Căn phòng rất yên tĩnh.
Đồng hồ trên vách tường đã qua mười hai giờ, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ lắng dần, hô hấp của Thẩm Tiếu Tiếu thoáng dồn dập vì nghẹn ngào.
Khương Yếm không hỏi thêm, nhưng Thẩm Tiếu Tiếu vẫn còn nói.
Em dùng giọng điệu nhàn nhã hỏi Khương Yếm: "Chị Khương Yếm, chị vẫn chưa biết sức khỏe của em làm sao tốt lên đúng không?"
Khương Yếm "ừm" một tiếng.
Thẩm Tiếu Tiếu bảo: "Chuyện này nói ra thì hơi dài dòng."
"Nếu muốn nói thì phải bắt đầu từ khi ba mẹ em qua đời."
Em bắt đầu kể từ đó: "Ba em tên Thẩm Đông Ngạn, năm ông ấy qua đời, em và chị gái được mười ba tuổi."
"Em nhớ rất rõ, hôm đó là đêm giao thừa, ba em ra khỏi nhà từ sáng sớm, ông ấy nói muốn đi tranh một hạng mục, nếu thành công ông ấy có thể xây thêm nhiều trường học, vị trí ông ấy chọn là ở vùng núi, đã chờ rất lâu rồi."
"Kết quả ông ấy không về nữa."
"Trong lúc đi đàm phán ông ấy bị đâm nhiều nhát, đối phương mắc bệnh tâm thần, phát bệnh sẽ tấn công người khác, ông ta đã phát bệnh nhiều lần, nhưng đều bị người nhà giấu nhẹm đi, người ngoài không hề biết, ba cũng không biết, nếu ông ấy biết, chắc chắn ông ấy sẽ không dám đi đàm phán riêng với đối phương."
"Sau đó ba được xe cấp cứu đưa đi, cấp dưới của ông ấy gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sợ chúng em lo lắng nên chẳng nói gì với chúng em hết, bà ấy nói ba cần tiền mặt, bà ấy muốn đi đưa." Giọng Thẩm Tiếu Tiếu khàn đi, nhưng em vẫn đang nói, vừa nói vừa lải nhải: "Do lúc ấy là đêm giao thừa, bảo mẫu đều được nghỉ, mẹ lo cho ba nên không làm cơm trưa, bà ấy để chúng em ăn ít bánh mì sữa, sau đó thì chạy đến bệnh viện."
"... Chị Khương Yếm, chị ngủ chưa?"
Nghe thế, Khương Yếm lên tiếng, tỏ ý mình vẫn đang nghe.
Vì thế Thẩm Tiếu Tiếu tiếp tục.
"Ba chết rất nhanh." Em nhẹ giọng nói.
"Thật ra lúc tới bệnh viện tim ông ấy đã không còn đập nữa, mẹ vừa tới nơi thì nhận được giấy báo tử, bà ấy đã ở lại bệnh viện rất lâu, mãi đến khi gần tối mới về nhà."
"Bà ấy không biết phải nói gì với chúng em, phải nói như thế nào, bởi vì em không phải mẹ, không thể bình tĩnh như bà, nhưng em biết khi đó mẹ đã rất rất đau khổ."
"Mẹ em tên Ôn Du, khi mở cổng đi ngang qua vườn thì bà ấy ngất xỉu, lúc đó vườn nhà em đang sửa chữa, đầu bà ấy vô tình đập vào đầu hàng rào chưa được đánh nhẵn."
"Em và chị ở trong nhà chờ ba mẹ về đón giao thừa, nhưng ba đã ra đi, còn sinh mệnh của mẹ đang dần biến mất, chỉ cách chúng em một cánh cửa thôi."
"Chỉ cần em và chị gái có một người ra ngoài thì sẽ phát hiện ra mẹ, bà ấy sẽ không chết, nhưng chúng em không phát hiện, vậy nên chúng em cũng mất mẹ."
"Chị gái làm xong cơm tối, muốn ra cửa đợi ba mẹ thì phát hiện ra." Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Bây giờ em cũng chẳng biết khi nhìn thấy cảnh tượng ấy chị em có tâm trạng thế nào, lúc em biết chuyện thì xe cấp cứu đã đến nhà chúng em, chị gái đẩy em ra khỏi phòng để em nhìn mẹ lần cuối."
