Ánh mắt Khương Yếm khẽ chuyển động.
Nụ cười của thím Vương dần dần thu lại: "Ôi chao, có gì phải xấu hổ đâu, chỗ bạn trai bạn gái thôi mà!" Thím tán đồng giơ ngón tay cái chỉ vào bản thân: "Tôi đã thấy quá nhiều người trẻ giống như mấy cô cậu rồi! Không cần ngại ngùng, cứ yên tâm!"
Khuôn mặt Thẩm Tiếu Tiếu hiện lên vẻ chẳng hiểu nổi, em bối rối nói: "Bạn trai bạn gái gì?"
Thím Vương "nào" một tiếng, cầm lấy chìa khóa ném cho Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu: "Chứ còn gì nữa, trong khu nhà cũng có mấy đôi tình nhân trẻ, trộm tới đây, ăn mặc giống như mấy cô cậu đấy… Tự do yêu đương mà, tôi cũng rất cởi mở."
Nói xong thím chặc lưỡi hai cái, vẻ mặt thể hiện ra biểu tình như mới được khai sáng vậy.
Khương Yếm không nói gì nhưng Thẩm Tiếu Tiếu lại nóng nảy: "Không phải thím ơi, thím đang nói gì thế? Ai yêu đương với ai chứ? Cháu và chị ấy mới ở cùng một phòng!" Em chỉ vào mình và Khương Yếm.
"Chúng cháu không có phải…"
Thẩm Tiếu Tiếu còn chưa nói hết câu thì có tiếng gọi vang lên, Thẩm Tiếu Tiếu thậm chí còn không kịp phản ứng thì chiếc chìa khóa trong tay đã bị Lâm Hâm Cửu lấy đi!
Thẩm Tiếu Tiếu lảo đảo một cái, kinh ngạc nói: "Lâm…"
Bụp!
Chai nước khoáng bị Lâm Hâm Cửu đập xuống đất, nắp chai do lực tác động mạnh nên văng ra, nước còn chưa uống hết bắn tung tóe khắp nơi, Thẩm Tiếu Tiếu hoảng sợ.
Lâm Hâm Cửu cầm chiếc chìa khóa trên tay, anh ta liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt u ám rồi cười chế nhạo.
"Đúng là thích nói lời nhảm nhí."
Thẩm Tiếu Tiếu giậm chân: "Đâu phải là không đưa cho anh, anh cướp chìa khóa làm gì?" Vừa dứt lời, Lâm Hâm Cửu dùng sức đá mạnh vào những tấm sắt xếp chồng lên nhau bên cạnh, "rầm" một tiếng, tấm sắt phía trên rơi xuống, chấn động lớn khiến mặt đất như rung chuyển, trước ánh mắt khiếp sợ hoặc lạnh nhạt của mọi người, sau khi trút hết tâm tình, Lâm Hâm Cửu xoay người đi lên tầng.
Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát.
Một lúc sau, Trình Quang gãi đầu: "Thím, thím cho cháu một chiếc chìa khóa khác đi, chúng cháu thực sự không phải bạn trai bạn gái gì cả, hai cô gái ở một phòng, còn chàng trai vừa lên tầng thì ở chung phòng với cháu."
"Được, được…" Thím mập ngập ngừng nói, hành động vừa rồi của Lâm Hâm Cửu khiến thím giật mình, lúc này tai thím đang ù đi, nhưng sau khi hiểu được ý của Trình Quang, thím vội vàng gật đầu: "Được, được rồi…"
Cho thuê thêm một căn phòng nữa.
Thím Vương vui mừng khôn xiết chùm chìa khóa nặng trịch lên: "Đây, của cậu đây." Thím lấy một chiếc chìa khóa có ghi số phòng đưa cho Trình Quang, Trình Quang vừa định đưa tay ra thì Khương Yếm đã ngăn hai người lại.
"Theo lẽ thường thì chúng tôi có thể chọn phòng phải không?"
Khương Yếm hỏi: "Ở đây hình như có khá nhiều phòng trống, chúng tôi không thể chọn sao?"
Động tác của thím Vương như cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu sau, thím xấu hổ rút tay lại: "Ôi dào, có thể chọn chứ, cái cô bé này, sao lúc nãy mấy người không nhắc đến luôn? Ở đây tuy có nhiều phòng trống nhưng chỉ có bảy, tám phòng có thể ở được, tôi đã chọn cho các cô các cậu những phòng tốt nhất rồi!"
Khương Yếm: "Cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn xem phòng trước."
