Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 22

Khương Yếm tăng tốc độ xem nhật ký, nhìn qua những ngày tiếp theo, trên một trạng ghi chép ngày mười sáu tháng mười một, bàn tay đang lật nhanh của cô dừng lại.

Ngày 16 tháng 11

Hôm nay tôi đến nhà trưởng thôn tìm Vương Tôn, từ khe cửa tôi nhìn thấy trưởng thôn đang dùng bình tưới hoa tắm cho Vương Tôn, Vương Tôn c** tr*n quỳ trong hố đất, gió mùa đông lớn như vậy, lạnh như vậy, cậu bé bị đông lạnh run rẩy, môi tím ngắt, nhưng trưởng thôn cứ như không nhìn thấy, chị Quế Lan cứ như không nhìn thấy.

Tôi bất giác bỏ chạy, tim tôi đập rất nhanh. Khi tôi quay lại, ba người đã không còn ở nhà nữa.

Hạ Tình đã phát hiện ra một điểm tàn ác của thôn Tằm. Cô ấy cảm thấy khó ngủ và tội lỗi vì đã bỏ chạy theo bản năng, nhưng không biết đó là giác quan thứ sáu của con người đang bảo vệ mình.

Ngày 17 tháng 11

Có một chỗ trên tấm ván giường bị lỏng, mai sửa sau vậy.

Hôm nay Vương Tôn không đến lớp, trưởng thôn không cho tôi gặp cậu bé.

Ngày 18 tháng 11

Có ba bạn học không đến lớp, lại là ba đứa trẻ đó, tôi đã đến nhà chúng, thôn dân nói chắc bọn chúng đi chơi đâu đó, không cần tôi đi tìm, tôi rất bất an. Tôi không tìm thấy chúng ở con suối phía sau núi, bọn nhỏ trốn học thì hay ở nhà hoặc là đi chơi ở hố đất bên bờ suối, nhưng lần này không thấy chúng.

Ngày 19 tháng 11

Tôi đã không nhớ là lần thứ mấy cãi nhau rồi, mẹ nói nếu tôi không về nhà thì không cần tôi nữa, tôi đã nhiều lần gọi điện thoại cho mẹ, nhưng bà ấy không chịu bắt máy, tôi rất buồn, nhưng tôi không làm gì sai cả.

Thôi, việc quan trọng bây giờ là biết những đứa trẻ đang ở đâu, nếu không tìm thấy chúng, tôi sẽ báo cảnh sát.

Ngày 20 tháng 11

Tốt rồi, bọn trẻ đã đến lớp học rồi.

Tôi tìm Vương Tôn nói chuyện, em ấy không để ý đến tôi, khụ, tôi quên mất em không thể nói, quay lại lớp là tốt rồi ~

Ngày 21 tháng 11

Tối nay tôi đến nhà Vương Tôn hỏi thăm, trưởng thôn nói cậu bé bị bệnh, tức giận quá độ, cần nước lạnh hạ nhiệt.

Cứu mạng, cách chữa bệnh này sẽ làm chết người mất, Vương Tôn nên được đi chữa bệnh, mai là ngày nghỉ, tôi sẽ đưa em ấy đi khám bác sĩ.

Ngày 22 tháng 11

Trưởng thôn không đồng ý, bọn họ không đồng ý.

Ngón tay Khương Yếm dừng lại ở chữ "bọn họ", Hạ Tình không nói nhiều, nhưng có thể đoán ra tình hình lúc đó. Có lẽ Hạ Tình đã đến nhà trưởng thôn để đón Vương Tôn, nói muốn đưa em vào thành phố khám bệnh, nhưng bị trưởng thôn ngăn lại, cũng bị những thôn dân nghe thấy tiếng động nên ồn ào ngăn chặn.

Nhưng cách phản ứng này không hợp lý, theo tính cách của Hạ Tình, khả năng cô ấy sẽ tự nguyện gánh vác chi phí đi lại và khám bệnh, vì vậy, người dân không có lý do gì để ngăn cô ấy, Hạ Tình có lẽ đã nhận ra sự bất thường của việc này.

