Nói chuyện với Thẩm Hoan Hoan xong, Khương Yếm đặt điện thoại xuống.
Cơ thể bé Khương Yếm rất ấm, không những ôm chặt eo cô bằng hai tay mà hai chân cô bé cũng vắt lên người cô, Khương Yếm không quan tâm nhắm mắt lại.
Cô thật sự rất mệt, nhưng bé Khương Yếm đã ngủ quá nhiều, cực kì tỉnh táo, không vào giấc nổi.
Bé Khương Yếm hoá thành nhộng, quấn chăn lăn qua lăn lại như con sâu, lúc cô bé lăn đến lần thứ bảy, rốt cuộc Khương Yếm cũng không chịu nổi nữa: "Đừng có động đậy."
Cô bé há miệng định phản bác, song lời còn chưa đến cửa miệng đã bị Khương Yếm thò tay ra bóp lấy hai má.
"Nếu em không ngủ thì chị sẽ làm thế này cả đêm đấy."
Bé Khương Yếm nín thinh.
Cô bé đẩy tay Khương Yếm ra, buồn bã trở mình, vùi mặt vào gối: "Chị chẳng làm gì được em đâu."
Khương Yếm nhắm mắt cũng biết cô bé đang cố ý chọc tức cô, cô kéo chăn đắp cho cô bé, không đáp lại.
Mấy phút sau, Khương Yếm thiêm thiếp rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi Khương Yếm ngủ say, bé Khương Yếm mới lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cô bé dè dặt mò mẫm tìm điện thoại của Khương Yếm, mở màn hình, mượn ánh sáng nhìn qua chiếc giường bên kia.
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu đã ngủ say, nhưng mặt bé Tiếu Tiếu lại đẫm nước mắt.
Bé Khương Yếm nhanh chóng xoay người xuống giường, nhón chân trèo lên giường bên cạnh, chầm chậm tới gần bé Tiếu Tiếu, thì thầm: "Tôi đoán cậu cũng chưa ngủ, nghe lén là chuyện quan trọng nhất mà."
Bé Tiếu Tiếu phớt lờ cô bé.
Bé Khương Yếm nói tiếp: "Tôi biết tại sao cậu khóc, cậu nghe xem tôi nói có đúng không nhé."
Bé Tiếu Tiếu vẫn làm lơ.
Bé Khương Yếm nói nghiêm túc: "Cậu biết ba mẹ cậu sắp chết, cậu sắp thành cô nhi."
Bé Tiếu Tiếu đột nhiên khóc lớn hơn.
Bé Khương Yếm biết mình nói đúng, đắc chí trèo xuống, quay về chiếc giường ấm áp của mình.
Cô bé chuẩn bị đi ngủ, nhưng bé Tiếu Tiếu không thể kìm được tiếng khóc, cô bé cứ thút tha thút thít. Bé Khương Yếm chợt hiểu được khi nãy mình cứ lăn qua lăn lại phiền phức thế nào.
Cô bé lại đứng dậy, bò đến cạnh gối của bé Tiếu Tiếu.
"Khóc cái gì mà khóc, tôi cũng đâu có ba mẹ. Nhưng cậu có thể học tôi, tự mình đi tìm."
Bé Tiếu Tiếu khóc đến nỗi cả mặt cả cổ đỏ bừng, tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt, dưới ánh trăng trông hơi đáng sợ.
Nhưng bé Khương Yếm chẳng để ý tới.
Cô bé đang nói về thành tựu vĩ đại của mình: "Việc chọn ba mẹ đơn giản lắm, học sơ là biết."
"Cậu nghe tôi nói này, chờ ba mẹ ruột của cậu qua đời, cậu hãy xem xét thật kỹ rồi chọn một ngôi nhà mới, sau đó đến gõ cửa, lúc họ hỏi cậu là con cái nhà ai thì cậu cứ khóc y chang bây giờ, vừa lau nước mũi vừa nói cậu là ăn mày, ăn gió nằm sương ăn không đủ no, ngày nào cũng phải giành rác với lũ chó dữ, tóm lại là cậu cứ giả vờ khốn khổ để ở lại đó, vài ngày sau là được nhận làm con gái thôi."
"Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải có thiên phú ai gặp cũng thích."
Nói đến đây, bé Khương Yếm tần ngần chau mày: "Quên mất, cái này cậu không học tôi được."
