Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 30

Nghe xong ghi âm, trong xe thoáng chốc yên tĩnh.

Mức độ xuất hiện dày đặc và cảm giác sụp đổ trong câu nói "tôi biết ngay mà" khiến lưng người ta tê dại, có cảm giác như có thứ gì đó lông xù đang chui vào lỗ chân lông, ngứa ngáy vô cùng. Nửa phút sau, Trình Quang thở ra một hơi, gãi da gà nổi trên cánh tay, chắc chắn nói: "Đánh giá từ kinh nghiệm phát sóng trực tiếp nhiều năm của tôi, người phụ nữ này chắc chắn đã chết."

Giang Ngữ Tình: "Tại sao?"

"Đó là điều hiển nhiên, khoảnh khắc tiếng nhai nuốt vang lên, người phụ nữ đã ngừng nói, sau đó là âm thanh bị bịt miệng và tiếng th* d*c dữ dội, ngoài ra còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất." Trình Quảng lấy điện thoại di động của Giang Ngữ Tình, phát lại đoạn ghi âm và xác nhận: "Nếu không lầm thì đó là trình tự này! Có vẻ như có thứ gì đó đang che miệng cô ấy khi cô ấy đang nghe điện thoại và ăn từng chút một."

Giang Ngữ Tình khoanh tay hỏi cậu: "Vậy chồng của người phụ nữ đóng vai trò gì?"

Trình Quang: "Người thích ăn thịt người, hoặc là ác quỷ."

Giang Ngữ Tình không nói nên lời mà cất đi điện thoại: "Cảm ơn phát ngôn của tuyển thủ đã phát sóng trực tiếp được nửa năm này." 

Cô ấy phớt lờ Trình Quang, đứng thẳng trước xe, đối diện với mọi người, kể cả camera, chậm rãi nói: "Bởi vì người phụ nữ đã gọi cảnh sát mà không cho biết địa chỉ của mình trong suốt quá trình, không có thông tin nào về chỗ ở được cung cấp và nội dung cuộc trò chuyện quá kỳ lạ, vì thế cảnh sát không thể đến hiện trường vụ án."

"Nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm, viên cảnh sát trả lời cuộc gọi đã ngay lập tức gọi lại. Nửa giờ sau khi cuộc gọi đầu tiên kết thúc, người phụ nữ đã bắt máy." 

Giang Ngữ Tình sắc mặt trầm như nước: "Cô ấy không những còn sống mà còn ổn định về mặt cảm xúc. Theo những gì được nói trong điện thoại, người phụ nữ này là một nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị, trạng thái tinh thần lên xuống thất thường, cô ấy thường tưởng tượng ra những tình tiết trong tiểu thuyết của mình và cô gái váy đỏ chính là nhân vật cô ấy viết cách đây không lâu."

"Còn tiếng nhai nuốt là tiếng răng cô ấy run rẩy khi nghiến răng sợ hãi, tiếng vùng vẫy và tiếng vật nặng rơi xuống đất là âm thanh cô ấy tự bịt miệng bước lùi nên xô đổ các đồ vật."

Thẩm Hoan Hoan: "Giải thích như vậy dường như không có gì sai."

Giang Ngữ Tình: "Đúng thế, mọi chuyện đã kết thúc như vậy và sẽ không có người truy cứu nữa… Nếu như cô ấy không chết vào sáu ngày trước."

Trình Quang hít sâu một hơi: "Chết rồi?"

Giang Ngữ Tình: "Ừ, bị chó nhà hàng xóm cắn chết. Cánh tay phải và đùi của cô ấy bị nhai nát, chồng cô ấy đi làm về vào buổi tối, nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của vợ và cái đầu đầy máu nằm cạnh cây chổi trước cửa nhà nên gọi cảnh sát ngay lập tức."

Không khí đông cứng trong giây lát, cách chết này quá đẫm máu. Trình Quang cảm thấy gáy mình lạnh buốt, run rẩy kịch liệt, Giang Ngữ Tình lạnh lùng liếc nhìn Trình Quang, không hiểu sao người nhát gan như vậy lại có thể bắt được quỷ.

