Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 23

Lúc Thẩm Hoan Hoan vào phòng , tình cờ nhìn thấy Khương Yếm đang đóng quyển nhật ký lại.

Vừa vào cửa, cô nàng đã chia sẻ thông tin mình vừa tìm được: "Đây là phòng của Hạ Tình. Tôi tìm thấy cuốn sổ ghi chú của cô ấy ở phòng bên cạnh, còn có dây buộc tóc của học sinh tên là Niểu Niểu để lại ở chỗ cô ấy."

Khương Yếm nhận lấy cuốn sổ ghi chú, trên tờ giấy nhỏ màu hồng hình con thỏ có viết lời nhắc nhở Hạ Tình dành cho chính mình, bao gồm tiến độ chuẩn bị bài học, nội dung bài tập, còn có nhớ trả lại dây buộc tóc của Niểu Niểu.

Thẩm Hoan Hoan mở lòng bàn tay ra, một chiếc dây buộc tóc màu đen đơn giản lặng lẽ nằm trên bàn tay trắng trẻo của cô nàng: " Trên chiếc dây buộc tóc còn có sợi tóc, phần đuôi tóc xoăn, chắc là tóc của Hạ Tình."

Khương Yếm hiểu ngay : "Tạm mượn của học sinh, chẳng hạn như dây buộc tóc đột nhiên bị đứt trong giờ học."

"Chắc là như vậy." Thẩm Hoan Hoan đáp lại. Cô nàng ngẩng đầu lên quan sát cách bố trí của căn phòng chính rất cẩn thận. Một khi chấp nhận sự sắp đặt chủ sở hữu của căn phòng là Hạ Tình, Hạ Tình càng dành nhiều công sức trong ngôi nhà này, cô ấy càng cảm thấy đau khổ hơn.

Rõ ràng, ngôi nhà này chứa đầy dấu vết cuộc đời của Hạ Tình, dù mọi thứ có phủ đầy bụi bặm cũng không thể che giấu được sự lạc quan và hiền lành của chủ nhân ngôi nhà.

Thẩm Hoan Hoan thở dài, nhìn quyển sổ trong tay Khương Yếm: "Đây là…"

Khương Yếm: "Nhật ký của Hạ Tình."

Thẩm Hoan Hoan đột nhiên mở to mắt, Thẩm Tiếu Tiếu lúc này cũng đi vào phòng, vội vàng đi tới. Hai người chụm đầu vào nhau, cẩn thận lật qua nhật ký, ghi chép của Hạ Thanh kỳ thật không có gì nhiều, đọc một lúc hết ba dòng không mất đến mười phút.

Vậy mà suốt mười phút, trong phòng không có một âm thanh nào. Khương Yếm ngáp một cái và lặng lẽ đợi hai người xem xong, sau đó nên nhập hồn thì nhập hồn, nên trói quỷ thì trói quỷ, trong khi cô đang bình tĩnh chờ đợi ở hậu trường để thăng cấp.

Cuối cùng, sự tĩnh mịch trong phòng kết thúc bằng lời mắng chửi đầy giận dữ của Thẩm Tiếu Tiếu.

"Mẹ kiếp!" Thẩm Tiếu Tiếu đóng sầm cuốn sổ tay  lại, tức giận nói: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!"

Em bất lực nổi cơn thịnh nộ: "Em thật sự không còn biết mắng chửi những kẻ này ra sao nữa!"

"Treo cổ tất cả, nhất định phải treo cổ tất cả!!"

Em bắt đầu nói những điều vô nghĩa: "Hay bây giờ chúng ta thả Hạ Tình ra nhỉ? Cô ấy rõ ràng là bị bịt miệng, chấp niệm của cô ấy chắc chắn là muốn g**t ch*t tất cả mọi người. Chúng ta có thể để cô ấy ra ngoài rồi hoàn thành chấp niệm ấy mà! Tất cả mọi người trong thôn này đều đã làm rất nhiều điều ác, không có một người nào tốt cả, chết không có gì đáng tiếc."

Thẩm Hoan Hoan ngắt lời em: "Được rồi, đây không phải trách nhiệm của chúng ta."

Mặc dù sự đồng cảm của cô ấy rất sâu sắc nhưng Thẩm Hoan Hoan vẫn rất tỉnh táo: "Công việc của chúng ta là tìm ra chấp niệm của Hạ Tình. Nếu chấp niệm của Hạ Tình thực sự là như vậy, chúng ta chỉ có thể gọi cảnh sát, khiến những người này phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."