"Được rồi, cậu khóc nhỏ thôi, tôi muốn đi ngủ."
Trước ánh mắt buồn bã lẫn khó hiểu của bé Tiếu Tiếu, bé Khương Yếm chui vào trong chăn, vùi mặt vào ngực Khương Yếm, nghiêm túc nhắm mắt ngủ.
*
Nửa đêm, Khương Yếm bị loạt tiếng động lạ đánh thức.
Âm thanh vang lên ngay bên tai như đang cố đánh thức cô dậy, điều đầu tiên Khương Yếm làm sau khi tỉnh dậy là nhắm mắt nghe ngóng.
Lúc này, sau lưng cô vang lên tiếng sột soạt như có ai đang xé giấy.
Khương Yếm chậm rãi mở mắt ra, cô mượn ánh trăng nhìn lên đồng hồ treo tường. Bây giờ là ba giờ sáng, trời tối như hũ nút, bóng cây gầy guộc chiếu rọi vào phòng hệt bàn tay già nua của cụ già nào đó đang định bắt người đi.
Khương Yếm nhìn xéo về một bên, vì cô quay lưng lại với tường nên không thể nhìn thấy đằng sau, tiếng xé giấy càng lúc càng dồn dập như thể đang rất vội vã.
Khương Yếm giật ngón tay, cô hơi nghiêng đầu, nhưng ngay khi cô định quay đầu lại xem có chuyện gì thì tiếng xé giấy đột nhiên biến mất.
Cả căn phòng bỗng chốc chìm vào yên tĩnh.
Khương Yếm không do dự, cô xoay đầu lại ngay lập tức.
Chẳng biết từ bao giờ, bốn vách tường đã biến thành giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mấy cái lỗ nhỏ, hai ngón tay nhỏ xíu đang thử chọc qua đó trước mặt cô.
Khương Yếm nhanh chóng tránh sang một bên để không đụng phải, nhưng sau đó lại có thêm ba, bốn ngón tay cùng chọc vào, không ngừng mò mẫm chỗ nọ chỗ kia. Cô ngồi dậy, không làm gì cả.
Mấy phút sau, tiếng thở dài tiếc nuối của bé trai truyền đến từ bên kia bức tường: "Người đâu rồi?"
Là giọng của An An.
Khương Yếm im lặng giây lát rồi vén chăn lên, đi đến cửa phòng, cô mở cửa, nhìn về phía hành lang.
An An đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, thằng bé chọc cả mười ngón tay vào tường, vui vẻ cào cấu. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bé hoang mang nhìn sang.
"Sao chị lại ra đây?"
"Em đoán xem." Khương Yếm hỏi cậu bé: "Em đang làm gì đấy?"
An An buồn bã đứng dậy: "Hôm nay chị đã cứu em, em muốn xoa bóp đầu giúp chị."
Khương Yếm nói thẳng: "Vậy khi đó đầu chị có còn không?"
"Có chứ ạ." An An ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng nếu chị đẩy tay em ra thì em cũng chẳng biết đâu."
An An bị biến thành vòng quay ngựa gỗ, dựa theo những gì mà cậu bé đã trải qua thì đối phương chỉ muốn về với vòng tay của mẹ, không muốn bị người ta đẩy nữa.
Quả nhiên, Khương Yếm vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của An An.
"Bởi vì An An rất ghét bị đẩy tới đẩy lui."
Khoé môi Khương Yếm giật giật, nhìn từ góc độ d*c v*ng, cậu bé không hề có ý định lừa cô. Sau khi chết cậu bé bị linh hồn phía sau bắt giữ, từ đó luôn ở trong trường năng lượng, làm việc cho linh hồn phía sau. Xét về độ nhiễm bẩn, linh hồn phía sau hơn hẳn An An, vậy nên cậu bé vẫn giữ được tình cảm lẫn lý trí vốn có.
Cho nên cô cần phải hỏi cậu bé vài vấn đề.
"Em không xoa bóp giúp chị được, vậy đổi phần thưởng khác cho chị nhé?"
An An nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói chắc nịch: "Chị không cần phải biết quá nhiều đâu."
"Vả lại chị đã nhận được phần thưởng rồi."
Khương Yếm nhíu mày, cô muốn hỏi thêm nhưng lại thấy hai cô bé xuất hiện ở cuối hành lang.
