Hạ Tình dạy học tình nguyện ở trong thôn nên sẽ có địa điểm dạy học và cũng sẽ để lại một số đồ dùng tại đó.
Cho dù chỉ là một cây phấn đã dùng qua.
Kế hoạch được định ra nhanh chóng, ba người phân ra mỗi người một việc, cặp song sinh liên lạc với các nhà ngoại cảm còn lại, Khương Yếm đi hỏi thông tin. Cánh cửa lớn của ngôi nhà chính mở ra, Khương Yếm đi ra khỏi phòng ngủ, cô tự nhiên đi vào.
Lúc này, Vương Quế Lan đang cúi người ôm cái chậu, chị ta đang suy nghĩ chuyện gì đó nên hơi mất tập trung, cho nên khi cảm giác lạnh lẽo xuất hiện sau gáy, chị ta giật mình run bắn lên, chiếc chậu rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, xen lẫn với tiếng mưa lớn giống như một tiếng sấm rền.
Vương Quế Lan nhanh chóng quay đầu lại, người phụ nữ xinh đẹp đứng sau lưng chị ta, giống như đêm qua, lặng lẽ không một tiếng động, khiến chị ta sợ hãi.
Khương Yếm cười mỉm.
Cô rút tay ra khỏi gáy của Vương Quế Lan rồi ngồi xổm xuống nhặt lên chiếc chậu sắt đã rỉ sét: "Tôi có dọa chị sợ không?"
Vương Quế Lan vô thức co rúm lại: "Không… Không sao."
Giọng nói của Khương Yếm trở nên dịu dàng: "Tôi vừa phát hiện ra nhà bị dột nước mưa, tôi giúp chị một tay nhé?"
Vương Quế Lan vội lắc đầu, chị ta lấy cái chậu từ trên tay Khương Yếm: "Không cần, không cần, tôi tự làm được, cô quay về nghỉ đi, hôm nay trời thế này chắc không thể đi đến nhà nuôi tằm được… Cô và các bạn của cô nên quay về nghỉ ngơi đi."
"Chúng tôi không thể nghỉ ngơi được rồi." Khương Yếm hơi nhếch miệng: "Giáo sư đã suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng đã tìm ra vấn đề về việc nuôi tằm của thôn các chị, ông ấy vừa gọi điện thoại cho tôi nói muốn đưa chúng tôi đến nhà nuôi tằm xem thử, chúc mừng nhé, vấn đề của thôn các chị cuối cùng cũng được giải quyết rồi."
Vương Quế Lan nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên và vui sướng: "Thật à, thế thì tốt quá, đêm qua chồng tôi còn nói với tôi…" Chị ta đột ngột dừng lại, nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm dường như không nghe ra vấn đề: "Ừ? Chồng chị gọi điện thoại cho chị à?"
Vương Quế Lan ngach nhiên, vội gật đầu: "Đúng đúng, anh ấy vẫn luôn lo lắng rằng giống tằm không thể chữa khỏi, thôn chúng tôi kiếm tiền nhờ vào nó mà…"
Khương Yếm: "Thế thôn phải cảm ơn chúng tôi rồi."
Vương Quế Lan cười rộ lên, nốt ruồi dưới cằm chuyển động theo: "Chắc chắn rồi, khi các cô rời đi, tôi sẽ hấp cho các cô một lồng bánh bao để ăn trên đường, tay nghề của tôi tốt lắm đó."
Nói xong, Vương Quế Lan lại lù bù công việc, Khương Yếm đứng bên cạnh cúi đầu nghịch điện thoại. Ban nãy Thẩm Hoan Hoan đã liên lạc với Trình Quang, kêu Trình Quang gọi Hùng An và Triệu Sùng đến cùng. Lúc này, Trình Quang gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc với nội dung: Mười phút sau đến.