Tôi đã nói mà, sao người ta đưa chìa khóa phòng nào thì họ cũng lấy vậy, cứ như thể họ chưa từng thuê nhà bao giờ…
Thẩm Tiếu Tiếu có lẽ thực sự thiếu kinh nghiệm, bình thường toàn là chị gái cô ấy lo chỗ ở, người nào đưa gì thì cô ấy nhận nấy.
Trình Quang không quan tâm tới chuyện này, Giang Thành Sơn quy về Mao Sơn, chẳng phải một trong những chiêu thức đạo giáo nổi tiếng nhất ở Mao Sơn bao gồm cả thuật xuyên tường sao? Trời khuya, Trình Quang có thể vào bất kỳ phòng nào mà anh ấy muốn điều tra.
Khương Yếm mới vào Giang Thành Sơn không lâu, có lẽ còn chưa học được thuật xuyên tường, nên cô ấy thật sự phải lựa chọn phòng thật cẩn thận.
Đúng đấy, nhỡ chọn trúng căn phòng có manh mối thì sao?
Khương Yếm đâu chỉ chưa học được thuật xuyên tường, cô căn bản là không biết bất kỳ kỹ năng đạo giáo nào, hơn nữa cả đời cô cũng không thể nào học được. Một chút linh quang đã có thể hình thành bùa, người đời uổng phí mực và chu sa, nhưng thứ cần thiết để thi hành vẽ bùa là ‘linh quang*’. Tức là con người sinh ra đã có sẵn ‘khí’ và tương thông với trời. Trời rất công bằng, ban cho yêu là sự trường sinh bất diệt và những khả năng đặc biệt của thần thức, ban cho con người sự kết nối với đạo trời và ‘khí’ lưu giữ trong cơ thể con người. Chỉ cần ngẫm kỹ về chính mình, tích cực tu luyện, con người có thể ‘dùng khí để dung hòa’, khẳng định sự hợp nhất giữa trời và người, bên trong luân hồi: bất vong, bất diệt.
*Linh quang: vầng sáng thần linh, thiêng liêng.
Vì thế mặc dù Khương Yếm đã được long mạch của hoàng lăng ban phước trong hàng ngàn năm và có yêu lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể g**t ch*t bất cứ ai cô muốn giết chỉ bằng một cái vẫy tay, nhưng cô sẽ không bao giờ học được cách vẽ bùa và thuật pháp.
Đây cũng là lý do tại sao Khương Yếm phải tìm người trợ giúp trong tiết mục ngoại cảm. Cô cần một người nào đó giúp cô hoàn thành tất cả những thứ mặt ngoài và những thứ liên quan đến bùa chú thuật pháp, để cô không bị loại vì điều này. Cô muốn cố gắng hết sức để thăng cấp, đây là điều cô đã hứa với Hà Thanh Nguyên.
"Dẫn chúng tôi đi xem phòng." Khương Yếm ra hiệu cho Thẩm Tiếu Tiếu trả lại chìa khóa cho thím Vương.
Thím Vương cười ngượng nghịu, những nếp nhăn trên mặt dồn lại như miếng da ủng đã sờn: "Căn phòng tôi đưa các cô các cậu thật sự đã là mấy căn có điều kiện tốt nhất ở đây, cô gái này sao cứ không chịu tin thế?"
Trình Quang cười nói: "Nhìn lại đắng cay trân trọng hiện tại, nhìn lại đắng cay trân trọng hiện tại ấy mà. Chúng tôi thích tôi luyện lòng dũng cảm hướng về phía trước trong những hoàn cảnh khó khăn đó! Thím à!"
Thím Vương: "..." Một năm này, thực sự là kiểu người gì cũng có.
*
Nhà tập thể ở An Bình tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh công cộng, còn lại là phòng ở. Tầng một có mười hai phòng, mỗi phòng rộng 12 mét vuông, diện tích tương đương với ký túc xá của một trường trung học.
Thím Vương đi phía trước, ba người đi theo phía sau, đúng như thím Vương đã nói, thực sự không có nhiều phòng có thể ở được, bởi vì bức tường phía trên tầng năm đã bị lửa cháy đen hoàn toàn từ nửa năm trước. Sơn tường rơi xuống, lộ rõ lớp xi măng bên trong, thậm chí dù đã lâu như vậy thì đi lên tầng năm vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi khét. Bức tường đã bị ám mùi hoàn toàn rồi.
"Cô nhìn đi, phòng tôi đưa cho các cô cậu đều ở tầng ba, tường sạch sẽ, áp lực nước mạnh, không có mấy món đồ bừa bộn nào của chủ cũ, cơ bản là không cần các cô cậu phải dọn dẹp gì cả, tiện lợi biết bao!" Thím Vương nhìn Khương Yếm với ánh mắt trách móc.