Một cô bé có mái tóc xoăn màu nâu, ôm chú chó con trong lòng, trên đầu có con vịt nhỏ màu vàng. Cô bé còn lại mặc chiếc váy trắng đã ngả màu, mái tóc đen dài buông xõa, bước chân nhẹ nhàng, lòng bàn tay đang rỉ máu.
Nhìn kĩ thì sẽ thấy trên cổ cô bé tóc nâu có vết hằn xanh tím.
Là Tương Tuế Tuế và Mạnh Cẩm Như.
Hai cô bé chào Khương Yếm rồi kéo An An rời đi.
Có lẽ vì bị lăn xuống dốc núi nên tư thế đi lại của An An rất khập khiễng, cổ tay và cổ chân bị trật, Tương Tuế Tuế treo cổ tự sát bằng dây ruy băng trong WC ở bệnh viện nên đầu cô bé cứ gập lên gập xuống. Tuy đưa lưng về phía Khương Yếm nhưng thi thoảng Khương Yếm vẫn trông thấy cái cằm của cô bé nhô lên, dường như chỉ có một lớp da ngăn cho cái đầu không đứt hoàn toàn.
Tình trạng của Mạnh Cẩm Như tốt hơn một chút, có điều vì cánh tay phải đang chảy máu liên tục nên bị mất máu trầm trọng, tê dại buông thõng xuống, lắc lư nhẹ nhàng theo nhịp chân.
Ba đứa nhỏ đều có vết thương trí mạng, đi đứng cứng ngắc như xác chết.
Khương Yếm đưa mắt nhìn theo bóng lưng ba đứa trẻ rồi dời tầm mắt, xoay người quay về phòng.
Một đêm không mộng mị.
Bảy giờ sáng hôm sau, cả phòng bị đánh thức bởi âm thanh vui tai nhộn nhịp phát ra từ chiếc loa trong công viên giải trí. Vì ngủ không đủ giấc, bé Khương Yếm nằm lì trên giường như người mất hồn, Khương Yếm cầm cái khăn thấm nước lạnh lau mặt cho cô bé, cô bé mới tỉnh táo.
Chưa có ai tỉnh ngủ hoàn toàn, sau khi tụ tập lại, Ngu Nhân Vãn không nhịn được mà ngáp một cái.
Em ấy nói tối qua hình như nghe thấy "con vịt" gọi mình, kinh khủng nhất là trong giấc mơ có một bé gái liên tục hỏi em ấy có ăn thịt vịt không, dù Ngu Nhân Vãn đã từ chối, nhưng cô bé đó vẫn bê nồi đuổi theo hỏi, Ngu Nhân Vãn ở trong mơ lên núi xuống biển, chạy suốt cả đêm.
Nghe Ngu Nhân Vãn nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mục Vọng và Triệu Kha Phổ.
Nhưng cả hai biểu thị không nghe thấy gì.
Triệu Kha Phổ sờ đầu: "Tôi ngủ như chết, chẳng nghe gì cả, chắc là không tới chỗ bọn tôi."
Mục Vọng vốn cũng nghĩ vậy, song lúc ăn cơm, anh phát hiện lòng bàn tay phải của mình có vết dao cắt, không sâu lắm, chỉ quẹt qua một đường.
Vết thương không đau nên Mục Vọng chỉ nói qua loa rồi tiếp tục ăn cơm.
Triệu Kha Phổ lại nhìn Mục Vọng bằng ánh mắt kính nể, anh ta thở dài, chẳng biết trong lòng lại sắm cho Mục Vọng vai diễn gì nữa.
Đúng tám giờ sáng, công viên giải trí Đồng Nguyện chính thức mở cửa kinh doanh.
Mấy con búp bê treo ngoài hành lang tối qua trông rất sống động, không hề rách nát như hôm qua, trang phục của chúng mới tinh và sạch sẽ, biểu cảm rất ngây thơ.
Một con búp bê ếch xanh cao hai mét dẫn họ tới khu nhà ma.
Nhà ma cách khu trò chơi bên cạnh hơn mười mét, Khương Yếm nhìn khu trò chơi đã vào hôm qua, hôm nay trong đó không một bóng người, cỏ mọc um tùm, mọi thứ được phủ vải trắng lên trên, vô số xác chết xếp chồng lên nhau, vài đôi chân dài trắng bệch bị đứt rời đang vắt vẻo trên hàng rào ngăn cách khu trò chơi với nhà ma. Trong bụi cỏ lấp ló mấy tròng mắt đã biến dạng, những chiếc răng nhỏ bé của nhân loại bị chim và côn trùng ngậm trong miệng.
