Gần như ngay lập tức, nụ cười hưng phấn cường điệu trên mặt Khương Yếm nhanh chóng biến mất như một ảo giác, chỉ để lại khuôn mặt vô cảm.
"Như có bệnh vậy."
Thẩm Tiếu Tiếu không hiểu mọi chuyện tiến triển suôn sẻ thế này là vì sao, ngơ ngác: "Hả…" Em lại hỏi: "Chị Khương Yếm, chị đang nói về ai thế? Ai bị bệnh?"
Khương Yếm: "Chị."
Thẩm Tiếu Tiếu: "…"
???
Cười chết, Khương Yếm chê bai bản thân không ngần ngại tí nào.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra, sao lại thuận lợi thuê được mấy căn nhà có người chết đó thế?
Trên tờ bìa trắng đó viết gì nhỉ? Tôi đang nôn lắm, nôn lắm rồi đó biết không?
Trình Quang thật sự không thể tin được nhận lấy chìa khóa từ Khương Yếm, sau đó thay mặt mọi người hỏi câu hỏi mà ai cũng muốn biết: "… Tờ giấy trắng đó?"
Khương Yếm ném tờ bìa trắng cho cậu, Trình Quang vội vàng bắt lấy.
Đây là một miếng bìa cứng có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, có kết cấu rất chắc chắn, cả về kích thước lẫn cảm giác trông giống như một tấm danh thiếp.
Cậu nhanh chóng quay sang phía chữ viết và hiểu ngay mục đích của tờ giấy này.
Đây thực sự là một tấm danh thiếp.
Một tấm danh thiếp giả.
Khương Yếm/Nhân viên đài truyền hình phát sóng trực tiếp về các sự kiện siêu nhiên
Phòng Livestream Khoái Ngư
Điện thoại: 135xxxxxxxx
Số seri: 20230404444
Trình Quang trợn mắt há mồm: "Chị in từ khi nào vậy, thế này có phải là dự phòng quá chu đáo rồi không?"
Khương Yếm bình thản nói: "Viết tay trước khi xuống xe."
"Không nghĩ tới có thể sử dụng được."
Trình Quang ngu luôn. Nhìn lại tấm danh thiếp trên tay dưới ánh sáng. Tất cả phông chữ của danh thiếp giống như phông chữ in, chỗ nào dùng chữ chính thức thì dùng chữ chính thức, chỗ nào dùng chữ đậm thì dùng chữ đậm, thậm chí còn có một vài họa tiết đơn giản được phác thảo trên mép danh thiếp. Nếu không nhìn kỹ, không thể biết đó là viết tay.
Phòng phát sóng trực tiếp: ...
... ?
Trình Quang gãi má, phát biểu một cách cáu kỉnh không phù hợp với vẻ ngoài nhút nhát và thanh tú của mình chút nào.
"... Vãi chưởng."
…
Không nói nhảm nữa, sau một hồi phân công, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu đã lên tầng sáu, còn Trình Quang thì lên tầng bảy.
Khương Yếm lấy chìa khóa để mở cửa phòng 604, giống như nơi đã từng đến xem trước đây, không gian chỉ có mười hai mét vuông vô cùng chật hẹp, mà trong không gian chật hẹp như vậy lại có thể đặt được một chiếc giường đôi cũ kỹ, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ đỏ đã bong tróc sơn, một bồn rửa đầy bụi bẩn và hai cái nồi sắt.
"Trừ việc không có phòng tắm, mọi thứ đều ổn." Thẩm Tiếu Tiếu ngạc nhiên thở dài.
Khương Yếm bình tĩnh nói: "May mắn là không có phòng tắm."
Thẩm Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc, chậc lưỡi: "Cũng phải, không biết có lắp nổi cái cửa cho nhà vệ sinh không nữa…"
Khương Yếm thản nhiên đáp lại rồi đi thẳng đến cửa sổ, từ góc độ này nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy một phần nhỏ các thiết bị tập thể dục cũ kỹ bên ngoài khu tập thể, còn chiếc bập bênh bong tróc sơn nằm bất động trong góc. Không có gì đặc biệt, Khương Yếm nhìn quanh phòng vài lần rồi đứng trước giá sách.
Trên giá sách có nhiều loại sách khác nhau, bao gồm sách giáo khoa đại học, sách hướng dẫn nuôi chó, sách hướng dẫn sáng tác và sách nấu ăn. Khương Yếm lấy ra một cuốn sách tiếng Anh và lật qua, chủ nhân của cuốn sách tên là Trương Thiêm, cuốn sách được xuất bản năm ngoái, trong đó có nhiều ghi chú bằng tiếng Anh, hầu hết được viết bằng bút bi màu đỏ.
Thẩm Tiếu Tiếu quay đầu qua: "Chủ nhà chắc là giáo viên, giáo viên cũ của em luôn dùng bút đỏ khi viết vào sách, giáo viên mà nên bút đỏ nhiều hơn bút đen."
Giang Ngữ Tình đã nói trước đó, người phụ nữ tâm thần bị chó cắn chết là một nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị, rõ ràng là người phụ nữ không bị bệnh khi viết. Người bệnh tâm thần thì không thể nào làm giáo viên được, cho nên khả năng cuốn sách này thuộc về một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần là không cao.
Nhưng cũng không xác định, không rõ trong quá trình viết có cần tiếng Anh hay không nên có thể người phụ nữ đã mượn sách của ai đó.