"Vào đêm giao thừa, chúng em mất cả ba lẫn mẹ, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người thân duy nhất còn lại trên đời này là chị gái, em phải mất một khoảng thời gian dài mới chấp nhận được sự thật này, sau đó em bắt đầu nhớ lại những gì mình đã làm với chị gái, em mưu mô đùa giỡn, đoạt mất tình yêu thương, em đã làm nhiều chuyện không phải, em bắt đầu tìm kiếm dấu vết ba mẹ ở cạnh chị gái."
"Nhưng khi em mở điện thoại mà ba mẹ để lại ra, trong album chỉ có hình chụp chung của ba người, đó là những bức ảnh mà em đã chụp, không có chị gái."
Thẩm Tiếu Tiếu nhớ lại cảnh tượng khó quên đó, nước mắt cứ tuôn trào.
"Em chưa bao giờ sợ hãi đến thế, lương tâm của em đã trở về sau khi ba mẹ qua đời, em không dám nhìn chị gái, cũng không dám nói chuyện với chị, nhưng chị ấy vẫn đối xử với em rất tốt, rất rất tốt."
"Em ngập ngừng hỏi chị gái có thể ngủ chung với em không, chị ấy lập tức ôm gối chui vào chăn, thế là em hỏi chị gái có thể đến trường với chị không, em muốn học cùng trường cùng lớp với chị ấy, chị ấy chần chờ rất lâu rồi cũng đồng ý."
"Vì sợ người khác thương hại nên chúng em đã rời khỏi Giang Thành, đến một thị trấn hẻo lánh."
Có lẽ nói đến điểm mấu chốt, Thẩm Tiếu Tiếu khịt mũi, cố gắng giấu đi tiếng khóc nức nở, nghiêm túc nói: "Ở đó em bị bắt nạt."
"Chứng bạch tạng, học không giỏi, còn khuyết tật." Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Em bị bắt nạt."
"Em bị chê cười, bị ai đó vẽ lên vở, còn có một cậu bé lạ mặt đẩy xe lăn chạy nhanh trên hành lang, suýt nữa em đã ngã xuống cầu thang."
"Mỗi lần như vậy đều là chị gái bước ra can ngăn, chuyện này đã xảy ra mấy lần rồi, trước đây khi ở trường chị gái chưa từng gặp chuyện này, chị ấy cũng chẳng biết phải làm sao, vì thế muốn lấy ba để dọa bọn họ, còn muốn dùng tiền để giải quyết, nhưng em thực sự rất rắc rối, em không muốn nhắc tới những gì liên quan đến ba mẹ, em sợ bị gọi là đứa không ba không mẹ hơn là bị bắt nạt, em còn sợ bị trả thù, thế nên chị gái định chuyển trường."
"Ngôi trường ấy là trường nội trú, tan học rất muộn, đêm trước ngày chuyển trường chị gái đến phòng hiệu trưởng để lấy tài liệu, em ở một mình bị hai tên côn đồ ở trường đẩy xuống cầu thang." Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Em ngã không nặng, đứng dậy thì thấy chị gái sắc mặt tái nhợt chạy về phía em, tối hôm đó chị ấy đã cõng em về nhà."
"Sau khi về nhà thì chị gái nấu cơm tối, rạng sáng hôm sau thì ra ngoài, mãi tới nửa đêm mới về."
Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Ngày hôm sau em thấy trên tin tức, hai tên côn đồ đẩy ngã em bị người ta treo trong rừng cây ở trường học cả đêm, sợ đến mức phát điên, chị gái bị cảnh sát bắt đi, sau đó sư phụ của chúng em tới tìm chị ấy, sau đó nữa là Cục Quản lý siêu nhiên đã bảo lãnh chị ấy."
"Đêm ấy chị gái vốn chỉ định dạy cho hai tên kia một bài học, nhưng trong cơn tức giận đã kích hoạt năng lực trói buộc linh hồn, linh hồn của bọn họ bị chị ấy trói chặt, nhiều lần bị cưỡng ép lôi ra khỏi cơ thể, vì thế linh hồn của họ bị tổn thương, cả đời ngu dại, nhưng linh hồn vẫn sẽ được đầu thai..."
"Có điều chẳng có gì đáng tiếc cả." Thẩm Tiếu Tiếu thở hắt ra: "Bọn họ là những tên đứng đầu của một nhóm thường xuyên bắt nạt người khác trong trường, chẳng biết đã bắt nạt bao nhiêu học sinh, nhưng vì nhân quả phải gánh, chị gái phải làm việc cho Cục Quản lý siêu nhiên hai mươi năm."
