Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 21

Khương Yếm bình tĩnh tựa vào mép giường đọc hết các trang bìa và tựa đề của sách, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ danh tính của chủ nhân căn phòng này đã được xác định, việc tiếp theo là để cho hội Thẩm Tiếu Tiếu làm, Khương Yếm có cảm giác như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô dựa vào tấm ván giường đứng dậy, vừa định rời đi nhưng cô lại nhíu mày.

Khương Yếm quay người lại, cô gõ nhẹ vào tấm ván giường mà cô vừa chạm vào.

Cộc cộc.

Ân thanh có chút âm ẩm, mang theo tiếng vọng.

Khương Yếm lập tức vén chăn và mền lên, dưới đệm là một tấm ván giường bình thường, vân gỗ rất đều, chỉ có chỗ cô vừa gõ vào bị đứt đoạn.

Khương Yếm s* s**ng chỗ đường vân không đều đó, rất rõ ràng, dù là từ tiếng động hay từ vân gỗ đều cho thấy có cái gì đó được giấu dưới tấm ván này, giấu rất kín đáo, nếu Khương Yếm không may mắn thì cũng sẽ không phát hiện ra.

Hiện tại, các mép cạnh của tấm ván rỗng đã bị sơn lớp sơn trắng, chật kín tìm không ra chỗ mở.

Khương Yếm điều chỉnh góc máy quay, ngón tay chạm nhẹ vào lớp sơn trắng và kéo chậm. Ở nơi không ai nhìn thấy, một sợi chỉ đỏ nhanh chóng bứt ra từ đầu ngón tay của cô, ngay sau đó hàng ngàn sợi chỉ đỏ bao phủ toàn bộ phần dưới giường, giống như một tấm chăn đỏ khổng lồ, nhưng chỉ trong vài giây, tiếng kêu rít liên tục vang lên, theo tiếng nổ lớn, tấm ván giường rộng và dày bị gãy làm đôi ở chỗ sơn trắng. 

Rồi sợi chỉ đỏ cũng nhanh chóng biến mất.

Khương Yếm véo đầu ngón tay, cô cúi xuống nhặt quyển sách bị kẹp giữa hai tấm ván giường.

"Sao lại có nữa, thật phiền phức." Cô vỗ phủi bụi cho cuốn sách.

Được rồi, được rồi, biết là cô lại phát hiện ra manh mối rồi QAQ.

Vậy lúc nãy cô ấy đã dùng tay không làm vỡ tấm ván giường à???

Quả nhiên là học trò của Hà quán chủ ha…

Khương Yếm tất nhiên không biết đến cuộc thảo luận trong phòng trực tuyến, cô nhìn kỹ cuốn sách trong tay. Ngoại trừ bị bẩn một chút, cuốn sổ này không hề bị hư hại, từ tình trạng cũ mới biết được nó được mua trong năm gần đây.

Trên bìa cuốn sách, những dòng chữ được viết bằng thể chữ in "Những niềm hạnh phúc nhỏ của Hạ Tình", tám chữ này được viết đậm bằng bút chì than, rất mạnh mẽ và nổi bật.

Đây là cuốn nhật ký của Hạ Tình.

Không tốn một chút sức nào, Khương Yếm nâng cổ tay mở ra trang đầu tiên. Trang đầu tiên ghi ngày hai mươi mốt tháng sáu, Hạ Chí. Ngày Hạ Chí năm ngoái, Hạ Tình đến thôn này.

Ngày 21 tháng 6

Sau khi cầu xin rất lâu, cuối cùng bố cũng đồng ý, ôm hôn bố yêu dấu của con, cảm ơn bố đã ủng hộ ước mơ của con.

Bầu không khí ở thôn này thật tuyệt vời, là không khí tươi mới mà ở thành phố không thể có được! Phía sau núi có rất nhiều cây, cây xanh rợp bóng, tràn đầy sức sống, tôi rất thích nơi này.

Những câu nói ngắn ngủi nhưng tràn đầy năng lượng tích cực.

Cần một chút thời gian để xem hết cuốn nhật ký này, Khương Yếm cầm theo cuốn nhật ký đi vài bước rồi ngồi xuống ghế, cô nghiêng đầu tiếp tục đọc nội dung sau đó.

Ngày 22 tháng 6

Làm xong thủ tục rồi, hôm nay trưởng thôn dẫn tôi đi thăm hỏi từng nhà, hộ dân trong thôn rất ít, nhưng trẻ em ở độ tuổi phù hợp lại khá nhiều. Cả quá trình viếng thăm tôi luôn vui vẻ, dù người trong thôn không mấy nhiệt tình, nhưng tôi vẫn quyết định ngày mai tôi sẽ bắt đầu mở lớp học.

