Anh ta chỉ vào Khương Yếm bằng một ngón tay run rẩy. Trước khi anh ta có thể nói, anh ta đã ho ra hai ngụm bùn.
Chú Hoàng kể lại tình hình cho mọi người, khi nhắc đến việc nhìn thấy Vương Bảo Dân nằm trên bãi cỏ trên đường xuống núi, mọi người đều nhìn Khương Yếm bằng ánh mắt khác thường.
Ban đầu bọn họ chỉ suy đoán, dù sao trưởng thôn cũng chỉ gọi điện thoại cho mọi người, báo cho mọi người biết những người đó mất tích, đồng thời yêu cầu mọi người đi đến sau núi, nhà thờ tổ và nhà Hạ Tình xem có chuyện gì không. Kết quả bọn họ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất và Khương Yếm đứng cách đó không xa.
Nói cách khác, những người này vừa rồi căn bản không xác định Khương Yếm đã làm gì, chỉ dựa trên những suy đoán vô căn cứ đã quyết định giết cô.
Nhưng hiện tại dân làng mới biết, bọn họ giả vờ đến phòng nuôi tằm nhưng lại đánh Vương Bảo Dân bất tỉnh rồi quay về làng, dân làng càng không có lý do buông tha cho cô.
Vương Bảo Dân bị đánh bất tỉnh ở sau núi, hiện giờ đang rất tức giận. Nếu không được phát hiện, hôm nay trời mưa to như vậy, một khi bùn nước lọt vào khoang mũi, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Sau khi tiến hai bước về phía Khương Yếm, anh ta đột nhiên gầm lên giận dữ, rút dao từ trong tay ra, định cắt cổ Khương Yếm.
Vô cùng vội vàng, không hề có sự chuẩn bị trước, nếu Khương Yếm bị trọng thương thì thôn Tằm không thể nào không bị điều tra. Tuy nhiên, Vương Bảo Dân - người sống sót sau tai nạn nhưng trái tim vẫn luôn đập nhanh khó an đã không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Trong khoảnh khắc, anh ta giơ dao lên đâm vào chiếc cổ mỏng manh của người trước mặt, nhưng quả nhiên, âm thanh xuyên qua da thịt mềm mại không hề truyền tới. Vương Bảo Dân sững người, sau đó từ từ cúi đầu xuống, nhìn vào bàn tay phải trống rỗng của mình.
Khương Yếm đang chơi đùa với con dao nhỏ trong tay, con dao này ở trong tay cô tựa như con rắn nhỏ màu bạc linh hoạt đã bị thuần phục, đón lấy ánh mắt không dám tin của Vương Bảo Dân cô thậm chí còn nhàn nhã cầm con dao trong tay, dao ở trong tay lưu loát lật ngược, sau đó trở tay một cái, mũi dao chuẩn xác xuyên qua lồng ngực, đâm vào tim Vương Bảo Dân.
Toàn bộ động tác uyển chuyển trơn tru, lúc mọi người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Khương Yếm đã lùi lại một bước, bình tĩnh né vết máu.
Vương Bảo Dân lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất. Anh ta ngã xuống vũng máu, đôi mắt mở to nhìn bầu trời, như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Máu chảy ra từ trái tim anh trộn lẫn với bùn bẩn.
Một khoảng tĩnh lặng.
Khương Yếm vô tội giơ tay lên: "Cô gái bất lực và khốn khổ trong cơn hoảng loạn đã giật lấy con dao của kẻ côn đồ. Để phòng vệ, cô ấy dứt khoát đâm về phía tên côn đồ. Cô ấy thật sự rất sợ hãi, ai có thể ngờ rằng một nhát đâm tùy ý lại có thể g**t ch*t tên côn đồ, tôi xin thề, cô ấy thực sự chỉ muốn bảo vệ mình." Tốc độ nói chậm rãi, giọng điệu ôn hòa, Khương Yếm cúi đầu, cong khóe môi, nghịch con dao nhỏ sắc bén trong tay.
Khi không có ai lên tiếng, cô thở dài chán nản rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau mấy hơi thở, như có phong ấn được giải trừ.
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng la hét, Vương Quế Lan sụp đổ hét lên, trưởng thôn lảo đảo lao về phía trước. Những người dân xung quanh bắt đầu có hành động, nhưng không hiểu vì lý do gì, gần một nửa thôn dân chỉ cần có ý định ngăn cản Khương Yếm thì đầu họ bắt đầu đau như muốn vỡ tan, đau đến mức khó thở. Dưới cơn đau dữ dội, họ chỉ có thể khó khăn xê dịch từng bước về phía Khương Yếm.