"Lúc sư phụ đến nhà đón chị gái đã gặp em, phát hiện thể chất yếu ớt của em là do linh hồn bẩm sinh thiếu khuyết, là một giáng linh hồn trời sinh, nếu muốn sống sót phải tu tập thông linh thuật, vì vậy em cũng có sư phụ."
Câu chuyện đã kết thúc.
Thẩm Tiếu Tiếu giả vờ đùa: "Chị xem, em khỏe mạnh đều là nhờ chị gái."
"Hai mươi năm nữa dù sống hay chết, em cũng phải theo sát chị ấy mới được."
Đêm nay giọng điệu của Thẩm Tiếu Tiếu cực kỳ nghiêm túc, đây là lần đầu Khương Yếm thấy em như thế.
Bầu không khí trong phòng khá nặng nề, chủ đề kết thúc bằng tiếng thở dài của Thẩm Tiếu Tiếu.
Em từ từ nhắm mắt lại.
"Nói ra thoải mái hơn nhiều, chị Khương Yếm, em muốn đi ngủ."
Khương Yếm nói chúc ngủ ngon.
Mười phút sau, hơi thở của Thẩm Tiếu Tiếu dần dần ổn định, Khương Yếm cử động cổ, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
Cô cũng định đi ngủ thì cô bé đang ôm eo bỗng chọc vào lưng cô.
Hơi nhột.
Khương Yếm nhướng mày.
Cô bé nói nhỏ: "Lại nghe được một câu chuyện khác, không uổng công em thức đêm."
"Chị có biết đây là gì không." Bé Khương Yếm lấy người giấy từ trong chăn ra: "Chị ấy đưa nó cho em, nói có thể trao đổi tin tức, đảm bảo an toàn."
"Sao nó nóng lên vậy?"
Nóng lên vì bên kia có người đang nghe.
Khương Yếm hơi bất đắc dĩ: "Sao em không nói sớm?"
Bé Khương Yếm trả đũa: "Sao em có thể nhớ nhiều như vậy, sao chị lại không hỏi!"
Khương Yếm lấy điện thoại ra, bấm mở khung chat của Thẩm Hoan Hoan, dò hỏi: "Em nghe hết rồi à?"
Thẩm Hoan Hoan lập tức trả lời: "Ừm."
Cô nàng nói: "Vốn dĩ em muốn nghe xem mọi người có gặp nguy hiểm gì không, nhưng ngờ đâu lại nghe Tiếu Tiếu nói những chuyện này."
Nói thật thì Khương Yếm rất muốn biết thái độ của Thẩm Hoan Hoan, cô có thể nhìn ra Thẩm Hoan Hoan thực sự yêu em gái mình, chẳng có thù hận gì, nhưng cô không rõ tâm trạng cụ thể.
Khương Yếm tò mò hỏi: "Trước đây em và Thẩm Tiếu Tiếu có quan hệ như thế thật à?"
Thẩm Hoan Hoan bác bỏ: "Em nào có thảm vậy?"
"Hầu hết mọi người sẽ lựa chọn tô điểm hành vi của mình, khiến nó trở nên tốt hơn, nhưng Tiếu Tiếu lại khác, vì muốn cho bản thân càng áy náy càng khó chịu nên em ấy đã tự nói xấu mình."
Khương Yếm dò hỏi: "Là sao?"
Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc trả lời: "Trước đây Tiếu Tiếu rất yếu ớt, em ấy thực sự rất rất đau, nỗi đau mà em ấy phải chịu là do những linh hồn khác đang cố gắng xâm chiếm cơ thể em ấy, linh hồn em ấy bị chèn ép, chẳng có mấy ai chịu nổi nỗi đau này đâu."
"Sở dĩ em ấy muốn quấn quýt bên ba mẹ là vì công đức của họ rất nhiều, quanh thân tỏa ra vầng hào quang, cái này không thể chống lại dao kiếm nhưng có thể chống quỷ quái, thế nên chỉ khi ở cạnh ba mẹ, Tiếu Tiếu mới không bị quỷ quấy nhiễu."
"Em ấy sẽ không đau đớn nữa."
Khương Yếm hiểu rồi: "Thì ra là thế."
Thẩm Hoan Hoan: "Đúng vậy."