Khương Yếm cảm giác việc mở lớp học chắc chắn sẽ không suôn sẻ, cô lật tiếp trang sau, quả nhiên như vậy.

Ngày 23 tháng 6

Hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp nhưng không có một đứa trẻ nào đến, như dự đoán, khởi đầu khó khăn mà. Các anh chị khóa trên đã nhắc nhở tôi rồi, nhiều thôn dân không coi trọng giáo dục, thôn này chắc cũng như vậy.

Nếu bọn trẻ không đến, tôi sẽ đi tìm chúng.

Ngày 24 tháng 6

Hôm nay vẫn không có đứa trẻ nào đến. Hôm qua tôi đã đi thăm hỏi năm gia đình, hôm nay tôi đi thăm năm gia đình còn lại.

À đúng rồi, hôm nay tôi còn làm được một việc tốt nữa! Trên đường đi thăm hỏi, tôi thấy ba đứa trẻ nằm trong một cái hố đất nhỏ bên bờ suối, không làm gì ồn ào cả, tôi đã kéo chúng lên, nhưng dường như bọn trẻ không vui, là vì tôi đã làm phiền chúng chơi trò chơi sao?

Nhưng các em nhỏ ở tuổi này phải đi học chứ, cả ngày chỉ chơi trò chơi thì thật không ra gì! Tôi sẽ không mềm lòng đâu!

Trong ba ngày sau đó không có ghi chép nhật ký, có lẽ là bị thất vọng, không có được nhiều "may mắn nhỏ", nên không có ghi chép vào, ngày hai mươi tám tháng sáu, Hạ Tình lại bắt đầu viết tiếp.

Chữ của cô ấy rất đẹp, từng nét một, rất nghiêm túc.

Ngày 28 tháng 6

Hôm nay trưởng thôn lại đến nói với tôi, ông ấy nói trẻ em trong thôn này không cần đi học, tôi rất tức giận, tôi đã phải thuyết phục bố mẹ tôi rất lâu mới đến được đây dạy học tình nguyện. Tôi nói với trưởng thôn rất nặng lời, có thể lời nói thô nhưng lý lẽ đúng, chỉ có học hành những đứa trẻ này mới có khả năng đi ra khỏi ngọn núi lớn này, mãi ở nơi nhỏ bé như thôn Tằm, bọn nhỏ giống như con sâu bị giam trong kén, nếu không thể phá vỡ kén thì cả đời bọn trẻ sẽ mãi mãi như vậy.

Ôi… Tôi không nên nói thôn làng này bé nhỏ, sắc mặt của ông trưởng thôn rất đáng sợ, có phải tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của ông ấy không nhỉ?

Ngày 29 tháng 6

Hôm nay tôi đã xin lỗi trưởng thôn, ông ấy đang chuẩn bị những thứ cần thiết cho lễ cúng tế, hóa ra thôn này tin thờ Dược Vương mãnh liệt, tôi luôn cho rằng con người có đức tin sẽ sống càng nghiêm túc và tích cực hơn, đức tin của tôi là gì nhỉ?

Tôi có lẽ tin tưởng vào tương lai, một tương lai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến.

Ngày 30 tháng 6

Tôi đã nói đến chính sách của quốc gia, nói đến những hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng những thôn dân ở đây cũng bị thuyết phục.

Ngày mai, lớp học của tôi sẽ có học sinh, mười đứa, bọn trẻ sẽ đến.

Ngày 01 tháng 7 

Lớp học của tôi đã có mười đứa trẻ rồi, chúng nhỏ nhắn giống như những mầm non mọc ra từ đất. Chúng sẽ lớn lên, sẽ là tương lai của đất nước.

Từ đây, trạng thái tinh thần của Hạ Tình tốt lên, và hầu hết những ghi chép của cô đều xoay quanh mười mầm non đó.

Ngày 02 tháng 7

Hôm nay tôi đã phát kẹo và sữa tươi cho bọn trẻ, hy vọng bọn nhỏ vừa đáng yêu vừa khỏe mạnh~.

Ngày 3 tháng 7

Những đứa nhóc này quá vô lễ! Có vài đứa nhóc nói tôi xấu xí, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!

Ngày 4 tháng 7

Đầu của trẻ con thật nhiều tóc, he he.

Ngày 5 tháng 7

Bài tập về nhà không ai làm cả… Nhưng có người đến học là được rồi, tiêu chuẩn của tôi thấp quá đi (khóc).

