Triệu Sùng theo sát phía sau Thẩm Tiếu Tiếu, hỏi em tình huống hiện tại là như thế nào. Trước đó Khương Yếm đã nói với Thẩm Tiếu Tiếu và Thẩm Hoan Hoan rằng, sau khi họ tìm thấy trường học, họ còn phải đến nhà thờ tổ, thời gian này sẽ rất dài, đủ để trưởng thôn và chú Hoàng ở nhà nuôi tằm phát hiện ra họ không hề đến nhà nuôi tằm, đến lúc đó họ sẽ phải đối mặt với sự cản trở của cả thôn Tằm.
Việc này cần sự giúp đỡ của những người khác.
Vì vậy, Thẩm Tiếu Tiếu không giấu giếm mà em thẳng thắn nói rõ tình hình hiện tại: "Sáng nay, chị Khương Yếm dẫn chúng em tìm thấy nhà thờ tổ, chúng em phát hiện ra thôn này thờ cúng Dược Vương, đồng thời trong vòng một trăm năm qua, thôn này vẫn luôn kết hôn cận huyết! Việc hôn nhân cận huyết tiến hành thời gian dài làm mấy đời sau xuất hiện trẻ bị dị tật ở thôn Tằm, để ngăn tình trạng này, bọn họ đã cùng lúc làm hai việc, một mặt bắt cóc trẻ em, nuôi làm người trong thôn, một mặt là chọn người hiến tế, cầu xin Dược Vương bảo vệ."
"Sau đó, chị Khương Yếm đã xác định được tế phẩm của lễ hiến tế, phát hiện ra có bốn vật cúng tế, nhưng cách đây vài tháng, trong thôn lại có năm người chết cùng lúc, nhiều hơn một người, người đó là giáo viên tình nguyện của thôn này, tên là Hạ Tình. Giải thích có hơi rắc rối, tóm lại là bốn người bị thôn này dùng làm vật hiến tế từ nhỏ đã bị tẩy não, dù rằng chúng bị chết oan nhưng lại không hề oán hận thôn dân, chúng đứng về phía thôn Tằm, không có oán khí, chấp niệm của chúng sau khi chết đi chính là bảo vệ thôn Tằm, đối với chấp niệm này, chúng ta không thể giúp được gì nên tạm thời bỏ qua, chờ Cục sắp xếp."
"Dựa vào những thông tin trên, xem ra chỉ có Hạ Tình là người đầy oán khí. Oán khí càng lớn, linh hồn càng chịu nhiều ô nhiễm của nhân gian, nên tốc độ bị ô nhiễm rất nhanh, thêm vào đó cô ấy bị trấn áp bên trong nhà thờ tổ, oán khí không được giải tỏa, chỉ càng tích tụ nhiều thêm…"
Triệu Sùng đã hiểu ra: "Nói cách khác, các em cho rằng Hạ Tình là nguyên nhân chính gây ra sự rối loạn năng lượng của thôn, và rất có khả năng đã bị ô nhiễm đến mất đi nhân tính, nên bây giờ các em muốn đi tìm thông tin về cô ấy."
Thẩm Tiếu Tiếu: "Đúng vậy!"
Triệu Sùng ngay lập tức nhanh chân theo sau ba người, Trình Quang và Hùng An đưa mắt nhìn nhau, cũng không còn quan tâm đến Vương Bảo Dân nữa, họ đi theo sau hỗ trợ lẫn nhau. Vì sáu người vẫn chưa đi xa lắm nên chưa đầy mười phút đã đến cổng thôn.
Khương Yếm quan sát những căn nhà hai bên đường: "Trước đây Hạ Tình dạy học ở một căn nhà bình thường trong thôn, giờ căn nhà đó đã bỏ hoang bốn tháng rồi, trước cửa có lẽ đã mọc rêu."
Nhà của Vương Bảo Dân nằm ở cuối thôn, lần trước tôi đến ở nhà anh ta, trên đường tôi thấy rất nhiều ngôi nhà bỏ hoang." Triệu Sùng trầm tư, tiến độ bên kia đã đến mức này, bây giờ chỉ có anh ta tìm ra thông tin về Hạ Tình trước mới không bị loại, nên anh ta đề nghị: "Chúng ta tách ra tìm đi, cũng có thể nhanh hơn chút."
Khương Yếm không từ chối: "Anh đi bên trái, tôi đi bên phải."
"Được."