Sau khi những điều cần nói đã nói xong, Giang Ngữ Tình nhìn dòng thời gian một lát rồi tóm tắt:

"Nửa năm trước, cũng chính là ngày 14 tháng 10 năm ngoái, nhà tập thể xảy ra hỏa hoạn, những người dân ở tầng trên cùng bị thiêu sống. Vào tháng 1 năm nay, Cục Quản Lý phát hiện nơi này có năng lượng hỗn loạn, ngay lập tức cử ra hai nhà ngoại cảm đến thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ đã thành công, linh hồn của cư dân trên tầng cao nhất bị quét sạch và năng lượng trong nhà tập thể cũng đã khôi phục lại sự ổn định."

"Một tuần trước, năng lượng của nhà tập thể một lần nữa xảy ra hỗn loạn, sau đó không lâu, Cục Cảnh sát nhận được điện thoại báo nguy của một người phụ nữ, nội dung cuộc gọi liên quan đến một nữ quỷ váy đỏ, không có cách nào biết chuyện này là ảo hay thực. Ba ngày sau khi cuộc gọi được thực hiện, cũng chính là sáu ngày trước, người phụ nữ đã chết."

"Thế nên lần này có hai nhiệm vụ: Thứ nhất, xác định nguyên nhân khiến năng lượng của khu nhà tập thể lại hỗn loạn lần nữa. Thứ hai, xác định cái chết của người phụ nữ có liên quan đến ma quỷ hay không."

"Mọi người có thắc mắc gì nữa không?"

Khương Yếm ngước mắt lên: "Lần này thân phận của chúng ta là gì." Cô hỏi câu trả lời có khả năng nhất: "Cảnh sát hay là chủ nhà mới?"

Cả hai danh tính đều có ưu điểm và nhược điểm. Cảnh sát có thể điều tra một cách danh chính ngôn thuận, có thể buộc nghi phạm hợp tác điều tra, nhưng cảm giác khoảng cách quá mạnh và dễ dàng khiến cho những người có ý đồ xấu cảnh giác. Chủ nhà mới có thể điều tra riêng tư và thu được manh mối ẩn giấu bằng cách tạo mối quan hệ với người chủ nhà trước, nhưng tính xác thực và đầy đủ của manh mối thì không thể đảm bảo.

Kết hợp cả hai cách mới là giải pháp tốt nhất.

Có điều, không biết Cục Quản lí có khả năng tạo ra thân phận cảnh sát cho mọi người hay không.

Khương Yếm nhìn Giang Ngữ Tình, Giang Ngữ Tình trả lời ngay lập tức: "Có hết. Ngay lập tức sẽ sắp xếp bốc thăm."

Khương Yếm buông mắt, lấy một mảnh bìa cứng màu trắng từ trong túi xách ra rồi viết mấy chữ, sau đó thong thả ăn bữa sáng do Thẩm Hoan Hoan đưa cho cách đây không lâu.

Kết quả bốc thăm nhanh chóng được đưa ra.

Cảnh sát: Thẩm Hoan Hoan, Triệu Sùng

Chủ nhà mới: Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu, Trình Quang, Lâm Hâm Cửu

Nơi này cách địa điểm đốt rác lớn nhất thành phố An Bình chưa đầy một km, khi nhóm Khương Yếm xuống xe, mùi hôi thối đã bay đến từ xa, mặc dù không thể nói là hôi thối ngất trời, nhưng khó chịu ở chỗ muốn tránh lại không tránh được, mùi tanh thoang thoảng đọng lại dù có xua đi cũng không được.

Khương Yếm nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi khó coi.

"Này, cho chị." Thẩm Hoan Hoan nhét một chồng khẩu trang trắng vào trong ngực Khương Yếm: "Em với Tiếu Tiếu mang theo rất nhiều khẩu trang khi đi xa, đúng lúc cần sử dụng."

"Cảm ơn." Khương Yếm cầm lấy khẩu trang, xé bao bì, tùy ý hỏi: "Hai người thường chuẩn bị cái này để làm gì?"