Quả nhiên, sau hai câu nói đó, Hạ Tình viết thêm một câu bằng bút mực đỏ: Tôi nhìn thấy cái bình tưới hoa trong tay chú Hoàng, giống như cái mà hôm đó tôi đã thấy trong tay thôn trưởng, Hoàng Tinh đi theo phía sau ông ấy, cả người em ấy ướt sũng…

Các chữ "bình tưới hoa" được khoanh tròn, được đánh dấu là điểm quan trọng, bên cạnh vòng tròn có vài chữ nhỏ: "Bệnh? Ngược đãi?"

Hạ Tình cuối cùng cũng đã phát hiện ra điều bất thường của ngôi làng này, cũng bắt đầu nghi ngờ những đứa trẻ trốn học có căn nguyên của nó, nhưng điều này cũng có nghĩa là sinh mệnh của cô ấy bắt đầu đếm ngược.

Ngày 25 tháng 11

Tất cả học sinh đều đến lớp.

Tuyết rơi rồi, cả thôn đẹp tuyệt vời.

Tôi đã viết một số lời cho các em trong sách, đợi đến ngày mai sẽ đem tặng cho chúng.

Ngày 26 tháng 11

Ba đứa trẻ đó vẫn không đến lớp học.

Tôi đã tìm thấy Hoàng Tinh ở phía sau núi. Cảnh tượng như trước đó, em quỳ trên mặt tuyết, tr*n tr**, nước từ bình tưới hoa bắt đầu tưới, tưới ướt cơ thể của cô bé. Làm sao lại có thể như thế, đó chỉ là một bé gái, không đúng, dù không phải là bé gái, dù là bất kỳ ai, đều không nên bị đối xử như thế, như thế không đúng, thật sự không đúng, cô bé quá lạnh, tôi cũng rất lạnh, lần này tôi lao đến giằng lấy đứa trẻ, biểu cảm của chú Hoàng thật đáng sợ, nhưng chân ông ta khập khiễng nên không đuổi kịp tôi.

Hoàng Tinh run rẩy trong lòng tôi, tôi buồn đến nỗi không thể khóc, đây là học sinh của tôi.

Sách tạm thời chưa tặng được, điện thoại cũng bị rơi lúc tôi lao lên giật người, trượt rơi vào suối. Hôm nay thật xui xẻo, nhưng tôi đã bảo vệ được học sinh của mình, nên hôm nay vẫn rất may mắn.

Ngày hai mươi sáu, Hạ Tình ghi chép lại rất nhiều, đến hai trang, từ nội dung có thể thấy, lúc đó Hoàng Tinh đang ngủ trên giường của Hạ Tình, Hạ Tình ở bên cạnh canh giữ cho cô bé, cảm thấy cô bé mềm mại, nhỏ bé, hy vọng cô bé có thể ngủ một giấc ngon. Theo lời của Hạ Tình, khi trời sáng cô sẽ ở trước mặt mọi người đối mặt với bố của Hoàng Tinh, vạch trần sự thật anh ta ngược đãi con ruột, không chỉ là chú Hoàng, cô ấy còn muốn hỏi cả trưởng thôn, cố gắng để Hoàng Tinh và Vương Tôn ở chung với cô.

Tuy nhiên, cô ấy không hiểu rằng trong cái thôn này sẽ không có ai giúp cô ấy, suy cho cùng thì Hạ Tình cũng là cô gái được gia đình bảo bọc quá tốt, cô ấy không tin rằng trên thế giới này sẽ có những con người xấu xa như vậy.

Khương Yếm tiếp tục lật những trang sau, nội dung phía sau đã không còn nhiều, từ mức độ cũ mới của trang giấy, chỉ còn lại vài trang. Khương Yếm tự cảm thấy mình đã có thể đoán được kết cục, khả năng cao là trong quá trình đối đầu, Hạ Tình đề nghị báo cảnh sát, kết quả bị khuyên can bởi những thôn dân kiêng kỵ sợ hãi, Hoàng Tinh và Vương Tôn đã được chuyển đến ở cùng cô ấy như mong muốn, Hạ Tình vẫn ghi chép lại cuộc sống hàng ngày như bình thường, nhưng sau đó tất cả những ghi chép đột ngột kết thúc vào một ngày – Hạ Tình bị bắt đi, trước khi bị bắt cô ấy đã niêm phong lại cuốn nhật ký.

