Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 34

Nửa phút sau, Khương Yếm đi thằng đến cánh cửa phòng 709, gõ cửa.

"Cốc cốc cốc…"

Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, không có ai ra mở cửa cả. Thẩm Tiếu Tiếu buồn bực ghé sát vào cửa, gọi: "Anh Quang?"

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ. Trình Quang nhanh chóng nhìn ra bên ngoài như gián điệp, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người để hai người vào phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Bởi vì mạch điện tầng 7 bị hỏng do cháy nên trong phòng tối om, chỉ có tiếng Trình Quang cố tình hạ giọng hỏi: "Thế nào, có manh mối gì không?"

Vốn dĩ Thẩm Tiếu Tiếu đã nhát gan, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi bầu không khí Trình Quang tạo ra nên cũng nhỏ giọng nói: "Không có, anh thì sao?"

Trình Quang nhỏ giọng nói: "Tôi chưa nhìn kỹ căn phòng, vách tường đen thùi lùi, mạch điện hỏng rồi cũng không sửa, đèn cũng không mở được, nãy giờ tôi chỉ lo dán bùa lên sàn nhà với phòng khách thôi."

Hai người đồng thời thở dài, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm túc lại vừa khẩn trương, hệt như những gián điệp đang trao đổi tình báo với nhau.

"Đừng nhập vai quá sâu."

Giọng nói của Khương Yếm vô cùng to so với giọng của hai người: "Tầng này chỉ có ba người chúng ta thôi, không có ai nghe lén hai người trò chuyện đâu."

Hai người: "Ồ."

Phong cách làm việc của Khương Yếm mạnh mẽ và quyết đoán, sau khi kéo Thẩm Tiếu Tiếu đang ôm chặt mình ra thì lập tức dùng đèn pin quan sát khung cảnh xung quanh.

Có lẽ chủ nhân tòa nhà chắc chắn rằng tầng 7 sẽ không có người nào ở, cho nên sau trận hỏa hoạn ấy cũng chỉ quét dọn sơ sơ bên ngoài thôi, không hề quan tâm đến chuyện sửa sang lại tầng 7. Chính vì thế mà căn phòng cũng không được sơn lại, chiếc sô pha bị cháy xém hết một nửa vẫn được trang trí trong góc phòng. 

Khương Yếm soi đèn khắp mọi nơi, cô chợt phát hiện ra một chỗ mới lạ - bức tường chung của hai căn phòng bị sụp một nửa, dường như nguyên nhân khiến bức tường sụp là do nó bị khoét một lỗ từ bên trong, cứ thế khoét ra hẳn một cái lỗ hình bán cung, theo lý mà nói thì bức tường bị khoét này không đến nổi phải sụp đổ.

Khương Yếm kết luận: "Phòng này thông với phòng bên cạnh, lắp một cánh cửa trên tường, tạo ra hiệu ứng của một phòng và một phòng khách." 

Vừa nãy Trình Quang dán bùa lên cũng phát hiện vấn đề này: "Đúng, em cũng nghĩ thế, hẳn là cánh cửa trên tường ấy đã bị hư hỏng do trận hỏa hoạn, bốn bức tường xung quanh cũng lung lay không có gì chống đỡ cả, thế nên lấy cánh cửa làm trung tâm, mọi thứ xung quanh cánh cửa đều bị sụp hơn phân nửa."

Khương Yếm gật đầu, ánh sáng trong tay lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dừng ở cạnh cửa.

"Chủ nhà sống ở đây 3 năm, có một đứa con cao khoảng 1m6."

Thẩm Tiếu Tiếu thăm dò, hỏi: "Chỗ nào có thể chỉ ra chủ nhà có con vậy?"

Trình Quang vội vàng nhìn những nơi Khương Yếm vừa soi ánh sáng kia: "Thật ra, hồi nãy em không chú ý lắm, ở đây có khắc ba đường rất nông, đường cao nhất chạm tới mũi em, chắc là dùng để đo chiều cao!"

Trình Quang kiêu ngạo, cậu quả thật thông minh hơn Thẩm Tiếu Tiếu một bậc mà!

Khương Yếm "ừ" một tiếng.

"..." Thẩm Tiếu Tiếu đã nhìn thấy sự đắc ý trong mắt Trình Quang thế nên em trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi hăng hái đi theo chân Khương Yếm.

Khương Yếm không để ý đến hai người, cô đi vào một căn phòng riêng biệt, trạng thái của căn phòng này tốt hơn nhiều so với phòng khách, trừ vách tường đen thui ra thì cũng không thấy rõ dấu hiệu cháy rõ ràng, giường và tủ quần áo đều còn nguyên vẹn.

