguyên bị một sức mạnh tâm linh to lớn đánh vào thì trong nháy mắt tất cả những linh hồn của con người trong đây sẽ tan thành tro bụi."
"Nếu không hiến tế vật tế cho Ngưu Tiên thì thôn Đào Nguyên lập tức sụp đổ ngay sau khi Ngưu Tiên tử vong."
"Vật tế hiến tế cho Ngưu Tiên sẽ tử vong hoàn toàn."
"Thôn này là thôn Miêu tộc ở Tương Tây (phía tây Hồ Nam, Trung Quốc), họ giỏi chơi cổ và dẫn xác chết, thậm chí còn có cả pháp sư lợi hại. Dựa trên cơ sở đó thì hẳn là bọn họ đã tìm ra phương pháp rời khỏi thôn Đào Nguyên trước khi những đứa trẻ của thế hệ này được sinh ra."
Nói nhiều như thế nên Khương Yếm vặn chai nước ra uống một ngụm.
Sau khi uống nước, Khương Yếm ngước mắt lên nói tiếp:
"Em thử đoán xem phương pháp là gì?"
Ngu Nhân Vãn nhìn Khương Yếm, trong mắt em ấy có chút có chút rõ ràng nhưng lại giống như bị sương mù che phủ.
Khương Yếm nhắc nhở, nói: "Làm thần tín ngưỡng, điều chúng yêu nhất là ăn lấy d*c v*ng của tín đồ, vị thần tốt sẽ ăn lấy d*c v*ng tích cực hướng về trước, còn thần tà ác sẽ ăn d*c v*ng tiêu cực hỗn tạp. Sau khi ăn xong d*c v*ng, chúng nó mới có thể đi ăn thịt người, ăn tế phẩm."
"Trong đó thần tà ác cũng có sở thích ăn khác nhau, có kẻ chỉ ăn sắc dục, có kẻ chỉ ăn tham dục, lại có kẻ chỉ ăn phẫn dục, nhìn từ tình hình trước mắt thì hẳn thứ Ngưu Tiên ăn chính là phẫn dục."
Bây giờ Ngu Nhân Vãn đã hiểu toàn bộ.
Em ấy hít sâu một hơi, tất cả các thông tin từ trước đến giờ đã được liên kết với nhau trong đầu em ấy.
"Em… Em hiểu rồi."
Em ấy nhìn về phía Khương Yếm: "Phẫn nộ là kết giới bảo vệ của các cô ấy, chỉ khi tích tụ đủ phẫn nộ mới bị Ngưu Tiên ăn sạch phẫn dục trước, sau đó mới có thể an toàn rời khỏi hang động, thoát ra khỏi thôn Đào Nguyên."
"Các cô gái này đã tồn tại mười sáu, mười bảy năm trên đời, ai ai cũng muốn họ phẫn nộ, muốn họ phẫn nộ chồng phẫn nộ. Vì thế gia đình các cô gái thoạt nhìn cũng không hạnh phúc, ba mẹ cũng hoàn toàn không thương yêu bọn họ, loại phẫn nộ này xuất hiện khi phải chịu đựng quá nhiều sự thiên vị. Sau khi Ngô Mai biết được thế là muốn khiến cho Hạ Hoa càng thêm phẫn nộ nên đã tuyệt giao với cô ấy. Khiến Hạ Hoa càng thêm hận anh trai cô ấy, cũng khiến cô ấy tự hận bản thân đã không biết cảm thông. Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm sau khi biết chân tướng cũng muốn cho các cô gái khác phẫn nộ nên đã giả ngây giả dại. Mẹ của Hàn Huỳnh Hỏa biết con gái mình thuận tay trái nhưng lại cố tình cắt vào tay phải của con, khiến cô ấy càng thêm hận người mẹ này, từ đó sinh ra sự phẫn nộ mạnh mẽ."
"Mà mục đích của trường Vụ Hải là…"
Giọng nói của Ngu Nhân Vãn dừng lại chút, tiếp tục nói: "Là muốn cho các cô ấy rời khỏi thôn Đào Nguyên… Sau khi đã biết chữ, biết phép tắc và có kỹ năng sống."
Khương Yếm gật đầu.
Thảo luận xong, cô kéo chăn bông lên rồi nằm xuống giường.
Phòng phát sóng trực tiếp bỗng dưng trầm mặc.
Hồi lâu sau, bão comment mới tiếp tục.
Thôn Đào Nguyên đã làm rất tốt, chỉ hiến tế bảy cô gái sau đó lại không làm nữa, hẳn là đã chuẩn bị tinh thần cùng chết với Ngưu Tiên sau mười tám năm…
Không có sự công bằng trong câu chuyện này. Nhiều người đã chết đi nhưng chỉ có một số ít người còn sống sót. May mắn và đấu tranh là con đường duy nhất để sống sót.
Bất cứ lúc nào Ngưu Tiên cũng sẽ chết, cũng chỉ còn thừa có bảy chiếc thuyền, thôn này còn có thể làm được gì nữa??
Nhưng những cô gái đã phát hiện ra chân tướng lại không hề phẫn nộ.
Các cô ấy cũng đã thấu hiểu nỗi khổ tâm của mọi người và cũng đã tha thứ.