Ngày 7 tháng 7

Aizz, sao không ai để ý đến tôi vậy, do câu hỏi của tôi khó quá à?

Ngày 8 tháng 7

Hôm qua đúng là khó quá, hôm nay có bạn nhỏ trả lời đúng rồi! Cố lên, cố lên nào! Ngày mai tôi sẽ hỏi dễ hơn!

Ngày 12 tháng 7

Hôm nay có cô bé tên Niểu Niểu cười với tôi, cô bé có đôi lúm đồng tiền, thật là dễ thương =w=

Ngày 14 tháng 7

Lại một ngày im lặng của cả lớp, tôi không phải là tảng băng đầu thai mà?

Ngày 18 tháng 7

Hôm nay Niểu Niểu chủ động giơ tay trả lời câu hỏi! Trời ơi, tôi suýt nữa nhảy cẫng lên trong lớp! Thật tốt quá, làm giáo viên cảm giác thật tuyệt, tôi nhất định sẽ dạy bọn trẻ thật tốt.

Ngày 20 tháng 7

Trong lớp có ba đứa trẻ rất đáng thương, ngơ ngác, không bao giờ nói chuyện, giống như là bị câm… Tôi không dám hỏi bố mẹ chúng về tình hình của chúng, có lẽ tốt nhất không nên chọc vào nỗi đau của người khác. Bố mẹ của chúng dùng tên thảo dược để đặt tên cho chúng, chắc là để cầu nguyện bọn chúng khỏe mạnh.

Ôi, bé con nhà ai không phải là bảo bối đâu.

Ngày 26 tháng 7

Ba học sinh trốn học trong một ngày, tôi muốn hủy diệt thế giới.

Ngày 28 tháng 7

Ha, tất cả đều bị tôi bắt về rồi nhé, Hạ Tình ra tay một chọi hai.

Ngày 01 tháng 8

Tức chết tôi rồi, các em chỉ có tên của thảo dược, các em không phải là thảo dược, không phải là thảo dược mà! Đừng có trốn học đi nằm trong các hố đất nữa, các em có phải là hạt giống đâu!

Ngày 5 tháng 8

Ba học sinh trốn học trong một ngày, muốn hủy diệt thế giới này một lần nữa.

Ngày 11 tháng 8

Ba học sinh trốn học trong một ngày, muốn hủy diệt thế giới này lần thứ ba!

Ngày 12 tháng 8

Hôm nay tôi đã cãi nhau với mẹ, không biết bà ấy xem ở đâu tin tức về giáo viên tình nguyện gặp nạn, nhưng thế giới này đâu có nhiều người xấu đến vậy chứ?

Thôn Tằm rất tốt, chẳng qua họ quá lạc hậu, không hiểu được việc trẻ em phải được học hành.

Ngày 14 tháng 8

Hôm nay toàn bộ học sinh đều đến lớp!

Ngày 15 tháng 8

Toàn bộ học sinh đều đến lớp!

Ngày 16 tháng 8.

Toàn bộ học sinh đều đến lớp!

Ngày 17 tháng 8.

Toàn bộ học sinh đều đến lớp! Muốn ôm cả thế giới này.

Nhìn thấy những điều này, Khương Yếm vẫn lật sang trang tiếp theo như trước. Lời nói trên trang tiếp theo xuất hiện rất đột ngột, nét chữ đậm, đầy hoài bão.

Rồi một ngày nào đó tôi sẽ làm cho thôn nhỏ này trở nên sáng sủa và tươi đẹp, để mỗi đứa trẻ đi ra từ đây đều có sách để học.

Có lẽ đó là suy nghĩ xúc động của Hạ Tình khi cô ấy nhìn thấy điều gì đó.

Khương Yếm nghĩ về kết cục của Hạ Tình, cô cười, rồi tiếp tục lật sang trang khác. Những ghi chép sau đó chủ yếu xoay quanh sự đấu tranh giữ Hạ Tình và thôn dân ở đây, Hạ Tình không ngừng tìm cách giữ học sinh, không ngừng thuyết phục học sinh quay lại lớp học, cô ấy có sự nhiệt tình rất lớn với việc dạy học, dường như là một nguồn sáng không bao giờ tắt, luôn luôn yêu thương, tràn đầy sức sống.

Tuy nhiên, Khương Yếm không thể đồng cảm với niềm đam mê của Hạ Tình, cô chỉ cảm thấy chán ngắt, cuộc sống như thế này thật sự còn chán chường hơn cả khi cô ở trong mộ, ít nhất cô không phải chạy đây đó, cũng không phải lặp lại những điều giống nhau với mọi người.

Bình Luận (0)
Comment