Rất rõ ràng rằng ngọn lửa đã bị chặn bên ngoài cửa, mặc dù khói cháy lan ra dày đặc, nó lan rộng ra trong phạm vi lớn, khiến cho các bức tường của hành lang và một phần tay vịn cầu thang bị đen đi, nhưng ngọn lửa không đến mức không thể kiểm soát và đã nhanh chóng bị dập tắt.

Có bảy tám tấm giấy khen được dán trên tường trong phòng, từ tiểu học đến trung học, trên tất cả những tấm giấy khen đó đều ghi tên người nhận được giải thưởng là "Trần Nhiên Y."

"Là con gái của chủ nhà." Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói thầm.

Trình Quang chen vào nói: "Lát nữa em sẽ dán thêm mấy tấm bùa vào phòng này, đêm nay em định sẽ ngủ trong phòng này."

"Thật ra anh không cần phải phiền phức vậy đâu." Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Lâm Hâm Cửu đã đánh tan linh hồn của chủ nhà 709 rồi, kênh phát sóng trực tiếp đó tôi cũng có xem một ít, hai người bọn họ đã cạy cửa sắt ra để vào nhà, sau đó đến thẳng hiện trường vụ hỏa hoạn, linh hồn là một dì hơn 50 tuổi, đôi mắt bị bỏng đến độ tan chảy ra."

"Dì ấy sẽ không trở về nữa, phòng 709 vô cùng an toàn."

Giang Ngữ Tình đã nói chuyện này lúc trên xe rồi. Hai tháng trước, Lâm Hâm Cửu và đồng đội phát sinh mâu thuẫn trong lúc chấp hành nhiệm vụ ở chỗ này, nên đã khiến đối phương tàn tật. Tuy nhiên, nhiệm vụ đã thành công, khiến cho trường năng lượng linh hồn dao động bị Lâm Hâm Cửu đánh tan hoàn toàn.

"Tôi ở phòng khác." Trình Quang như ăn phải thứ đồ ăn ghê tởm rơi rớt đâu đó: "Triệu Sùng gửi cho tôi tin tức, con chó cắn chết người là chó nhà 709 nuôi, sau khi xảy ra hỏa hoạn, nó đã được hàng xóm trong khu nhà nuôi nấng. Ngày đó, nam chủ nhân phòng 604 về thì thấy người vợ của mình bị chó cắn chết, trong cơn tức giận anh ta đã đánh chết con chó đó."

"Tôi nghĩ rằng con chó đó cũng là thành viên của phòng 709…"

Thẩm Tiếu Tiếu tiếp lời, nói: "Cho nên đêm nay không chỉ là đêm đầu thất của nữ chủ nhân phòng 604 mà còn là đêm đầu thất của con chó."

Trình Quang nhắm mắt.

Thẩm Tiếu Tiếu nói rõ từng chữ một: "Chúng ta đều có một tương lai tươi sáng."

*

Tuy hay trêu đùa là thế nhưng sau khi Thẩm Tiếu Tiếu trở về phòng 604 thì em vẫn đưa cho Trình Quang chiếc đèn bàn sạc điện, chiếc đèn bàn công suất cao đã chiếu sáng cả căn phòng nhỏ. Trình Quang cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu không còn cảm thấy đắc chí khi thấy cậu thông minh hơn Thẩm Tiếu Tiếu nữa.

Thẩm Tiếu Tiếu tức giận đá Trình Quang ba cái rồi lại kéo Khương Yếm về phòng 604.

Đồng thời, Thẩm Hoan Hoan cũng lấy được thông tin kỹ càng, rành mạch của phòng 604, sau đó lại gửi tin tức đó cho hai người.

"Người đàn ông từng sống ở phòng 604 tên là Trương Thiêm, là giáo viên tiếng anh ở trường cấp 2 An Bình, còn người phụ nữ tên là Hà Sấu Ngọc, là tiểu thuyết gia truyện kinh dị, hai người có một người con trai đang học Tiểu học tên là Trương Tiểu Lương."

"Quả thật người tên Hà Sấu Ngọc đó bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn có khuynh hướng tự hại bản thân. Lần khám bệnh tâm thần đầu tiên của cô ấy được ghi nhận vào đầu tháng 11 năm ngoái."

"Tháng 10 năm ngoái, Trương Tiểu Lương đã xảy ra xung đột với một người say rượu khi đang đi về nhà một mình, mắt phải của cậu bé bị mảnh thủy tinh đâm vào rồi bị mù, Trương Thiêm và Hà Sấu Ngọc từ chối hòa giải, người say rượu kia bị phán ba năm tù."

"Em đã xem nhật ký chữa bệnh của Hà Sấu Ngọc rồi, bác sĩ tâm lý nhận định nguyên nhân khiến cô ấy mắc bệnh tâm thần là do cô ấy phải chịu áp lực quá lớn. Hà Sấu Ngọc là người chịu trách nhiệm đưa đón Trương Tiểu Lương đi học, thế nhưng hôm đó cô ấy không viết kịp bản thảo nên không đi đón Trương Tiểu Lương tan học, gián tiếp khiến cho mắt cậu bé bị mù."