"Lúc đó Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì hết, ba mẹ chúng em không tin quỷ thần, nên không ai biết đau đớn của Tiếu Tiếu đến từ đâu, Tiếu Tiếu cũng không biết, nên em ấy lý giải khi ở gần ba mẹ cơn đau sẽ biến mất là do tác dụng của tâm lý, nỗi đau biến mất được chuyển thành tình yêu và sự chiếm hữu mãnh liệt đối với ba mẹ."
"Đó là bản năng giúp mình thoải mái hơn, huống chi một năm ba mẹ chỉ về vài ngày, Tiếu Tiếu cũng chỉ có thể thoải mái trong vài ngày, nếu em là Tiếu Tiếu, em cũng sẽ quấn lấy ba mẹ."
"Hơn nữa." Thẩm Hoan Hoan dừng lại chút, sau đó gõ tiếp: "Dù Tiếu Tiếu muốn tranh giành tình yêu của ba mẹ thì có thể chứng minh được gì chứ."
"Nếu phải tranh giành thì mới có yêu thương, xét cho cùng là vì tình thương nhận được quá ít ỏi."
"Nếu ba mẹ cho chúng em rất nhiều rất nhiều tình yêu, nếu loại tình yêu này đủ để lấp đầy h*m m**n của một người thì Tiếu Tiếu sẽ chẳng cần tranh giành."
Thấy vậy, Khương Yếm mỉm cười bảo: "Em cũng rất tỉnh táo."
"Tàm tạm, logic bình thường thôi mà."
Gửi xong câu này, cuộc trò chuyện im lặng vài phút, hồi lâu sau Thẩm Hoan Hoan mới nghiêm túc gõ:
"Chuyện này đã xảy ra nhiều năm rồi, dù lúc ấy hơi khó hiểu với đau buồn, nhưng tới giờ em cũng chẳng thấy hận em ấy, chỉ là Tiếu Tiếu rất để tâm."
"Em ấy cứ nhớ lại chuyện năm đó, bởi đã quá lâu, khi ấy Tiếu Tiếu chỉ muốn quên hết tất cả đau đớn, vậy nên em ấy mới sinh ra ảo giác, tưởng rằng bản thân không hề đau."
"Em ấy luôn luôn nêu giả thiết cho chính mình, tự cảm thấy sự đau đớn ấy rất nhỏ, giống như chỉ cần cố gắng là sẽ chịu được, nhưng em từng hỏi sư phụ, cảm giác đau đớn đó giống như có vô số con kiến đang khoét xương, không ngừng gặm nhấm các mạch máu. Dưới cảm giác đau đớn ấy, đối phương sẽ liên tục đập đầu vào tường, thậm chí là vô thức muốn tự sát."
"Nhưng Tiếu Tiếu đã chịu đựng được rất nhiều năm, bởi vì em ấy yêu chúng ta."
Khương Yếm xem nội dung trên điện thoại, bé Khương Yếm ghé sát lại để nhìn rõ hơn, qua một hồi, cô bé nhỏ giọng than thở:
"Người này thật kỳ lạ, dù em gái chị ấy đau đớn thật, nhưng những năm đó chị ấy bị bỏ rơi cũng là thật, hơn nữa bản thân giàu có thế kia, vậy mà vẫn phải liều mạng làm việc, đây cũng là vì em gái, vậy mà chị ấy lại không hề nhắc tới một chữ nào."
Khương Yếm nhìn cô bé một cái rồi bế cô bé lên giường: "Đừng đè lên người chị."
Bé Khương Yếm hừ hai tiếng: "Đồ hẹp hòi."
Một lúc sau, Khương Yếm lại hỏi Thẩm Hoan Hoan những lời mà cô đã hỏi Thẩm Tiếu Tiếu khi nãy: "Em đã nói chuyện này với Thẩm Tiếu Tiếu chưa?"
Thẩm Hoan Hoan trả lời: "Đã nói rất nhiều lần."
"Nhưng lần nào Tiếu Tiếu cũng bịt tai không chịu nghe, hoặc là khóc rồi chạy đi."
"Sau đó em lại nghĩ."
Nói tới đây, Thẩm Hoan Hoan gửi một biểu tượng cảm xúc có Thẩm Tiếu Tiếu và một con rái cá đang gãi đầu, trong ảnh Thẩm Tiếu Tiếu cười toe toét, trông rất vô tư vô lo.
"Chị em trên đời này có rất nhiều cách để sống chung, có lẽ đây là cách thức chung sống của em và Tiếu Tiếu."