Các khu khác rộn ràng tiếng cười nói, đối lập hoàn toàn với khu trò chơi.
Những người còn lại cũng thấy tình hình trong khu trò chơi, Thẩm Tiếu Tiếu cảm thán: "Trong đống xác chết này có bao nhiêu NPC nhỉ."
Thẩm Hoan Hoan buồn cười nhìn em: "Việc cấp bách bây giờ là quan sát nhà ma."
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng đáp: "Vâng vâng."
Nhà ma là khu chỉ có người lớn mới vào được, để đảm bảo an toàn, mọi người đều bỏ tiền để con em vào khu gửi trẻ. Dù sao công viên giải trí Đồng Nguyện đã quy định rõ ràng, trẻ bị lạc rất dễ gặp nguy hiểm, chỉ có khu gửi trẻ là nơi an toàn nhất.
Màu chủ đạo của nhà ma là màu đen.
Toàn bộ khu nhà ma chỉ có một căn biệt thự được thiết kế tinh xảo, căn biệt thự có hai tầng, sơn màu đen kịt, một người đàn ông cao gầy đeo mặt nạ quạ hơi khom lưng đứng ở cửa ra vào, sau khi thấy họ, người đàn ông mở cánh cửa sắt ra.
Ngay tức khắc, bụi đất bay tứ tung, xác côn trùng đen đặc rơi xuống từ cánh cửa, Mục Vọng lao đến từ đằng sau, chặn hết tro bụi cho Khương Yếm rồi quay về cuối đội ngũ.
Anh đến rồi đi như một cơn gió.
Khương Yếm cong môi, cô hỏi người đàn ông đeo mặt nạ mấy câu nhưng không nhận được hồi đáp, người đàn ông một mực nhấn mạnh họ chỉ có ba tiếng để vượt qua.
"Xin hỏi các vị sẽ vào nhà ma ngay luôn đúng không?" Người đàn ông hỏi.
Họ đã bàn bạc xong từ lâu, phí thời gian ở bên ngoài cũng vô ích, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng rồi về khách sạn tìm manh mối sau đó đi ngủ, vậy nên Khương Yếm gật đầu với người đàn ông.
Người đàn ông làm tư thế "xin mời".
Khương Yếm dẫn đầu đi vào, sau khi họ đã vào hết, cánh cửa sắt sau lưng đóng sầm lại, tiếng khoá cửa nặng nề vang lên.
Triệu Kha Phổ kinh hồn khiếp vía nhìn ra sau rồi lấy cái mai rùa hình trăng lưỡi liềm ra, ném xuống đất.
Anh ta nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Mười phút sau cũng được… Khá ổn, khá ổn."
Thẩm Tiếu Tiếu cạn lời: "Khi đó chúng ta mới vào nhà ma, tất nhiên là ổn rồi… Mới vào thì sao mà toi đời được."
Triệu Kha Phổ lấy khăn tay lau mồ hôi.
Vườn hoa không lớn lắm, chỉ mất nửa phút đã đến cửa chính, sau khi gõ cửa, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ra mở cửa.
Người đàn ông sốt ruột đến nỗi còn không đi dép.
"Cuối cùng các cô cậu cũng đến!"
Thấy họ, trên mặt người đàn ông lộ rõ vẻ hưng phấn: "Tôi đã đợi các cô cậu từ tối qua, mọi người đến sớm thế này, nhất định có thể giúp được tôi!"
Khương Yếm không vội trả lời.
Cô nhìn xung quanh một vòng, căn phòng bốc mùi mốc meo ẩm ướt, hộp đồ ăn sẵn chất chồng, con bọ không biết tên đang bò lổm ngổm dưới đất, khiếp sợ hơn cả là dòng chữ to đùng được viết bằng máu trên bức tường màu đỏ hôi hám:
"Cút hết cho tao!"
Họ liếc nhau, Khương Yếm lộ vẻ trầm ngâm.
Một lát sau, cô hỏi: "Xin hỏi anh cần chúng tôi làm gì?"
Nghe vậy, trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ bi ai khó giấu: "Nhờ các cô cậu bắt vợ tôi lại giúp tôi, tính công kích của cô ấy càng lúc càng mạnh."