Khi Vương Quế Lan bê nước đi đổ đến lần thứ ba thì cặp song sinh đi ra từ trong phòng, Thẩm Hoan Hoan cầm một túi đồ ăn vặt lớn trong tay, cô nàng hỏi Khương Yếm: "Khương Yếm, chị muốn ăn những thứ này không?"
"Không cần đâu." Khương Yếm đáp.
"Vậy tặng cho cậu bé ở nhà nuôi tằm kia đi." Thẩm Hoan Hoan nói: "Lần trước chúng ta ăn, cậu bé đó cứ liếc nhìn mãi, thật tội nghiệp quá."
Âm thanh hai người nói chuyện rất lớn, Vương Quế Lan và trưởng thôn đều nghe thấy, Vương Quế Lan dừng bước, chị ta hỏi họ: "Người ở nhà nuôi tằm kia, là Nhị Tráng à?"
Thẩm Hoan Hoan: "Hình như là vậy, đứa bé sợ người lạ, lấy đồ ăn rồi không nói lời nào đã chạy mất."
"Không nói gì à…" Vương Quế Lan rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chị ta nhìn về phía trưởng thôn, vừa rồi trưởng thôn cũng nghe được lời của Khương Yếm, biết rằng họ định mạo hiểm đi đến nhà nuôi tằm trong mưa, cũng không muốn ngăn cản, suy cho cùng càng kéo dài ngày nào thì sẽ có thêm nhiều tằm chết.
Trưởng thôn che miệng ho khan vài tiếng, ông ta khàn giọng nói: "Mưa to quá, nhà nuôi tằm lại xa, khụ khụ, cứ để đồ ở đây đi, sau này gặp được thì cho nó."
Vương Quế Lan cũng nói: "Đứa bé đó rất nghịch, dù là ở bên nhà nuôi tằm, nhưng chạy lên chạy xuống cũng thường xuyên, để ở đây cũng được, ngày nào tôi gặp nó tôi sẽ đưa cho nó."
Khương Yếm mỉm cười tiếp lời: "Cũng đúng, ở độ tuổi này không thể ở trên núi mãi được, còn phải xuống dưới thôn đi học chứ." Cô không đợi hai người phản ứng mà tự nhiên nói luôn: "Thôn này có trường tiểu học đúng không, sao tôi không nhìn thấy cột cờ hay cái gì giống thế?"
Bầu không khí trở nên khá kỳ lạ.
Nhưng ngay sau đó trưởng thôn thở dài xua xua tay: "Không có tiền để làm những thứ đó, có một căn nhà để cho chúng nó học hành là tốt rồi… Vốn dĩ trước đó có một ngôi trường, những trẻ con trong thôn này quá hoang dã, dù có đánh mắng thì cũng không chịu đi học, y như bùn loãng không thể trát tường."
Thẩm Hoan Hoan cúi đầu, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc: "Vậy căn nhà đó giờ sao rồi?"
"Bị bỏ hoang rồi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trình Quang cùng những người khác đã đến. Ba người chào tạm biệt trưởng thôn, họ mở cửa lớn đi ra, bên ngoài Trình Quang đứng ngượng ngùng, Vương Bảo Dân đang cầm một chiếc ô cũ kỹ, ánh đèn pin chiếu vào mặt Khương Yếm, Khương Yếm bị ánh sáng làm chói mắt nên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, Vương Bảo Dân đã quay lưng đi về hướng sau núi.
Bởi vì trời mưa lớn nên con đường phía sau núi trở nên vô cùng lầy lội, khiến người ta nhớ đến đêm đầu tiên đến đây.
Cũng bùn lầy như vậy, đường cũng không thấy rõ.
Sáu người cách nhau không xa cũng không gần, đi theo phía sau Vương Bảo Dân, con đường núi không thấy điểm đầu không thấy điểm cuối giống như một cái miệng khổng lồ ăn thịt người, những người không biết vẫn tiếp tục đi vào cái miệng đó, tiếng sấm trở thành tiếng nuốt lớn sau khi nhai xong thịt, tất cả đều làm người ta thấy bất an. Trình Quang có ý thức tự vệ rất mạnh, theo sát Khương Yếm, anh ta nhỏ giọng giải thích: "Đã nói lần này không cần anh ta dẫn đường mà, anh ta cứ đi thôi, không để ý đến chúng tôi, bây giờ phải làm sao, thật sự đi đến nhà nuôi tằm à?"