Thẩm Tiếu Tiếu vẫn luôn nghe theo lời Thẩm Hoan Hoan, giọng nói bỗng nhỏ đi, ra vẻ bất lực: "Em chỉ tùy tiện nói thôi."

Thẩm Hoan Hoan thở dài,  cô nàng nhìn chằm chằm vào bìa nhật ký, dòng chữ "May mắn nhỏ của Hạ Tình" được Hạ Tình viết vô cùng đẹp đẽ, càng xinh đẹp, càng đáng buồn, càng mỉa mai.

"Hiện tại giao cho Tiếu Tiếu đi," Thẩm Hoan Hoan xoay người, cô nàng nói với Khương Yếm, "Sau khi nhập hồn, có thể thông qua lời nói của Hạ Tình xác định mức độ bị ô nhiễm của linh hồn cô ấy, dù sao cô ấy cũng mới chết cách đây không lâu. Cho dù cô ấy bị trấn áp, oán hận ngày càng sâu sắc, nhân tính của cô ấy rất có thể vẫn tồn tại. Nếu là như vậy, dựa vào tính cách của Hạ Tình, cô nhất định sẽ không làm hại thôn dân."

Khương Yếm đồng ý với khẳng định này.

Thẩm Hoan Hoan tiếp tục nói: "Nếu tinh thần Hạ Tình bình thường, tôi sẽ đưa Tiếu Tiếu đến nhà thờ tổ rồi thả cô ấy ra. Bây giờ chúng ta báo cảnh sát trước, chờ sau khi Hạ Tình đi ra, cô ấy có thể tận mắt nhìn thấy cảnh thôn dân bị cảnh sát mang đi, cũng có thể an tâm đầu thai kiếp khác."

Hiển nhiên, cặp song sinh đều cho rằng nỗi ám ảnh của Hạ Tình có liên quan đến dân làng. Đây là chuyện bình thường, sau khi uổng mạng trong thôn, Hạ Tình không thể không hận những người này.

Nhưng…

Khương Yếm nghĩ, đây có thực sự là chấp niệm của Hạ Tình vào lúc sắp chết không?

Cô tựa lưng vào ghế, cầm cuốn nhật ký của Hạ Tình, nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng, trong chốc lát, Khương Yếm như có điều suy nghĩ.

Cô hỏi Thẩm Tiểu Tiểu: "Em có thể làm linh hồn người sống nhập xác được không?"

Thẩm Tiếu Tiếu ngạc nhiên.

Khương Yếm lặp lại: "Linh hồn người sống, có thể làm được không?"

Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu: "Làm sao được chứ? Linh hồn của người sống đều bị thân thể trói buộc, không thể thoát ra được." 

Khóe môi Khương Yếm khẽ cong lên: "Tốt lắm. Vậy em thử gọi hồn Niểu Niểu xem, dùng chiếc buộc tóc này làm vật trung gian."

Thẩm Tiếu Tiếu hoàn toàn bất ngờ: "Hả?" Em không hiểu: "Sao lại muốn gọi hồn Niểu Niểu? Nhiệm vụ của chúng ta không phải là Hạ Tình sao? Hơn nữa, ba ngày em cũng chỉ có thể để một con quỷ nhập vào mình một lần thôi."

Thẩm Tiếu Tiếu chưa kịp nói hết câu, Khương Yếm đã thẳng thừng trả lời: "Bởi vì Niểu Niểu có lẽ vẫn còn sống."

Thẩm Tiếu Tiếu: "..."

Phải một lúc lâu em mới định thần lại, lắp bắp hỏi: "Còn sống, còn sống ư? Cô bé không phải là nhân sâm sao? Làm sao có thể còn sống được?"

"Liệu có khả năng này hay không?" Khương Yếm gõ lên bàn, "Hạ Tình mới là nhân sâm."

? ? ?

Vừa nãy tôi đã bỏ lỡ điều gì à?

Không phải Niểu Niểu là nhân sâm à. Đêm đó cô bé được thôn dân chọn bằng cách rút thăm mà?

"Sự đặc biệt của nhân sâm có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể là vật hiến tế. Nếu Hạ Tình chết trước Niểu Niểu thì Niểu Niểu không có lý do gì để chết cả…" Khương Yếm nói: "... Thi thể Niểu Niểu vẫn chưa được tìm thấy, cho nên rất có thể vẫn còn sống."

"Nhưng mà…" Thẩm Tiếu Tiếu theo bản năng muốn phản bác nhưng mi tâm càng nhăn chặt, em phát hiện cách nói của Khương Yếm rất có đạo lý. Em hít một hơi, không kịp suy nghĩ đã nói: "Nghe lời chị, chị nói đều đúng!"