Nhưng không phải như vậy.

Thời gian ghi chép trang tiếp theo là vào lúc nửa đêm ngày hai mươi bảy, chữ viết rất cẩu thả, đây là ghi chép xấu nhất mà Hạ Tình ghi lại từ trước đến nay.

Hoàng Tinh đã tỉnh dậy, rất kỳ lạ, cô bé hành động rất nhẹ nhàng, lén lút chạy ra ngoài, bây giờ tôi phải đi theo cô bé. Thôn này có vẻ kỳ quái, dạo gần đây tôi luôn cảm thấy, nụ cười khó hiểu của những thôn dân luôn làm tôi sợ hãi, tôi rất sợ, nhưng từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã dặn dò tôi đừng gây rắc rối với người lạ, tôi cũng không muốn tùy tiện báo cảnh sát, tuy nhiên nếu thôn không ổn thì tôi vẫn sẽ báo… Thêm nữa kiểu gia đình tranh cãi này, báo cảnh sát rồi thì cũng không có cách nào xử lý cả, lúc ấy tôi rất căng thẳng, cũng quên giữ bằng chứng chính xác về việc chú Hoàng ngược đãi phụ nữ. 

Thôi kệ, tôi phải đi theo cô bé.

Khương Yếm nhíu mày.

Nhận thấy thôn kỳ lạ nhưng vẫn đi theo? Quá liều lĩnh.

Nhưng theo góc nhìn của Hạ Tình, từ đầu đến cuối cô ấy thấy cách thức và hiện tượng ngược đãi trẻ em của thôn rất kỳ lạ, nỗi sợ sâu sắc ấy hoàn toàn xuất phát từ giác quan thứ sáu, cho nên cô đang sợ hãi về mặt cảm xúc, còn lý trí lại nghĩ bản thân không nguy hiểm tính mạng.

Góc máy quay của Khương Yếm chia sẻ nội dung trên cuốn nhật ký, khi nhìn đến đây, khán giả trong phòng livestream đều lo lắng.

Cô gái này ngốc à, biết rõ thôn làng này có vấn đề mà vẫn đi theo sao?!

Trước đó tôi cũng cảm thấy cô gái Hạ Tình này ngốc nghếch, không ngờ cô ấy lại liều lĩnh như vậy…

Thực ra cũng không thể nói là quá liều, vì góc nhìn thượng đế của chúng ta với góc nhìn của Hạ Tình không giống nhau, chúng ta đã biết trước thôn có vấn đề, thế nên khi thấy thôn là nơi có vấn đề, có lẽ Hạ Tình chưa dự đoán được trước, thêm vào đó chúng ta đã biết thôn này giết người, nhưng Hạ Tình thì chưa bao giờ biết chuyện đó.

Người có chủ nghĩa lý tưởng thuần túy đó, không ngờ bây giờ vẫn có người như thế, trước đây chỉ thấy trên phim phóng sự thôi, còn tưởng nó giả tạo như người trên mây, thế mà bây giờ vẫn xuất hiện.

Mẹ ơi, tôi không dám xem tiếp nữa, không phải là chết rồi chứ??

Sẽ không chết đâu, nếu không người niêm phong cuốn nhật ký là ai? Hạ Tình chắc chắn đã quay lại, Khương Yếm mau xem tiếp nội dung phía sau đi, sốt ruột quá.

Khương Yếm cũng tò mò về nội dung sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng di chuyển xuống dưới.

Những ghi chép sau đó trên cuốn nhật ký giống như những gì mà Khương Yếm đã suy đoán trước đó, nhưng còn chi tiết hơn, cũng bổ sung những thông tin còn thiếu. Sau khi viết xong câu đó, Hạ Tình lén đi theo sau Hoàng Tinh, nhìn cô bé đi loạng choạng về phía nhà thờ tổ, may là không phải đi xa lắm, khoảng mười mấy phút sau hai người đã đến nơi, từ xa Hạ Tình nhìn thấy chú Hoàng, như đoán được Hoàng Tinh sẽ trốn ra vậy, cô ấy lập tức kéo cô bé vào nhà thờ tổ, đôi chân trắng bệch của cô bé va vào ngưỡng cửa, để lại một vết thương chảy máu, nhưng người đàn ông không hề dừng lại.

