Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 26

Đôi mắt cô bé chầm chậm chớp.

Cô bé có một đôi mắt rất đẹp, hay nói cách khác, cô bé có một đôi mắt quá thuần khiết, không có một chút tạp chất, đồng tử đen tuyền nhưng không sáng lắm, như bị phủ một lớp bụi.

Cô bé chăm chú nhìn Khương Yếm thật lâu, như thể cô bé không hiểu những gì Khương Yếm nói.

"Hạ…"

Khương Yếm gật đầu.

Đôi mắt cô gái dần dần đỏ lên, có lẽ cô bé buồn đến mức sắp khóc, nhưng lại không thể rơi được giọt nước mắt nào. Cổ họng cô bé run rẩy kịch liệt,  thật sự quá lâu không nói gì, thế cho nên một câu cũng nói không nên lời, cô bé phát ra một thanh âm khàn khàn, khó nghe.

"Hạ… Hạ… Hạ… Cô giáo..."

Khương Yếm nói thẳng: "Hạ Tình vì cảm thấy áy náy và chán ghét bản thân nên không thể đầu thai, vì vậy chị đến tìm em."

"Có phải tên của em là Niểu Niểu không? "

Niểu Niểu tuổi còn nhỏ, mới bảy tuổi, có lẽ không hiểu chán ghét bản thân là gì, nhưng lại hiểu được cảm giác áy náy, vội vàng lắc đầu rồi lại gật đầu, cô bé sợ Khương Yếm không hiểu ý mình, lại vội vàng gật đầu. 

Khương Yếm giải thích chính xác: "Hạ Tình không nên cảm thấy áy náy, em chính là Niểu Niểu"

Niểu Niểu vội vàng gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, bởi vì đã lâu không ăn uống nên hành động vừa rồi của cô bé quá tốn sức, đủ để khiến cô bé cảm thấy mệt mỏi.

Cơ thể quá gầy của cô bé bị khom xuống rất sâu, bị dây sắt trói chặt, cô bé giống như một con chim non bị trói tứ chi, chỉ có thể ngửa cổ lên thở dài.

"Tên đầy đủ của em là gì?" Khương Yếm hỏi cô bé.

Niểu Niểu nuốt nước bọt, dùng hết sức lực nói: "Lâm Niểu!"

Khương Yếm "Ừ" một tiếng.

Thẩm Hoan Hoan bên kia cũng không biết thế nào, Khương Yếm không chậm trễ thời gian nữa, cô dùng dao nhỏ trong túi cắt đứt dây thép quấn quanh tứ chi Niểu Niểu, có máu chảy ra, vết thương chưa lành đang mưng mủ, thậm chí còn có nhộng côn trùng di chuyển xung quanh vết thương.

Cô bé cắn răng, một tiếng đau cũng không kêu.

Khương Yếm dùng áo khoác quấn lấy Niểu Niểu, bước nhanh ra ngoài.

Khương Yếm có khả năng nhìn thấy những h*m m**n, nhưng trước đó cô không nhận ra được trưởng làng và Vương Quế Lan giết người, phạm tội buôn người, che dấu Niểu Niểu và nhiều h*m m**n khác, đây không phải là do khả năng của cô mất hiệu lực, mà là bởi vì mỗi người đều có quá nhiều h*m m**n, tạo thành một sự liên kết đan xen trên đầu họ, Màu trắng, đen và đỏ quấn quýt lại thành một vòng tròn, cô không thể phân biệt được mỗi hình thái h*m m**n đại diện cho điều gì. 

Nếu cô muốn biết được từ trưởng thôn nơi giam giữ Niểu Niểu, cô sẽ trực tiếp nói chuyện với trưởng thôn, hỏi ông ta thông tin về Niểu Niểu, để cho h*m m**n che dấu của trưởng thôn bùng lên mạnh mẽ, che đậy những h*m m**n khác, chỉ có như vậy Khương Yếm mới có thể hiểu rõ thông tin này.

Nửa phút sau, Khương Yếm đi tới đáy giếng. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân phía trên đầu.

Là Triệu Sùng và Hùng An.

Khương Yếm nhướn mày.