"Tất nhiên là không đi." Khương Yếm xoa huyệt thái dương để làm giảm bớt cơn đau do bị ánh sáng chói mắt chiếu vào: "Tôi còn cho rằng các anh sẽ đánh anh ta bất tỉnh."
Trình Quang: "…"
Cơn đau giảm đi, Khương Yếm dừng bước: "Bây giờ vẫn còn kịp."
Hiện tại Trình Quang chỉ biết là mình bị gọi đến, chưa hiểu rõ trong thôn xảy ra chuyện gì, cậu lưỡng lự nói: "Cái này không tốt lắm đâu…"
Khương Yếm nhìn về phía Trình Quang, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không tốt chỗ nào?"
Hai người nhìn nhau, Trình Quang bất giác rùng mình, cậu nghĩ tới ánh đèn chói mắt mà vừa nãy Vương Bảo Dân chiếu vào mắt Khương Yếm, như hiểu ra, cậu càng thêm chắc chắn Khương Yếm không phải người tốt.
Nhưng cậu vẫn nhớ lời của sư phụ mình căn dặn trước khi ra ngoài, mọi việc đều phải nghe theo Khương Yếm.
Trình Quang xác nhận lại lần nữa: "Không phải cô đang đùa với tôi chứ…"
Khương Yếm: "Tất nhiên là không."
Trình Quang siết chặt nắm tay tự cổ vũ bản thân: "Đây là do cô kêu tôi làm đó."
Khương Yếm cười càng thêm dịu dàng.
Trình Quang hoảng sợ, cậu ngẩng cổ hét lên: "Vương Bảo Dân!"
Vương Bảo Dân cầm đèn pin quay người lại: "Làm cái gì…" Nhưng chưa kịp nói xong, ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt anh ta, ánh sáng chói khiến anh ta không thể mở mắt, nhất thời Vương Bảo Dân chỉ cảm thấy trước mắt một cơn đau như bị thiêu đốt, anh ta bịt mắt lảo đảo lùi lại vài bước, sau đó, sau đầu truyền đến cơn đau nhức.
Dưới sự hỗ trợ chiếu đèn pin của Khương Yếm, Trình Quang run tay vung lên đánh ngã Vương Bảo Dân xuống đất. Nhưng do không dùng nhiều sức, Vương Bảo Dân chật vật bò dậy, Trình Quang rên một tiếng, anh ta vội vàng lại đánh tiếp hai cái nữa, lần này Vương Bảo Dân không còn vùng vẫy, trợn mắt ngã nằm trên đất bùn.
"Nghe lời thật đấy," Khương Yếm xoay người đi xuống núi, "Bây giờ trong thôn không có ai đi ra ngoài, đúng lúc để tìm xem trường học ở đâu."
Tay Trình Quang vẫn còn run rẩy: "Vậy anh ta…".
Khương Yếm: "Không chết được đâu."
Trình Quang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi sau đó anh ta bất lực nhìn Thẩm Hoan Hoan, người hiền lành nhất đội vẫn luôn đi theo Khương Yếm mà không có cảm xúc gì, Thẩm Tiếu Tiếu cũng bước thấp bước cao bước quay về: "Ôi chao, anh ta chỉ nằm đây tắm mưa một lúc, vừa hay rửa sạch thân tâm."
Trình Quang: "Nếu có một vụ lở núi…".
"Vậy thì do anh ta xui xẻo." Thẩm Tiếu Tiếu đau xót nói.
Trình Quang và người đàn ông còn lại nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu ra gì đó. Có lý do để Vương Bảo Dân phải nằm ở đây, chẳng qua họ chưa biết.