Nhưng vẫn có mười mấy thôn dân nhanh chóng vây quanh cô, Khương Yếm chậm rãi đi về phía trước. Cô xoay cán dao, một giây trước khi người dân gần nhất chạm vào cô, một ánh sáng vàng đột nhiên lóe lên, tay chân của người đàn ông lập tức bị trói lại, sau đó anh ngã xuống đất thở hổn hển.
Khương Yếm chớp mắt, hạ con dao trong tay xuống.
Thẩm Hoan Hoan tới rồi.
"Khương Yếm, em tới rồi, chị mau đi tìm Niểu Niểu, nhanh đi…" Thẩm Hoan Hoan lau nước mưa trên mặt, đứng cách đó hơn mười mét, lớn tiếng hét lên: "... Hạ Tình nói Niểu Niểu sắp không ổn rồi, hiện giờ cô bé đang ở…"
Khương Yếm nói tiếp: "Phía dưới phòng ngủ của chúng ta."
"... Phía dưới phòng ngủ của chúng ta."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, từng chữ một, trong phòng livestream có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng. Khương Yếm mở ô và chạy về phía nhà trưởng thôn để hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.
Phòng phát sóng trực tiếp rơi vào tình trạng ngỡ ngàng.
Không phải chứ, làm thế nào Khương Yếm biết cô bé đang bị nhốt dưới phòng ngủ của họ?
Tôi thấy Khương Yếm hình như có thể hoàn thành nhiệm vụ này một mình...
Giống lầu trên nhưng mà cặp chị em song sinh cũng có giúp đỡ.
Trạng thái vừa rồi của Khương Yếm thực sự khiến tôi thấy sợ hãi, trước đó tôi còn tưởng rằng tính tình cô ấy tốt lắm.
…
Vương Bảo Dân nên giải quyết thế nào? Đâm vào tim không còn cách nào sống được nữa đâu.
Gã muốn cắt cổ Khương Yếm đấy, phòng vệ chính đáng thôi, Cục quản lý sẽ giải quyết.
Bây giờ tôi chỉ tò mò tại sao Khương Yếm biết được vị trí!
Thật ra mọi chuyện tiến triển rất suôn sẻ.
Sau khi Khương Yếm có kết luận Niểu Niểu rất có thể vẫn còn sống, cô gần như ngay lập tức đoán ra được Niểu Niểu đang nhốt bị ở đâu - nhờ vào trải nghiệm của cô ngay trong đêm đầu tiên.
Đêm đầu tiên, linh hồn của ba đứa trẻ bị hiến tế đã chọn cô để đến đe dọa, trong hai ngày qua, cô luôn suy nghĩ tại sao họ lại chọn cô, tùy ý chọn người nào cũng không nên chọn cô mới đúng. Linh hồn rất nhạy cảm với năng lượng, mà là người có năng lượng mạnh mẽ nhất ở đây, cô hẳn không nên là mục tiêu mà những linh hồn yếu đuối đó sẽ chọn để đe dọa.
Bởi vì cô là người duy nhất thức đêm đó? Điều này không hợp lí, vì linh hồn có thể nhập mộng. Với lại, Khương Yếm đã bị đe dọa trong giấc mơ vào đêm thứ hai, cách các linh hồn lựa chọn mục tiêu để đe dọa không phải là họ có tỉnh hay không. Hơn nữa cô cũng nhớ rõ, đêm đầu tiên Trình Quang chỉ bởi vì quên không nói rõ mọi chuyện với cô nên đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Cho nên Khương Yếm đoán rằng ba linh hồn có lẽ đã buộc phải chọn cô để đe dọa, hoặc đó không phải là một sự đe dọa mà chỉ đang cố gắng che đậy âm thanh nào đó nhờ âm thanh "tí tách" lúc đó, chẳng hạn như...
Đêm hôm đó, có một xác suất nho nhỏ rằng cô đủ tỉnh táo để nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt.
Sau khi đoán được điều này, thì có thể lật ngược suy đoán, nhà trưởng thôn quả thực là nơi tốt nhất để giam giữ Niểu Niểu. Đầu tiên, với tư cách là trưởng thôn, dân làng tin tưởng gia đình này; Tiếp theo, gia đình trưởng thôn đã đưa ra Vương Tôn làm vật hiến tế, trưởng thôn và mọi người trong Thôn Tằm là quan hệ cùng tồn tại, trưởng thôn nhất định sẽ không phản bội thôn Tằm, cuối cùng, với tư cách là người chưa từng nuôi nấng Niểu Niểu, ông ta nhất định sẽ không mềm lòng để Niểu Niểu ra ngoài, ông ta sẽ vây khốn cô bé cả đời như việc vây khốn bí mật của thôn Tằm.