Hạ Tình viết vào nhật ký: Hoàng Tinh chảy máu, ba cô bé không hề quan tâm đến em ấy, lúc ấy tôi rất vô dụng mà bắt đầu khóc, có lẽ vì Hoàng Tinh là học sinh của tôi, nhưng cô bé không nhận được chút tình yêu thương nào.

Nhưng ngay sau đó tôi đã không khóc được nữa, những lời nói vang ra từ trong nhà thờ khiến tôi không thể suy nghĩ được nữa.

Họ đang rút thăm, xem đứa trẻ nào sẽ làm nhân sâm. Tôi không hiểu, bọn nhỏ là người mà, sao có thể đi làm nhân sâm được.

Trưởng thôn nói thôn làng phải dùng lòng chân thành để bù đắp tội lỗi, năm đó rút ra bốn cái tên làm vật cúng tế cho Dược Vương, ông ta dựa theo họ mới định ra trong thôn, phát đứa trẻ đến gia đình tương ứng, để bọn họ nuôi dưỡng thảo dược cho Dược Vương, làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng do nhân sâm có tính chất đặc biệt, người phù hợp vẫn chưa được xác định, bây giờ sắp tổ chức lễ hiến tế rồi, cần phải được quyết định ngay.

Tôi phản ứng rất lâu, tôi không hiểu cái gì là "họ mới định", họ không phải được đặt theo cha mẹ sao? Gì mà là "phát đứa trẻ", không phải là mang thai mười tháng mới sinh ra sao? Gì mà "tính chất đặc biệt của nhân sâm", gì mà là "hiến tế người", sao thế giới này lại có lễ hiến tế người chứ?!

Tôi rất sợ.

Tôi thật sự rất sợ. Tại sao lại như thế này, lúc nãy khi tôi chạy về, con chó của ông Vương lao ra cắn tôi, chắc tôi đã bị phát hiện rồi. Phải làm sao đây, rốt cuộc nên làm thế nào đây, ai có thể nói cho tôi biết phải làm thế nào không? Tôi quá vô dụng, tại sao lại có giáo viên không thể bảo vệ được học sinh của mình, điện thoại của tôi bị rơi mất rồi, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao lúc đó chú Hoàng không vội vàng cướp Hoàng Tinh mà lại dùng sức đánh rơi điện thoại của tôi, nhưng bây giờ tôi hiểu được cũng quá muộn rồi.

Đoạn cuối cùng này nói không đầu không đuôi, tự nói tự nghe, lộn xộn, bị Hạ Tình dùng bút khoanh vô số vòng tròn, chữ viết bị nhòe ra, chữ mờ bị gạch bỏ, viết lại, gạch bỏ, viết lại, lặp đi lặp lại. Dù chỉ nhìn những chữ này, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Hạ Tình lúc đó, cô ấy đang sợ hãi, cô ấy suy sụp òa khóc.

Khương Yếm vuốt nhẹ nếp gấp trên tờ giấy, lật sang trang sau, trắng trơn, lật sang vài trang nữa vẫn trắng trơn, nhưng Hạ Tình chắc chắn còn có điều gì đó muốn nói, cuốn nhật ký không nên dừng lại ở đây.

Khương Yếm suy nghĩ một lát, cô đóng cuốn sổ lại và lật ra trang cuối cùng.

Trang này có chữ.

Vì vội vàng đi, Hạ Tình không kịp lật đến trang ghi chép nhật ký hàng ngày, thậm chí lúc viết cũng không kịp để ngay ngắn cuốn sổ.

Lời nhắn cuối cùng trong cuộc đời cô ấy được viết ngược trên trang cuối cùng của cuốn nhật ký, nét chữ run rẩy, gần như bay ra khỏi khả năng chịu đựng của trang giấy.

Trời còn chưa sáng, bọn họ đã đến, tôi không còn gì để nói nữa.

Hạ Tình viết: Bản chất của giáo dục là thắp sáng con người.

Cả cuộc đời này, tôi không thắp sáng được ai cả.

Bình Luận (0)
Comment