Dù sao thông tin cũng là Khương Yếm phát hiện ra trước, do đó họ có quyền chọn trước, nên Triệu Sùng đồng ý rất nhanh, đồng thời đi trước Khương Yếm và gọi Trình Quang và Hùng An đi về phía bên trái.
Nhìn theo bóng lưng của ba người, vẻ mặt của Khương Yếm không thay đổi, cô l**m môi.
Thẩm Tiếu Tiếu nhô đầu hỏi nhỏ: "Chị Khương Yếm, có phải chị đã đoán ra ở đâu rồi không?"
Khương Yếm quả quyết phủ nhận: "Chị đâu có phải là thần tiên."
Không phải đoán, mà là nhìn thấy. Khi hỏi đến trường học, cổ của trưởng thôn bị kéo dài trước mặt cô, các nếp nhăn trên da trở nên mịn màng bất thường do bị kéo căng, ông ta quay đầu sang phải giống như một con hươu cao cổ.
d*c v*ng không bao giờ nói dối, ông ta không muốn cho cô biết điều gì, cô sẽ biết được điều đó.
Ba người đi theo đường bên phải của thôn, như Triệu Sùng đã nói, thôn Tằm có không ít căn nhà không có người ở, chưa đầy hai mươi phút, ba người đã lục tìm ba căn nhà, nhưng đều không phải là nơi ở của Hạ Tình.
Thời gian cấp bách, vốn không có thời gian để thất vọng, ba người nhanh chóng rời khỏi căn nhà thứ ba, đi thêm mấy chục bước, ba người lại nhìn thấy một căn nhà. Trước cửa căn nhà này có cỏ dại mọc không cao không thấp, bị mưa gió thổi ngã rạp, gạch đỏ của ngôi nhà đã phai màu, màu gạch trở nên gần như màu xám trắng như thể bị bệnh.
"Chúng ta đi vào thôi." Khương Yếm không nói nhiều, cô bước lên bậc thềm.
Sau khi mở cửa, đối diện với cô là một chiếc váy dài hoa văn màu vàng. Váy đã phai màu, lủng lẳng trên dây phơi, trông rất mong manh, nhưng vì được những chiếc kẹp cũng đã phai màu giữ cố định lại nên không bị gió thổi bay.
Thẩm Hoan Hoan cũng nhìn thấy chiếc váy: "Ở Giang Thành có rất nhiều nữ sinh mặc kiểu váy này."
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức như được thêm máu: "Hạ Tình chính là người đến từ thành phố!"
"Cũng chưa chắc, cứ tìm thêm những manh mối khác trước" Khương Yếm nói: "Chị đi xem gian nhà chính, hai em đi xem hai căn bên trái phải."
"Vâng, lát nữa chúng em sẽ đến gian nhà chính tìm chị." Thẩm Hoan Hoan nhét một tờ giấy vàng giống bùa hộ mệnh vào túi của Khương Yếm, nhắc nhở cô: "Đây là để phòng ngừa, chị chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi em nhé."
Khương Yếm sờ tấm bùa hộ mệnh được đưa miễn phí trong túi, cảm thán: "Em tốt quá."
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười: "Được rồi, gặp lại chị sau nhé."
Khương Yếm bước vào gian nhà chính, cô cất ô, nước mưa chảy theo thân chiếc ô xuống đất, hòa với bụi bẩn dày đặc trên mặt đất, tạo thành những vệt bẩn.
Căn này tuy là gian nhà chính nhưng không rộng lắm, nhỏ hơn so với nhà trưởng thôn. Nhưng cũng có ưu điểm, ví dụ như bên trong phòng rất khô ráo, không có dấu hiệu của dột nước mưa. Khương Yếm ngước nhìn lên, quả nhiên, khe hở giữa các tấm gỗ trên mái nhà đã được bôi vôi trắng, có lẽ vì thẩm mỹ, còn sơn thêm một lớp sơn trắng.
Chủ nhà rất yêu quý ngôi nhà này.
Khương Yếm đi vài bước vào nhà, đầu ngón tay chạm qua lớp bụi trên bàn gỗ, kéo ghế ra, lau sạch bụi rồi ngồi xuống.
Từ góc nhìn này có thể thấy rõ bày trí trong căn phòng này, Khương Yếm nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây đều quá đơn giản – một chiếc giường đơn gọn gàng đặt ở góc phòng, ga trải giường hoa văn hoa vàng, ở bên cạnh giường là đôi dép lông hình con thỏ, rèm cửa màu trắng, lớp tua rua dưới rèm được gió thổi cao, rất đẹp.