Sau khi Triệu Sùng nhìn quanh và thấy Khương Yếm, lúc này anh ta lập tức nhảy từ miệng giếng xuống, không nói gì, ngồi xổm xuống để Khương Yếm ôm Niểu Niểu giẫm lên bả vai anh ta.

Triệu Sùng: "Linh lực của Thẩm Hoan Hoan sắp cạn kiệt, bây giờ chỉ có Trình Quang giúp cô ấy, chúng ta cần nhanh lên." Nói xong, anh ta hạ thấp giọng: "Thi đấu là thi đấu, cứu người là cứu người."

Rất thẳng thắn, Khương Yếm cũng không từ chối, cô giẫm lên vai Triệu Sùng, đưa Niểu Niểu cho Hùng An ở miệng giếng, Hùng An luống cuống tay chân tiếp nhận cô bé, sợ tư thế không đúng sẽ làm cô bé đau.

Sau khi đưa Niểu Niểu ra ngoài, Khương Yếm cũng chống miệng giếng đi ra, cô ôm lấy Niểu Niểu, Hùng An cũng kéo Triệu Sùng ra.

Niểu Niểu rất nhẹ, còn không nặng bằng ba lô chứa đầy đồ ăn vặt kia của Thẩm Tiếu Tiếu, nhưng Khương Yếm cũng không muốn ôm đứa bé đi đường, vì thế lại đưa cô bé trở về trong lòng Hùng An. Ba người vội vàng đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm, một đám bụi bay về phía nhà thờ tổ.

Vừa mới xử lý xong nhập hồn, xác nhận linh thể của Hạ Tình còn có ý thức, Thẩm Tiếu Tiếu bèn cùng Thẩm Hoan Hoan chia làm hai hướng, hai người phân công rõ ràng, một người đến nhà thờ tổ thả Hạ Tình ra, một người đi giúp Khương Yếm ngăn cản thôn dân.

Thẩm Hoan Hoan hoàn thành nhiệm vụ của cô nàng, mà hiện tại, Thẩm Tiếu Tiếu cũng đã thả Hạ Tình ra.

Nhà thờ tổ đã trở thành một đống hoang tàn.

Vô số bài vị bị vỡ thành vụn nát, bức chân dung Dược Vương sau bài vị nát thành từng mảnh rơi rải rác, không còn có thể trấn áp quỷ hồn nữa.

Cũng chính lúc đó, một cô gái mặc váy hoa nhí bay ra từ dưới nhà thờ tổ, tóc của cô ấy rất dài, rất đẹp, toàn thân ướt sũng, Hạ Tình không để ý tới dân làng hại cô đến đây, cô ấy bay nhanh về phía nhà thôn trưởng.

Sau khi Hạ Tình qua đời, ba mẹ cô ấy cảm thấy cô ấy nhất định còn muốn nhìn những đứa trẻ trong thôn lớn lên, vì vậy đem tro cốt của cô chia làm hai phần, một phần chôn ở quê nhà, một phần giao cho trưởng thôn. 

Nhưng tro cốt của Hạ Tình không được rải trên những ngọn đồi phía sau thôn Tằm như mong muốn của ba mẹ cô, để yên tâm, trưởng thôn đã đem tro cốt của Hạ Tình chôn ở phía dưới nhà thờ tổ.

Sau đó, Hạ Tình vì chấp niệm mà không thể đầu thai, linh hồn của cô ấy không chọn quê hương mà quay về thôn Tằm, cô ấy vô cùng ngạc nhiên khi biết Niểu Niểu vẫn còn sống, nhưng cô ấy cũng phát hiện ra sự tra tấn vô nhân đạo mà Niểu Niểu đang phải chịu đựng. 

Trong những tháng này, Hạ Tình bị bức tượng trong nhà thờ tổ giam giữ trong lòng đất tối tăm, linh hồn của cô ấy càng ngày càng suy yếu, chỉ có thể truyền ra được một chút linh thức, một bên giết tằm với số lượng lớn, một bên cô ấy quan sát tình trạng của Niểu Niểu. Khi tằm chết, thôn Tằm chắc chắn sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài, cô ấy hy vọng người ngoài có thể đến ngôi làng biệt lập này và vạch trần sự thật.