Khương Yếm nhìn về phía Thẩm Hoan Hoan.

Thẩm Hoan Hoan cúi đầu trầm ngâm, cô nàng luôn suy nghĩ sâu xa hơn: "Đêm Hạ Tình đi theo Hoàng Cảnh, thôn dân lẽ ra nên chọn Niểu Niểu làm nhân sâm trong nhà thờ tổ, nhưng tại sao lại đột nhiên thay đổi? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Hạ Tình chết trước?"

"Nhưng Niểu Niểu có lẽ đã chứng kiến ​​cái chết của các bạn cùng lớp và giáo viên của mình, không giống như ba vật hiến tế, cô bé có thể nói chuyện, trả lời các câu hỏi trong lớp và có khả năng phán đoán cơ bản, dựa theo sự máu lạnh của người thôn Tằm, đáng ra phải giết người diệt khẩu mới phải…"

"Nhưng nếu có người không muốn cô bé chết thì sao…" Khương Yếm bình tĩnh trả lời: "... Ví dụ như ba mẹ nuôi của Niểu Niểu?"

Khương Yếm dựa lên ghế, cô chọn một tư thế thoải mái: "Giống như lời em đã nói, Niểu Niểu được chọn làm nhân sâm là thông qua một cuộc rút thăm tạm thời. Cô bé có cảm xúc và khả năng phán đoán. Cô bé và ba đứa trẻ được nuôi như tế phẩm từ nhỏ khác nhau. Cô bé được nuôi lớn như một người bình thường nên ba mẹ nuôi rất khó không dành tình cảm cho cô bé."

"Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, vì đã sinh ra tình cảm nên sau khi phát hiện ra rằng cô bé không cần phải chết, ba mẹ nuôi của Niểu Niểu sẽ cố gắng giúp cô bé được sống sót. Ví dụ như họ sẽ đưa ra lời đảm bảo với thôn dân rằng đời này Niểu Niểu sẽ không bao giờ nói ra những thứ đã nhìn thấy."

"Cho nên rất có thể Niểu Niểu chỉ đang bị nhốt ở đâu đó chứ chưa chết."

Thẩm Hoan Hoan hé miệng nhưng nhất thời không biết nói gì.

Hồi lâu sau, cô nàng xoa mi tâm, cảm khái từ đáy lòng: "Chị thật sự rất giỏi."

"Bình thường thôi, cũng chỉ là phỏng đoán thôi mà," Khương Yếm tùy ý nói, "Những suy đoán này đều là thành lập dựa trên cơ sở Niểu Niểu chưa chết, cho nên cần em gái em xác nhận thử xem. Thử xem em ấy có thể gọi hồn Niểu Niểu nhập xác hay không."

"Nếu không thì Niểu Niểu vẫn còn sống."

Ánh mắt Thẩm Tiếu Tiếu dần dần sáng lên.

Em chưa từng nghĩ tới năng lực của mình có thể sử dụng theo cách này, trước đây tư duy của em rất cố định. Nhập hồn là gọi linh hồn người chết về chứ chưa từng nghĩ tới phương thức khác, mà đề nghị trước mắt của Khương Yếm làm cho em nhận ra năng lực của mình còn có tác dụng khác, không một ai có thể giả chết trước mặt em.

Khả năng này nghe thì có vẻ hơi vô dụng nhưng lại rất hữu ích trong các trận đấu cạnh tranh. Với lại, nếu việc nhập hồn không thành, em sẽ không bị lãng phí một cơ hội nhập hồn.

Tại sao trước đây chưa từng nghĩ đến phương diện này chứ?

Thẩm Tiếu Tiếu nóng lòng muốn thử: "Vậy bây giờ em thử nhé?"

Khương Yếm gật đầu: "Bắt đầu đi."

Thẩm Tiếu Tiếu lập tức nắm lấy dây buộc tóc. Vật trung gian đã có, còn quá trình gọi hồn nhập xác này em đã lặp lại vô số lần nên sẽ không phạm sai lầm nào. Thẩm Tiếu Tiếu ngồi đối diện Khương Yếm, thành thạo niệm chú dẫn hồn, giơ tay trái lên, ngón áp út và ngón út hơi cong lại, ngón trỏ và ngón giữa thẳng đứng, hai ngón áp sát vào nhau. Vẻ mặt em nghiêm túc lạ thường.  

Khương Yếm xem không hiểu, chỉ cảm thấy ồn ào, cô kéo ghế ngồi sang bên cạnh, nhìn Thẩm Tiếu Tiếu đang hết sức tập trung.

Bình Luận (0)
Comment