La la la la, tiếng hát vang lên trong không gian chật hẹp, khép kín cùng với tiếng tứ chi bằng nhựa đang vặn vẹo phát ra tiếng lịch kịch khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Khương Yếm nghe xong nội dung bài hát thì liếc nhìn Thẩm Tiếu Tiếu một cái.
"Cứu cứu cứu cứu…"
Hiện giờ, Thẩm Tiếu Tiếu hoàn toàn mất đi khả năng khống chế biểu cảm gương mặt, vẻ mặt em khó coi, ngã lên giường, rồi lại luống cuống tay chân định xách con búp bê đang hát trong ngực ra ngoài.
Tiếng hát đột nhiên im bặt.
Con búp bê rủ đầu xuống trước ngực, bất động, căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng, tựa như tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác của hai người.
Thẩm Tiếu Tiếu ổn định tâm trạng một lát nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại được, vì thế em bùng nổ. Em lại bò lên giường, đá con búp bê đang phát ra tiếng hát kia vào thùng rác:
"Em chê loại cha mẹ nào mà mua mấy loại búp bê phương Tây như này nhé! Con nít không hiểu không sợ, chứ em là người lớn mà còn bị nó dọa chết khiếp!"
Khương Yếm tới sau lưng Thẩm Tiếu Tiếu: "Sao thế?"
Thẩm Tiếu Tiếu cảm nhận thấy hơi ấm từ phía sau thì vội vùi đầu lên vai Khương Yếm: "Huhu… Làm em sợ muốn chết, cũng may chị vẫn ở trong phòng này với em."
Khương Yếm xoa gáy Thẩm Tiếu Tiếu, câu được câu không trấn an em.
Lúc đầu lực đạo còn ổn, gân cốt trên người Thẩm Tiếu Tiếu như được đả thông, nhưng càng lúc lực của Khương Yếm càng mạnh, Thẩm Tiếu Tiếu có cảm giác nếu em không kháng nghị thì cổ em sẽ bị bóp gãy mất.
Em nhe răng nhếch miệng ngẩng đầu lên nói: "Chị Khương Yếm, đau, đau!"
Chỉ thấy Khương Yếm hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm chân em như đang suy tư gì đó.
Thẩm Tiếu Tiếu: "..."
Đầu nhỏ của em xoay chuyển rất nhanh, có lẽ do đau đớn k*ch th*ch, thế nhưng em chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó cẩn thận suy nghĩ kỹ ngọn nguồn mọi chuyện.
Thẩm Tiếu Tiếu hoảng sợ đến độ nhảy lên nhảy xuống.
Em không ngờ rằng đời này của mình còn có lúc phải chứng minh bản thân là người, em vội vàng nói: "Em là người, em là người mà chị Khương Yếm, đa số mọi người lúc bò dưới gầm giường đều sẽ bị tê chân mà, nhưng mà giờ chân em hết tê rồi, em chăc chắn… chắc chắn không nhảy lò cò nữa đâu! Chị Khương Yếm mau buông em ra, em nhảy mấy điệu cho chị coi!"
Khương Yếm nới lỏng tay.
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức nhảy điệu nhảy clacket.
"Chị xem, hai chân em đều tốt cả mà! Linh hồn em có khuyết tật, cho dù em có bị nhập hồn thì những linh hồn khác cũng không thể ở trong cơ thể em quá năm phút, em tuyệt đối không thành vấn đề, bạn bè tốt không lừa nhau đâu!"
Khương Yếm nhìn gương mặt nôn nóng của Thẩm Tiếu Tiếu thì biểu cảm trên mặt cô dịu dàng hơn: "Chị tin tưởng em."
Gương mặt Thẩm Tiếu Tiếu đầy sự cảm động: "Em biết mà! Vừa nãy đúng là quá trùng hợp, gặp ai thì cũng nghi ngờ cả thôi, không thành vấn đề đâu chị, chị không cần phải có gánh nặng tâm lý gì đâu."
Khương Yếm "ừ" một tiếng, hỏi em: "Chị nhớ là em 16 tuổi?"
Thẩm Tiếu Tiếu không biết tại sao Khương Yếm lại đột nhiên hỏi cái này nhưng em vẫn đáp: "Đúng ạ, vừa qua sinh nhật 16 tuổi của em."
Khương Yếm: "Hèn chi."
Thẩm Tiếu Tiếu: "Hèn chi gì?"
Khương Yếm: "Ngây thơ đáng yêu."
Phòng 604 không có tin tức khác nào đáng giá cả, ít nhất thì bên ngoài là vậy, Khương Yếm ra khỏi phòng, Thẩm Tiếu Tiếu tung ta tung tăng theo sau, trên mặt đầy sự vui vẻ.
"Hiện giờ chúng ta sẽ làm gì đây chị?" Em hỏi Khương Yếm.