Thời gian trôi qua, ý thức của cô ấy ngày càng suy yếu, nhưng nhờ thần tính của bức tượng nên linh thể của cô không bị ô nhiễm sâu, Hạ Tình cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai và tại sao cô ấy lại chưa đi đầu thai.

Cô ấy là giáo viên.

Cô ấy có cứu được ai không?

Cô ấy có thắp sáng được người nào không?

Niểu Niểu của bây giờ, sống có thực sự ít đau khổ hơn chết không?

Hạ Tình chạy về phía Niểu Niểu, Niểu Niểu cũng được Hùng An cõng hướng về nhà thờ tổ, bởi vì miệng vết thương tiếp xúc với không khí lạnh nên cô bé rùng mình đau đớn. Hùng An là một người đàn ông trung niên rắn rỏi, cũng phải đau lòng không chịu được, cởi áo khoác ra che lên chân cô bé.

Khoảng cách giữa Hạ Tình và Niểu Niểu càng ngày càng gần hơn.

Cửa thôn truyền đến tiếng còi cảnh sát, mỗi giờ mỗi khắc Cục quản lý siêu nhiên luôn chú ý phòng livestream nên đã sớm để cảnh sát tập hợp. Hiện giờ lực lượng cảnh sát đã tới hiện trường, Thẩm Hoan Hoan cũng thu hồi linh lực, một lần trói mấy chục người, lần này cô nàng đã quá sức, may mắn thời gian thực hiện rất ngắn, không gây ra thương tổn gì đối với thân thể. Cô nàng thở hổn hển khi được Trình Quang đỡ, trán lấm tấm mồ hôi, hòa với nước mưa khiến cô nàng trông vừa suy yếu vừa chật vật.

Thẩm Tiểu Tiểu xông ra khỏi nhà thờ tổ. Em đuổi Trình Quang đi, hai chị em tựa vào nhau, chửi bới thôn dân cách đó không xa.

Ngay lúc này, từng thôn dân đều hoảng sợ ngồi bệt dưới đất, có người hoàn toàn từ bỏ phản kháng, có người vẫn đang lớn tiếng mắng chửi, một người phụ nữ nhìn thấy Niểu Niểu cách đó không xa, ánh mắt vốn chết lặng bỗng nhiên sáng lên, bà ta ra sức giãy dụa khỏi gông cùm xiềng xích của cảnh sát, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, tóc bởi vì kích động mà rơi lả tả, thoạt nhìn giống như đã điên rồi.

Bà ta đau lòng hét lên với Niểu Niểu: "Là mẹ, Niểu Niểu, là mẹ đây, đừng ghét mẹ…"

Nhưng không ai để ý đến bà ta, hai tay bà ta bị còng, bị đẩy cúi người xuống về phía xe cảnh sát ngoài cổng thôn.

Mọi chuyện đã ổn thỏa, rất nhanh, bốn mươi chín dân làng đã bị đưa lên xe cảnh sát.

Hạ Tình cũng bay tới trước mặt Niểu Niểu.

Cô ấy liên tục cúi đầu cảm ơn các nhà ngoại cảm có mặt.

Niểu Niểu không thể nhìn thấy cô ấy, nhưng các nhà ngoại cảm vừa mới mở thiên nhãn ra thì có thể, Hạ Tình lúc này không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, vừa cúi đầu, vừa khóc vừa cười.

"Sống là tốt rồi, dù sao còn sống là tốt rồi." Nói những lời này Hạ Tình vẫn cười nói, nhưng câu tiếp theo cô ấy lại rơi nước mắt: "Người đó không phải mẹ Niểu Niểu, Niểu Niểu không nên nghe lời người mẹ đó."

"Niểu Niểu sẽ có một người mẹ yêu thương em…" Hạ Tình cố gắng lau nước mắt nhưng khi nhìn thấy thân hình gầy gò của cô bé, nước mắt lại rơi xuống không ngừng: "... Em còn đang lớn mà, sao lại gầy như vậy chứ..."

Thẩm Hoan Hoan an ủi cô ấy, Hạ Tình nghẹn nước mắt, cố gắng suy nghĩ tới chuyện vui vẻ.