"Chị không hiểu tiếng Anh, em nhìn xem trong ghi chú viết những gì." Khương Yếm đưa cuốn sách cho Thẩm Tiếu Tiếu rồi lấy một cuốn sách khác ra đọc.
Hướng dẫn nấu ăn dành cho bà chủ gia đình - Tập 2
Đây là bộ sách hướng dẫn các bà mẹ cách chuẩn bị ba bữa ăn cân bằng dinh dưỡng cho con mới vào tiểu học. Chữ viết trong sách dạy nấu ăn khác với chữ viết trong sách tiếng Anh, Khương Yếm nhìn thoáng qua rồi đặt cuốn sách lại chỗ cũ.
Bên đây Thẩm Tiếu Tiếu đã kết luận được: "Mặc dù em ở trình độ của một học sinh trung học phổ thông bình thường, không biết một vài từ, nhưng ở đây hẳn là viết về cách để giải thích tốt một số kiến thức nhất định và tên của một số học sinh thường trả lời sai. Chủ nhận của cuốn sách phải chắc là một giáo viên tiếng Anh cấp ba… Nhưng cuốn sách này cũng có thể được mượn nhỉ? Không nhất thiết là của chủ nhà."
"Hỏi Thẩm Hoan Hoan." Khương Yếm nói: "Để em ấy tìm thông tin về gia đình ba người ở nhà 604."
"Dạ được." Thẩm Tiếu Tiếu lấy điện thoại di động ra, cúi đầu gõ chữ.
Sau khi Khương Yếm nhìn một vòng mà không tìm thấy thông tin gì rõ ràng, cô bước đến bồn rửa, vặn vòi và rửa tay. Gửi tin nhắn xong, Thẩm Tiếu Tiếu tháo khẩu trang ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, nhưng lại bị mùi tanh trong không khí xộc vào nên vội vàng đeo khẩu trang lại.
"Nếu chủ nhân của ngôi nhà thực sự là giáo viên cấp ba, vậy chuyện này chắc chắn có gì mờ ám, giáo viên nào có thể sống ở đây được?" Thẩm Tiếu Tiếu chê bai: "Hôi chết người."
Khương Yếm không tỏ ý kiến.
Cô dùng khăn giấy lau tay, sau đó lau chiếc gương cỡ lòng bàn tay phía trên bồn rửa, trên gương có vài vết xước, bên góc bị vỡ mấy mảnh nhưng không ngăn cản được ánh mắt cô được soi rõ.
Nói cách khác, Khương Yếm phải kiễng chân lên mới có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt.
Lúc trước mấy người đi xem qua các phòng khác, hầu hết đều không có gương, dù có gương thì cũng có cái mới, cái cũ, cái cao, cái thấp, khi đó Khương Yếm hỏi thím Vương thì được biết là gương đều do chính chủ nhà lắp đặt.
Sau khi Thẩm Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào gương vài lần, chắc chắn rằng không một sợi tóc nào của mình có thể phản chiếu trong gương, em lẩm bẩm: "Sao lại đặt gương cao thế chứ? Toàn là người khổng lồ à?"
"Không phải, ở đó có gương được chuẩn bị dành cho trẻ em rồi." Khương Yếm chỉ về phía cửa, trên bức tường phía sau cánh cửa có một chiếc gương dài, chiều cao chỉ đến thắt lưng của Khương Yếm, chiếc gương được dán đầy những miếng dán hoạt hình, xét theo chiều cao thì nó phù hợp với chiều cao của một đứa trẻ vừa vào tiểu học.
Dường như không có gì bất thường.
Khương Yếm đi lại tùy ý, nơi này quả thực không lớn, cô liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ, cũng không khó tìm ra manh mối. Nửa giờ sau, cô đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Thẩm Tiếu Tiếu thò đầu ra từ dưới gầm giường. Quay đầu lại, em lôi ra một chiếc ô tô hoạt hình bị hỏng và một con búp bê bị mổ bụng dưới gầm giường.
Con búp bê có khuôn mặt tinh tế, đôi môi đỏ như máu, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen tròn, một con mắt rơi xuống ngực, con mắt còn lại dính bết vào tóc, bộ phận phát ra âm thanh trắng bóng trong bụng lộ ra ngoài không khí, giống như ruột đang chảy ra ngoài.
"Khá lắm." Thẩm Tiếu Tiếu ném búp bê lên giường: "Vừa rồi ở dưới gầm giường làm em sợ muốn chết, chân của em tê rần luôn rồi."
Em cười toe toét, nhảy tới trước mặt Khương Yếm bằng một chân.
"Chú ý an toàn." Khương Yếm bước đến bên giường, đang định nhìn kỹ hơn thì tay chân của con búp bê đột nhiên bắt đầu cử động một cách cứng nhắc.
Khuôn mặt hình người của nó từ từ nâng lên, bông gòn trào ra từ trong bụng, đôi mắt treo trên ngực cũng lắc lư từ bên này sang bên kia.
Một giọng nói ngọt ngào như trẻ con vang lên.
"La la la la la."
"Tiểu Lệ có một mái ấm hoà thuận,
Ba yêu mẹ, mẹ yêu ba.
Em giúp mẹ tắm cho ba,
Ba đón gió cười ha ha."
"Tiểu Lệ đã lớn rồi,
Cố gắng đảm đương ngôi nhà này.
Mẹ thay ba đẹp trai gánh vác,
Em thì trở thành mẹ xinh đẹp."
"Tiểu Lệ nhảy lò cò rồi hát.
La la la la la,
Em yêu ngôi nhà ba tầng của em."