"Đi lên tầng 7 xem phòng của Trình Quang." Khương Yếm liếc mắt nhìn sàn nhà màu nâu trong một căn phòng cách đó không xa, màu nâu chiếm một khoảng diện tích khá rộng, có lẽ cũng do ánh sáng nên trên mặt đất còn đọng lại một lớp màng mỏng, có thể tưởng tượng được cái cảnh mỡ trong cơ thể chảy hết xuống sàn nhà.
Cũng có thể hiểu được tại sao người chồng và đứa con lại nhanh chóng rời khỏi căn phòng này sau khi sự việc diễn ra.
"Tốt tốt, chúng ta đi thôi, em sẽ bảo vệ chị." Thẩm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, bình tĩnh đi theo sau Khương Yếm.
Khương Yếm hơi cụp mắt liếc nhìn cánh tay Thẩm Tiếu Tiếu, mặt không thay đổi đi về trước, khi đi tới cầu thang, cô chợt dừng chân.
"Sao, làm sao thế?" Giọng nói của Thẩm Tiếu Tiếu hơi run rẩy.
"Em đang sợ hãi."
Lời này của Khương Yếm là câu trần thuật, thật sự là tần suất run tay của Thẩm Tiếu Tiếu làm cô không thể nào bỏ qua, nó khiến cô rất khó động não suy nghĩ.
"Khụ khụ." Thẩm Tiếu Tiếu xấu hổ l**m đôi môi khô: "… Chuyện xấu hổ này chị có thể đừng nói toạc ra không, em đã nỗ lực khống chế rồi."
Khương Yếm: "Sợ mà còn đi làm nhà ngoại cảm?"
Thẩm Tiếu Tiếu ưỡn ngực: "Con người em rất lương thiện, em phải làm việc vì dân."
"..."
Khương Yếm im lặng, đi từng bước lên cầu thang lên tầng 7.
Tòa nhà tập thể này không phải được thiết kế theo kiểu ngang như khu chung cư sinh viên phát triển ngày nay, mà là theo kiểu cũ của cuối thế kỷ trước, phía trên của tòa nhà được trát bằng xi măng, chỉ để lại một cái cửa sổ rộng một mét vuông trên mái nhà, những tia sáng chen chúc nhau chiếu vào tòa nhà tập thể, ánh sáng rất yếu, rõ ràng đang là buổi trưa nhưng lại có cảm giác như chiều tà.
"Chị Khương Yếm, chị đã từng nghe chuyện này chưa?" Thẩm Tiếu Tiếu bắt đầu bắt chuyện.
Bởi vì tầng 7 xảy ra hỏa hoạn nên trên tay vịn cầu thang có dính một ít chất gì đó đen đen, có mùi rất nồng, cho dù có đeo khẩu trang cũng không thể chịu nổi. Khương Yếm cau mày nói: "Nghe chuyện gì?"
"Khi tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm là lúc đêm đầu thất hồi hồn* bắt đầu." Hành lang rất tối, bóng tối che khuất tầm nhìn của họ, không biết vòi nước của nhà ai chưa vặn chặt, tiếng tí tách vang vọng trong hành lang, nó tựa như tiếng thở dài u sầu của phụ nữ.
*Đêm đầu thất hồi hồn: được gọi là "Đêm linh hồn trở về", ám chỉ đêm cuối cùng khi linh hồn của người đã khuất vẫn còn ở thế giới vài ngày sau khi chết. Trong đêm này, linh hồn người chết trở về nơi mà linh hồn người chết yêu thích khi còn sống, đa phần vong linh người đã khuất sẽ trở về thăm gia đình.
"Qua 12 giờ đêm nay chính là ngày thứ 7 cô ấy mất." Thẩm Tiếu Tiếu cười gượng nhằm thay đổi bầu không khí: "Lúc trước không phải cánh tay phải và đùi cô ấy bị chó gặm hết à, đến đầu cũng lăn tới cầu thang… Chị nói xem liệu lúc đó cô ấy có bò lăn lóc khắp căn phòng để tìm đầu không, thì là kiểu chân tay bò khắp nơi, cái đầu bị đứt ra cũng sẽ lăn qua lăn lại, cô ấy vừa la hét thảm thiết vừa bò lung tung trong căn phòng để tìm đầu ấy hahaha…"
Khương Yếm không nói lời nào.
Thẩm Tiếu Tiếu càng run rẩy hơn.
Khu bình luận yên lặng vài giây.
Thẩm Tiếu Tiếu quả là có tiềm năng tự mình dọa mình…
... Tôi có một câu nói không biết có nên nói ra hay không…
Nói đi?
Thật ra thì tình huống này cũng có thể xảy ra nhỉ?