"Tôi cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Niểu Niểu. Tuy sinh nhật của cô bé đã trôi qua từ lâu nhưng cô có thể giúp tôi chuyển quà cho cô bé được không?"

Niểu Niểu không nghe thấy giọng nói của Hạ Tình, vì thế Thẩm Hoan Hoan giúp cô ấy thuật lại: "Cô giáo của em nói, cô ấy rất vui vì em có thể sống sót, cô ấy còn nói cô ấy chuẩn bị quà sinh nhật cho em đó."

"Quà sinh nhật là một cuốn sách, lát nữa em sẽ nhận được."

Thẩm Hoan Hoan đã từng đọc dòng chữ trong cuốn sách được đem làm quà sinh nhật đó, Thẩm Hoan Hoan vẫn nhớ rõ những chữ ấy.

"Trên trang sách, cô giáo Hạ có viết, cô ấy tin rằng trong cơ thể em có một cơn gió, có thể thổi em bay lên thật cao, bay ra khỏi ngọn núi lớn này."

"Em có thể làm được mà, phải không?"

Cổ họng Niểu Niểu phát ra tiếng r*n r*, nước mắt cuối cùng cũng trào ra trong đôi mắt đỏ ngầu của cô bé. Không biết mấy tháng nay cô bé đã khóc bao nhiêu lần, đến nỗi khó mà khóc lên được nữa, cũng không biết cô bé hiện tại đến tột cùng có bao nhiêu buồn khổ mới có thể gục xuống và khóc như vậy. Thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy, lồng ngực rung lên đầy bất lực.

Hạ Tình muốn chạm vào tóc của Niểu Niểu, nhưng linh thể hoàn toàn không thể chạm vào người thường, bàn tay của cô ấy xuyên qua cơ thể của Niểu Niểu rồi rơi vào khoảng không. Ánh mắt Hạ Tình hiện lên vẻ cô đơn, hồi lâu mới đột nhiên nói: "Xin lỗi."

"Cô thực sự không phải là một người giáo viên tốt."

Thẩm Hoan Hoan mím môi, trầm mặc mấy giây, sau đó giúp Hạ Tình truyền đạt câu nói này.

Niểu Niểu ngơ ngác, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vì những lời này không biết phát ra từ đâu này mà bỗng trở nên luống cuống, cô bé liều mạng lắc đầu. Kết quả vì cô bé lắc quá mạnh, chiếc áo khoác đang quấn trên người rơi xuống đất, để lộ thân hình gầy gò, mắt cá chân đẫm máu.

Hạ Tình không đành lòng nhắm mắt lại.

Niểu Niểu há miệng, giọng nói khàn khàn, thanh âm rất khó nghe, mỗi lời nói ra đều giống như đang ho ra máu. Cổ họng cô bé khô khốc, chịu đựng cơn đau nói từng chữ một.

"Không phải… em xin lỗi…"

Cô bé nghẹn ngào nói: "Em nhất..." Cô bé hít một hơi thật sâu rồi nói: "... thích nhất cô giáo Hạ!"

Hạ Tình và Niểu Niểu đều nghẹn ngào, dưới sự trợ giúp của Thẩm Hoan Hoan, cô ấy dặn dò Niểu Niểu rất nhiều điều, từ bảo vệ mình như thế nào, đến nên học tập ra sao, cuối cùng còn nói đến việc cống hiến cho xã hội, sau đó, xe cấp cứu tiến vào vào trong thôn, Hạ Tình không nói lời nào, cô nhìn chăm chú Niểu Niểu được đặt lên cáng cứu thương.

Trước khi Niểu Niểu được đưa đến bệnh viện, Khương Yếm im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

"Vậy cô ấy đã thắp sáng được em chưa?" Khương Yếm hỏi.

Cô bé nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt khó mở ra, nhưng khi nghe được lời nói của Khương Yếm, cô bé lại nở một nụ cười thật tươi.

"Thắp sáng rồi ạ."

Váy hoa màu vàng bay trong gió.

Lần đầu tiên khi Hạ Tình chết đi, không có bất cứ âm thanh nào, bây giờ chết đi một lần nữa, lại lấy đi rất nhiều tiếng khóc.

Bình Luận (0)
Comment