Khương Yếm hỏi: "Bọn họ chuyển đến ở trong khu nhà tập thể từ hồi nào thế?"

Thẩm Hoan Hoan trả lời rất nhanh: "Không lâu sau khi Hà Sấu Ngọc mắc bệnh tâm thần."

"Cuối tháng 12 năm ngoái, Hà Sấu Ngọc đến trường trường cấp 2 An Bình tìm Trương Thiêm thì đột nhiên phát bệnh, cô ấy đập hư những máy móc cao cấp mà trường học mới trang bị, có giá khoảng 230 vạn, hai người phải bán nhà và vay thêm 80 vạn để trả, do hết tiền tiết kiệm nên họ phải dọn đến khu nhà tập thể."

Khương Yếm trầm ngâm.

Sự sơ suất của người mẹ đã gián tiếp khiến con trai bị mù, thế là người mẹ tự trách mình suốt hai tháng, cuối cùng tâm lý suy sụp, cô ấy mắc bệnh tâm thần, thường xuyên bị ảo giác và trở nên hung hãn. Trong một lần phát bệnh, cô ấy đã phá hủy những thiết bị đắt tiền, tiền tiết kiệm của gia đình hết sạch, bọn họ phải gánh khoản nợ lớn trên lưng, gia đình chuyển đến sống trong một khu nhà tập thể rẻ tiền.

Rất logic. Khương Yếm buông di động.

Bây giờ mới hơn 12 giờ trưa, mặc dù trong khu nhà tập thể không có nhiều ánh sáng mặt trời, nhưng ánh sáng bên ngoài tòa nhà rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng ồn ào của học sinh ở xa xa, có một ngôi trường Tiểu học cách khu nhà tập thể không xa, hiện giờ đúng vào thời điểm tan học.

Thím Vương mở cánh cửa sắt của khu nhà tập thể ra, ánh sáng mạnh mẽ tràn vào tòa nhà, chiếu sáng một góc bị lãng quên của thành phố. Khu nhà tập thể này được xây dựng vào cuối thế kỷ trước, nó từng là nơi ở của những nhân viên bảo mật. Sau này, người đã chuyển đi nhưng nhà tập thể thì vẫn còn, thị trưởng tiền nhiệm đã không phá bỏ nó vì muốn lưu giữ lại kiến trúc cổ. Tuy nhiên, tòa nhà đang trong tình trạng đổ nát như vậy nào có ai đến tham quan, thím Vương dựa vào mối quan hệ với thị trưởng hiện tại nên đã trả một số tiền để thuê tòa nhà và cho thuê lại, kiếm tiền từ việc cho thuê nhà.

Ban ngày, trong nhà tập thể không có người ở, chỉ có lúc chạng vạng những người thuê nhà mới trở về nhà ngủ một giấc, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như giữa trưa, học sinh phải về nhà ăn cơm ngủ trưa, còn có những người thuê mới dọn đồ vào nhà tập thể hôm nay nữa.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sau này, những người mới đến thuê hôm nay, ban ngày cũng sẽ không thấy bóng dáng.

Thím Vương chán nản thở dài, châm một điếu thuốc kém chất lượng rồi dựa vào cổng, hút thuốc nhả khói chờ bọn trẻ tan học.

Chỉ trong chốc lát, hai cô gái mặc đồng phục trung học cơ sở sóng vai bước vào, là con cái của phòng 203 và 207, hai bé gái nhiệt tình chào hỏi thím Vương: 

"Thím ạ, chào buổi trưa, hôm nay lại làm phiền thím nữa rồi! "

"Không có gì, thím muốn đợi mấy đứa!" Thím Vương nở nụ cười khiến gương mặt toàn là nếp nhăn: "Nhìn mấy đứa, thím cảm thấy bản thân như trẻ thêm vài tuổi."

Hai cô gái cười hihi về nhà.

Thím Vương hút hết nửa điếu thuốc, cuối cùng cũng đợi được đứa trẻ cuối cùng, đó là một cậu bé không cao, đeo khẩu trang màu đen, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, cúi đầu bước vào cổng sắt.

Khi đi ngang qua thím Vương, cậu bé thì thầm: "Chào buổi trưa, thím."

Thím Vương đáp lời "chào buổi trưa" rồi tựa người vào cửa nhìn cậu bé đi lên tầng.

Xui xẻo luôn nhằm vào những người bất hạnh.

Một đứa trẻ tốt như thế lại bị hủy dung, thím Vương thở dài, đang muốn xoay người chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, bèn hít một hơi thuốc thật sâu, quay lại nhìn. 

Bình Luận (0)
Comment