Quả thật, trong đêm đầu thất hồi hồn ấy, ừm, lúc Hà Sấu Ngọc chết đã không còn đầu thì trong thời gian hồn về hẳn là cũng không có…
Thẩm Tiếu Tiếu là kiểu người càng sợ hãi thì càng nói nhiều, miệng em nói liên hồi để tiếp thêm can đảm cho bản thân. Em nhìn hành lang tối đen như mực, s* s**ng xem số phòng, số phòng của Trình Quang là 709, nó không cách xa cầu thang là bao nhưng trong một không gian tối tăm như thế này thì khoảng cách 1 bước cũng trở nên xa xôi.
"Trước kia em cũng đã tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp với chị em." Thẩm Tiếu Tiếu lại kể chuyện tiếp: "Nữ chủ nhân của căn nhà đó cũng qua đời vì hỏa hoạn. Đêm đầu thất hồi hồn của cô ấy, em với chị em đã ở trong căn phòng lúc sinh thời cô ấy từng ở, bọn em muốn thử xem xem liệu cách này có đem lại hiệu quả gì không.
Bọn em chờ mãi cũng đến 0 giờ nhưng lại phải đợi thêm 2 tiếng đồng hồ nữa, ai dè mãi mà cũng không thấy linh hồn xuất hiện… Lúc ấy bọn em cũng sốt ruột lắm, thông thường thì sau khi linh hồn chết đều về lại nhà mình, cho dù linh hồn có tỏa ra mùi thịt cháy khét cũng trở về nhà từ biệt."
"Nhưng mà không có, cô ấy không về. Lúc đó hai chị em em rất hoang mang, sợ xảy ra chuyện gì đó. Oán niệm của người bị chết cháy rất lớn, tốc độ ô nhiễm của linh hồn nhanh hơn nhiều so với các loại quỷ hồn khác. Thế nên, mỗi khi những nhà ngoại cảm có thời gian rảnh cũng sẽ đến hiện trường vụ cháy xem chủ nhà có chuyển thế đầu thai sau đêm đầu thất hồi hồn hay không."
"Bọn em vội ra khỏi phòng ngủ của chủ nhà, mở tất cả cửa phòng ra, tìm tới tìm lui cuối cùng cũng thấy linh hồn của nữ chủ nhân đó trong ống thông gió trong bếp. Trước khi cô ấy chết vì ngạt khói thì cô ấy đang dẫm chân lên ghế, nỗ lực bò ra ngoài bằng ống thông gió. Thế nên, trong đêm đầu thất đó, linh hồn cô ấy đã tách khỏi tro cốt, ra khỏi ngôi mộ trở về nhà, tuy nhiên cô ấy lại không đi bằng cửa chính mà lại bò từ ống thông gió vào nhà."
Nói đến đây, Thẩm Tiếu Tiếu nuốt nước miếng một cái, thanh âm cũng không lớn, nhưng mọi âm thanh trong không gian yên tĩnh này đều được khuếch đại, tiếng "ực" đó vừa quái dị lại vừa quá dọa người.
Thẩm Tiếu Tiếu tự biết em nhát như thỏ, chỉ có thể dựa vào người khác để tiếp thêm can đảm, vì vậy em tiếp tục dựa vào người Khương Yếm, nói: "Lúc bọn em phát hiện ra cô ấy thì cô ấy đang lột xác."
Tốc độ đi đường của Khương Yếm không thay đổi: "Lột xác?"
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu: "Cũng không phải lột xác, hẳn là… Lột da? Cô ấy cứ lột từng lớp da của mình ra nhưng do lỗ thông gió quá nhỏ, cô ấy không thể nào chui vào được, thế nên đánh mất cơ hội được cứu. Cô ấy rất đau đớn, vì thế sau khi chết cô ấy lại trở về nơi đó, hoàn thành nguyện vọng lúc sinh thời cô ấy không thể làm được - Nếu gầy hơn một chút thì tốt rồi, nếu không có lớp da này thì tốt rồi, cô ấy có thể chui vào trong đó."
"Từng lớp da một bị lột ra hệt như lột một củ hành tây, đầu tiên cô ấy lột da hai bên mặt, trên mặt có hai con mắt, nhưng trong mắt lại không có da, cũng không hẳn là trong mắt không có da, cô ấy đã xé con mắt thành từng lớp mỏng, nó có tính co dãn. Em nhìn cô ấy kéo thứ đó ra, càng kéo càng rách nhiều, cô ấy nhìn chúng em xuyên qua thứ đó, những thớ thịt trắng hồng trên mặt còn nhúc nhích, hệt như gân thịt heo bị cắt ra, vừa mềm lại vừa dính… "
Thẩm Tiếu Tiếu bị lời kể chuyện của mình hù cho hết hồn, em run rẩy, giọng nói cũng run theo: "Không nói nữa không nói nữa, hu hu, chị Khương Yếm ôm ôm!"
Thẩm Tiếu Tiếu quấn lên người Khương Yếm, Khương Yếm phải kéo vài cái mới lôi được người xuống.
"Sợ thì nói ít thôi." Khương Yếm cảnh cáo.
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó dựa sát vào người Khương Yếm.