Bởi Thẩm Hoan Hoan đã trói tất cả mọi người vừa rồi vây quanh Khương Yếm, vì vậy Khương Yếm đã có một lối đi thông thuận.
Cô đẩy cửa nhà trưởng thôn, phát hiện ra một cái giếng khô được đậy bằng đá phía sau bếp. Không chút do dự, Khương Yếm dời tảng đá đi, ném ô sang một bên, xoay người nhảy vào miệng giếng.
Dù sao ngày thường bọn họ đều phải giao đồ ăn cho Niểu Niểu nên giếng không sâu, ước chừng ba bốn mét, Khương Yếm dùng đèn pin chiếu vào lối đi dưới đáy giếng. Lối đi dẫn thẳng đến cuối phòng ngủ nơi họ ở, Khương Yếm mới bước được vài bước vào hành lang đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Mùi gỉ sắt, mùi cơm ôi thiu hòa lẫn với mùi phân người.
Khương Yếm nhắm mắt lại, lập tức từ bỏ việc tìm người, xoay người đi ra ngoài, sau khi trở lại giếng, cô vào trong phòng tìm một cái áo khoác mặc vào, lại cầm một cái áo khoác khác che miệng và mũi, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, cô mang theo một xô nước trở lại giếng.
Lần này sau khi nhảy xuống, Khương Yếm nín thở rồi dùng hết sức lực bước vào, lối đi ngày càng ngắn hơn, ở đoạn đường cuối cùng, Khương Yếm phải khom người đi vào, cuối cùng cô dừng lại ở cuối hành lang.
Một cô bé với thân thể gầy yếu đến mức không rõ hình người cuộn mình ở một góc, cúi thấp đầu không thấy rõ mặt.
Khương Yếm đi về phía trước vài bước, thấy rõ ràng hơn một chút, tay chân cô bé bị dây thép trói ở trên hai cái cọc gỗ, da bị trầy xước nặng, thậm chí có chỗ da thịt đã cùng dây thép hoà vào với nhau.
Lúc này, có hai con chuột xám đang gặm nhấm phần da thịt bị hoại tử trên vết thương của cô bé, cô bé dường như đã bất tỉnh, chỉ khi con chuột đem đầu lưỡi tiến vào máu thịt của cô bé thì cổ tay cô bé mới co giật nhẹ.
Vẫn còn sống.
Khương Yếm xách thùng nước đi tới bên cạnh cô bé, chuột nghe được tiếng vang trong nháy mắt đã chạy không thấy tăm hơi, Khương Yếm im lặng, đầu tiên cô dội nước ở khu vực bên cạnh cô bé sau khi xác định có thể đặt chân, mới đi tới trước mặt cô bé.
Khương Yếm vỗ nhẹ vào mặt cô bé: "Niểu Niểu?"
Cô bé không có phản ứng gì cả.
Khương Yếm suy đoán từ sau khi mấy người vào thôn, vì không muốn bị phát hiện, trưởng thôn hẳn là đã không đem đồ ăn xuống cho cô bé.
Khương Yếm lấy một ít nước rồi bôi lên đôi môi nứt nẻ của cô bé. Đôi môi của cô bé hơi hé mở, hơi thở yếu ớt của cô bé nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Khương Yếm. Khương Yếm lấy một ít nước rồi đưa nó đến bên miệng của Niểu Niểu, "Uống chút đi."
Lúc này dường như cô bé đã có chút ý thức, cô bé giơ ngón tay lên, Khương Yếm theo động tác của cô nhìn lại, ở trong tay cô bé thấy được một viên đá sắc bén, bởi vì nắm chặt nó trong thời gian dài, trên lòng bàn tay cô bé hằn lên những vết đỏ.
Khương Yếm thu hồi tầm mắt, lại đưa nước lên phía trước, lần này nước thấm ướt cằm và khóe môi của cô bé, một dòng nước theo khóe môi chảy vào miệng cô bé, cô bé theo bản năng nuốt chất lỏng vào trong miệng, cuối cùng, Niểu Niểu chớp hàng mi rồi từ từ mở mắt.
Ánh mắt của cô bé trống rỗng, nhìn chăm chú Khương Yếm rồi lại giống như không nhìn ai.
"Chị tên là Khương Yếm," Khương Yếm nói.
"Là Hạ Tình mời bọn chị tới thôn này."