"Để che chắn." Thẩm Tiếu Tiếu chen vào câu chuyện, cười hi hi nói: "Bởi vì em với chị gái trắng quá nên có hơi đáng sợ… Giống như nữ quỷ vậy! Vì để tránh hù dọa người qua đường, nhất là không đem lại ám ảnh tâm lý cho trẻ em, thế nên chúng em thường đeo khẩu trang khi đi mua sắm!"

Động tác đeo khẩu trang của Khương Yếm ngừng một lát, cô nói: "Không giống nữ quỷ."

Nữ quỷ không trắng như bọn họ.

Nhận ơn rồi phải báo đáp, vì lấy khẩu trang của họ rồi nên sau khi Khương Yếm đeo xong thì an ủi: "Không đáng sợ, trông rất đẹp."

Thẩm Hoan Hoan cúi đầu mỉm cười, ánh mắt Thẩm Tiếu Tiếu cũng cong lên: "Em biết, chị em nói trước đó chị cũng khen chúng em!"

Khương Yếm không nhớ cô đã nói điều như vậy. Thẩm Tiếu Tiếu xem hiểu biểu tình trên mặt cô, lập tức nói: "Chị nói chúng em giống như những bông tuyết, sao chị lại quên rồi!"

Khương Yếm nhớ ra rồi.

Đó là đêm đầu tiên ở thôn Tằm, cô và Thẩm Hoan Hoan nằm trên giường không ngủ được, trò chuyện một lúc, khi đó cô nói, màu da của Thẩm Hoan Hoan rất giống tuyết.

Đây cũng được coi là một lời khen? Khương Yếm nhướng mày, nhưng suy nghĩ của cô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Nếu như chị nhớ không nhầm thì các em không đeo khẩu trang khi ở thôn Tằm."

"Vâng, lúc đến đã quá muộn rồi." Thẩm Tiếu Tiếu nhanh mồm nhanh miệng nói: "Sau đó vào ban ngày em đeo nó suốt nhưng chị em lại bảo em cởi ra. Chị ấy nói Vương Bảo Dân hay hung dữ với mọi người, có một số dân làng lại suốt ngày nhìn vào chân chị, rất là dung tục, dọa một tí thì…."

"Ưm ưm!!."

Miệng của Thẩm Tiếu Tiếu bị chị gái điên cuồng che lại. Đôi mắt dịu dàng của Thẩm Hoan Hoan lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy: "Đừng nghe em ấy nói bậy, em chưa bao giờ thế, nguyên văn không phải thế đâu."

Thẩm Tiếu Tiếu vặn trái vẹo phải cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của chị gái mình.

Khương Yếm nhìn cặp song sinh vài giây, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc kỳ lạ, không rõ là thờ ơ hay dò xét, nhưng trong giây lát đã bị che giấu. Cô tiến về phía trước hai bước, một nụ cười dần lan từ đáy mắt đến khóe môi.

"Được rồi, được rồi." Cô nói.

Khương Yếm tách hai người họ ra như tách hai con gà. Thẩm Tiếu Tiếu lập tức nắm lấy cánh tay cô, bĩu môi đứng lên, vừa dính người vừa nói: "Cảm ơn chị Khương Yếm!"

"..."

Khương Yếm nhanh chóng ngả người ra sau, động tác của tay nhanh hơn não, bằng tốc độ ánh sáng đã đưa hai người lại với nhau.

Không khí đóng băng nửa giây, Khương Yếm lại cứu Thẩm Tiếu Tiếu ra như không có chuyện gì xảy ra.

"Em ở một phòng với chị không?" Cô hỏi.

Thẩm Tiếu Tiếu nỗ lực vực bản thân dậy khỏi hành động ghét bỏ vừa rồi của Khương Yếm, em nói một cách đương nhiên: "Tất nhiên rồi, trong nhóm chỉ có chúng ta là con gái, chị không ngủ với em thì còn cách nào khác? Tự ở một phòng riêng à?"

Vừa nói, em vừa vỗ nhẹ vào túi một cách tự hào: "Mặc dù lần trước chị đã giết Vương Bảo Dân chỉ bằng một nhát, nhưng chị vẫn là người mới nên nhất định không thể tự bảo vệ mình được! Bùa hộ mệnh của em có rất nhiều kẻ thèm muốn, bảo đảm sẽ bảo vệ chị chặt chẽ, còn chị chịu trách nhiệm động não!"