Khương Yếm cười rồi nói: "Cảm ơn." Cô chỉ lên lầu: "Tại sao không lên nữa? Vẫn còn tầng sáu và bảy nữa mà."
"Cô gái à, cô đang nói đùa đúng không?" Thím Vương nhìn Khương Yếm với vẻ nghi ngờ: "Các cô cậu không phải là người địa phương đúng không?"
Khương Yếm: "Không phải, có chuyện gì sao?"
Thím Vương hiểu rồi: "Chẳng trách, trước đây trên đó đã xảy ra chuyện, có hỏa hoạn, rồi còn có cả người chết! Không may mắn, mấy ngày trước còn có…" Thím vội ngừng nói.
Khương Yếm: "Sao không nói nữa?"
Thím Vương mỉm cười, thầm nghĩ ở trong lòng rằng giải thích cho bọn họ rồi lỡ bọn họ sợ hãi không thuê nhà nữa thì phải làm sao, việc cấp thiết nhất là phải trả tiền phòng trước.
Thím xoa tay: "Các cô cậu đã đắn đo lâu vậy rồi, rốt cuộc có thuê nhà hay không, đừng lãng phí thời gian của tôi. Nếu muốn thuê thì trả tiền ngay bây giờ, như thỏa thuận ban đầu là tiền thuê ba tháng đầu, còn chàng trai đi cùng mấy người mà tính tình xấu đó, tôi không dám đòi tiền thuê nhà nên các cô cậu trả giúp cậu ta luôn đi."
Thẩm Tiếu Tiếu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng trả tiền cho mọi người. Ánh mắt Khương Yếm nhìn lướt qua số dư ví Wechat của Thẩm Tiếu Tiếu, sau đó lập tức bị choáng váng trước hàng số không.
Thẩm Tiếu Tiếu cất điện thoại đi, chú ý đến ánh mắt của Khương Yếm, bèn ưỡn ngực lên.
Khương Yếm nhìn đi nơi khác rồi nói: "Tiền đã trả rồi, bây giờ chúng tôi có thể lên được chưa?"
Thím Vương giờ đã lấy được tiền, cảm thấy nhẹ nhõm, không còn sợ người ta bỏ đi, thím nói thẳng: "Là như này, mấy hôm trước trên tầng sáu có một người phụ nữ bị chó cắn chết, máu chảy đầm đìa, bây giờ nền đất vẫn còn màu nâu, thấm vào vôi lau không sạch nổi, ban ngày thì không sao, nhưng cảnh tượng vào đêm rất đáng sợ, không có ai dám sống ở đó."
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn về phía Khương Yếm cầu cứu. Theo cách nói bây giờ, mọi người không có lý do gì để sống ở tầng sáu, dù sao cũng chẳng có người nào lại chạy đi thuê nhà bị ma ám cả.
Khương Yếm im lặng một lúc.
Đột nhiên, cô cởi cúc áo cài ở cổ áo, hơi cử động cổ.
"Khục khục…"
Âm thanh các khớp nối vặn vẹo tạo ra tiếng động kỳ lạ và vang vọng trong hành lang trống trải.
Thím Vương giật mình, lưng bỗng nhiên hơi run.
Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt Khương Yếm có vẻ hơi tái nhợt, cô tháo khẩu trang ra, để lộ đôi môi đỏ mọng, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm bìa cứng màu trắng: "Cầm lấy."
Thím Vương lưỡng lự nửa phút: "… Cô đây là?"
Nụ cười của Khương Yếm càng tươi: "Cầm lấy đi, không lẽ tôi còn ăn thím được hay sao?"
Thím Vương vô thức cầm lấy tấm bìa trắng, gần như ngay khi nhìn rõ nội dung, thím mở to mắt, thở hổn hển.
"Cô, cô, cô…"
"Sao thế?"
"Không sao…" Thím Vương lùi lại nửa bước tránh xa Khương Yếm. Một lúc sau, thím thở dài, thổn thức nói: "Tuổi còn trẻ lại còn xinh đẹp như vậy, cô nói xem cô làm gì mà chẳng được, sao phải đi thuê…"
"Không phải là tôi chưa nhắc nhở cô, nếu có sợ cũng đừng tìm tới tôi đòi trả lại tiền!"
Khương Yếm: "Đương nhiên."
Thím Vương: "Tầng sáu hay tầng bảy?"
Khương Yếm: "Đều muốn, phải là căn phòng từng có người chết ấy."
Thím Vương như muốn vứt bỏ vận xui của mình, vội vàng ném hai chiếc chìa khóa cho Khương Yếm, lại nhét tấm bìa trắng vào lòng Khương Yếm, vặn vẹo thân hình đầy đặn rồi nhanh chóng đi xuống lầu.