Mặc dù đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng nơi này trước đây có lẽ rất ấm cúng, Khương Yếm nghĩ, ít nhất là chủ nhân căn nhà này muốn biến nơi này trở nên ấm cúng.
Bên cạnh giường là một chồng sách. Từ góc nhìn của Khương Yếm, cô có thể nhìn thấy tên sách, hai quyển trên cùng là "Phân tích bảng chữ cái Bính Âm" và "Bài tập phương trình bậc hai".
Nếu chủ nhân căn phòng này là Hạ Tình thì công việc của cô ấy cũng khá vất vả.
Không chỉ phải dạy học sinh tại nơi ở, đối tượng dạy học còn bao gồm cả học sinh tiểu học và trung học cơ sở.
Khương Yếm đứng dậy lật qua hai cuốn sách bài tập trên cùng, trên đó viết đầy những ghi chú. Có cách giảng bài để học sinh hiểu, cũng có cách giải các dạng bài khác nhau, chữ viết rất thanh tú, đó là một giáo viên tốt.
Sau khi lật xem xong, Khương Yếm đặt hai cuốn sách lại trên giường, phía dưới hai cuốn sách là một chồng sách ngoại khóa dày cộm.
Cuốn đầu tiên là "Người Đua Diều".
Cuốn sách còn rất mới, góc sách không có dấu vết lật qua, Khương Yếm mở bìa sách, trang đầu viết: Tặng bé Niểu Niểu nhân dịp sinh nhật.
Cô tin rằng trong em có một luồng gió, có thể thổi em bay cao, bay ra khỏi ngọn núi này.
Dường như là một món quà chưa kịp tặng.
Khương Yếm đặt cuốn sách sang một bên, cuốn thứ tư không phải là sách bài tập, trên bìa có chữ "Làm thế nào để trở thành một người dịu dàng", trông giống như là một cuốn sách về tu dưỡng tâm hồn.
Cuốn sách này không phải là để tặng, trang bìa là những suy nghĩ vụn vặt về học sinh của mình.
Quả nhiên không thể mềm lòng, cuộc đời này không có cách nào ôn hòa được với những đứa trẻ ngỗ nghịch!
Không chỉ thích trốn học, mà còn không chút quý trọng sinh mệnh của mình, hôm nay tôi dạo bên bờ suối, từ xa nhìn thấy ba đống đất nhỏ bên suối, tôi còn tưởng đó là cái gì, kết quả lại gần thì nhìn thấy ba đứa trẻ lấm lem thích trốn học đang tắm nắng trong vũng bùn, chúng phủ đất và nước lên người, bẩn không chịu được.
Thế quái nào lại có những đứa trẻ không thích sạch sẽ như thế, nhưng mà chúng làm như vậy cũng quá nguy hiểm rồi!
Có chút cảm giác k*ch th*ch như đang lén xem trộm nhật ký của người khác.
Khương Yếm không có đạo đức, cô nheo mắt, đóng cuốn sách thứ tư lại, rồi tiếp tục nhìn qua những cuốn sách phía dưới.
Cuốn sách thứ năm cũng là một món quà, có lẽ là coi sách như một phương tiện để truyền đạt điều gì đó, Hạ Tình thường thích sử dụng sách như là một món quà tặng cho học sinh của mình. Khương Yếm mở trang đầu tiên, lần này khác với những lần trước, cuốn sách này là một lời xin lỗi.
Xin lỗi bạn nhỏ Hoàng Tinh…
Hạ Tình viết rất đẹp và nghiêm túc:
Tuần trước cô đã không kiềm chế được tính tình của mình, nhưng em vẫn cười với cô, nụ cười rất đẹp, nên sau này hãy cười nhiều lên nhé. Cuốn sách này là lời xin lỗi của cô giáo, đừng có lại chôn đầu mình vào đất nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ em sẽ rất buồn đấy.
Sau đó là cuốn sách thứ sáu, dùng để hối lộ.
Hạ Tình hy vọng Vương Tôn, người lớn tuổi nhất lớp, có thể đóng vai trò người dẫn đầu, không còn dẫn đầu trốn học mà là làm gương tốt cho các em trai, em gái.
Khương Yếm nhanh chóng xem qua những cuốn sách phía sau, đều là những cuốn sách dành cho trẻ em trong thôn, mỗi một cuốn đều có mục đích và lý do riêng, có khen ngợi đáng yêu, có khen ngợi thông minh, có khen ngợi đôi mắt đứa trẻ như viên ngọc đen.
Tặng sách có thể nói là rất nhọc lòng.