Khương Yếm không có ý kiến gì.

Cô lại nhìn về phía Thẩm Hoan Hoan: "Chúng ta lưu lại số điện thoại đi."

"Vâng."

Sau khi xe buýt chở Thẩm Hoan Hoan và Triệu Sùng rời đi, bốn người đóng vai chủ phòng mới xách vali bước vào cánh cổng sắt của nhà tập thể. Nhà tập thể được xây dựng vào những năm 1970 và 1980, nhưng sau đó nhanh chóng suy tàn, những tòa nhà như này hiện nay gần như đã không còn nhìn thấy trong thành phố.

Bốn người được một thím khoảng năm sáu mươi tuổi ra đón. Người thím lớn tuổi quàng khăn hoa màu hồng xanh, mái tóc xoăn được uốn không mấy thành công, thân hình mập mạp không hề cản trở việc di chuyển của thím, sau khi nhìn thấy bốn người, thím bước nhanh về phía họ.

"Mấy người mới chuyển đến đây đó à." Thím mập lau tay vào quần áo rồi mỉm cười nói: "Đã lâu không có ai đến đây rồi, tôi phụ trách những người thuê nhà ở đây, cứ gọi tôi là thím Vương. Hoan nghênh, hoan nghênh."

Khương Yếm vê sống mũi, ấn chiếc khẩu trang lại sát mặt hơn một chút. Vốn tưởng rằng sau khi vào tòa nhà, mùi trong không khí sẽ nhẹ hơn, ai ngờ mặc dù mùi hôi đã gần như biến mất nhưng mùi tanh lại càng nồng nặc.

Thím Vương chú ý tới động tác của Khương Yếm thì giải thích: "Ở tầng một có chủ phòng là người bán cá, tính tình xấu xa, tôi bảo ông ta dọn dẹp mấy lần đều không nghe, mặc dù tòa nhà của chúng tôi có mùi hơi nồng nhưng giá thuê chắc chắn là rẻ nhất ở thành phố An Bình. Này, tôi thấy mấy người ăn mặc trông… không giống những người thuê nhà ở đây?"

Thím nhìn vào quần áo của bốn người họ. Tổ chương trình vì giữ bí mật, không nói rõ ràng địa điểm đến nên bốn người đều ăn mặc như thường ngày, chỉ riêng Lâm Hâm Cửu, đeo hàng hiệu và đeo tai nghe trên cổ giá trị hơn chục triệu. Dù nhìn thế nào cũng không giống người sống trong tòa nhà tập thể chật chội và bốc mùi tanh.

Trình Quang hướng về phía thím Vương, tiến lên hai bước, mỉm cười đáp lời: "Thím ơi, thím đừng thấy mấy nhãn hiệu này bắt mắt mà nhầm." Cậu chỉ vào nhãn hiệu trên áo khoác của mình, ra vẻ buồn bã sâu sắc: "Đều dùng để ra vẻ ngoài mặt thôi, chứ đều là hàng vỉa hè cả, nếu không phải sắp không đủ tiền mua đồ ăn thì chúng tôi đã không phải đến một nơi xa xôi thế này để thuê nhà ở!"

Nhưng dù đã nói như vậy, vẫn có thể nhìn ra được chất liệu vải của quần áo không bình thường, mấy cậu trai này trông có vẻ không nghèo. Thím Vương tròn mắt nhìn bốn người một vòng, đột nhiên thầm nở nụ cười.

Nụ cười này giống như của một người họ hàng xa tám đời khi nghe tin bạn và bạn trai yêu nhau tám năm chia tay ngay trước khi đính hôn vậy. Sau đó, bạn quay đầu kết hôn chớp nhoáng với một nam sinh viên đại học đẹp trai vừa mới tốt nghiệp. Bọn họ đến địa điểm tổ chức hôn lễ, che miệng, nghiêng mặt, lén lút tìm hiểu xem mọi chuyện là thế nào. Khi đó nụ cười trên môi họ chắc hẳn giống hệt nụ cười của thím Vương.

 

Bình Luận (0)
Comment