(*) 头七 - đầu thất: một trong 7 thất của lễ cúng 49 ngày (tên Hán Việt là lễ chung thất hay thiêu thất). Đây là buổi cúng giỗ mở đầu sau khi người chết được 49 ngày. Theo Phật giáo, âm hồn sau khi qua đời phải trải qua bảy lần phán xét, mỗi lần kéo dài 7 ngày lần lượt là "đầu thất", "nhị thất", "tam thất", "tứ thất", "ngũ thất", "lục thất", "mạt thất", tổng cộng 49 ngày. Sau đó linh hồn phải đi qua một điện lớn ở âm ty, sau 7 tuần vong hồn sẽ được siêu thoát.
Mặc dù trong câu chuyện không nói rõ ràng chiếc váy màu gì, nhưng từ "con lợn trắng trẻo" và những lời khen ngợi chiếc váy, có thể đoán ra chiếc váy có màu trắng.
Nhưng khi ấy Hà Sấu Ngọc không nói như vậy.
Trong cuộc gọi lần thứ nhất, Hà Sấu Ngọc nói cô ấy nhìn thấy một bé gái mặc chiếc váy đỏ ngồi một mình trên bập bênh, nhưng trong cuộc gọi lần thứ hai với viên cảnh sát, cô ấy lại giải thích những lời nói của mình.
Hà Sấu Ngọc nói bản thân cô ấy mắc phải căn bệnh tâm lý rất nghiêm trọng. Lúc bệnh phát tác, cô ấy sẽ tưởng tượng những tình tiết trong tiểu thuyết kinh dị thành hiện thực, mà dạo gần đây cô ấy đang viết về "Chiếc váy đỏ" nên sẽ nhìn thấy người mặc chiếc váy đỏ.
Nhưng như những gì ta vừa nhìn thấy, trong chương truyện gần đây của Hà Sấu Ngọc không có nhắc đến thứ gọi là váy đỏ, xuyên suốt toàn bộ câu chuyện cũng không nói rõ chiếc váy trắng sẽ đổi màu ở giữa hay cuối truyện cả, "tôi" và bà nội vẫn sống sót. Trong cuốn tiểu thuyết này không tồn tại tình tiết chiếc váy trắng bị máu tươi nhuộm đỏ mà ta thường thấy trong những truyện kinh dị.
Hơn nữa câu chuyện này được viết trong thời gian quá ngắn nên gần như không có tỉ lệ viết nhầm.
Vậy nên Khương Yếm không cho rằng đây là nhầm lẫn.
Màu của chiếc váy là màu trắng nhưng khi gọi điện báo cảnh sát, Hà Sấu Ngọc lại nói nó là màu đỏ.
Mà trong hai lần đối thoại, Hà Sấu Ngọc đều nhắc đến cô bé váy đỏ và cung cấp thông tin giả này, vậy thì có thể hai lần đó cô ấy đều đang phát bệnh.
Hoặc là cả hai lần đều tỉnh táo.
Nếu trong hai lần nói chuyện cô ấy đều phát bệnh, vậy thì việc hoang tưởng váy trắng thành váy đỏ là hợp tình hợp lý.
Còn nếu trong hai lần trò chuyện cô ấy đều tỉnh táo, vậy thì hẳn là cô ấy đã cố tình làm vậy.
Liên quan đến cái chết của Hà Sấu Ngọc, Khương Yếm càng tin rằng cô ấy cố tình làm vậy hơn.
Khi đó cô ấy có lý do để nói dối.
Vậy nên rất có thể Hà Sấu Ngọc đã gặp phải chuyện gì đó khi ấy nhưng vì một vài lý do mà cô ấy không thể trung thực nói ra, thế là sau khi gợi ý đầu tiên bị đứt đoạn, cô ấy đã cung cấp thêm nhiều thông tin trong cuộc gọi lần thứ hai một cách mơ hồ.
Cô ấy muốn chỉ dẫn cảnh sát đọc cuốn tiểu thuyết mà cô ấy viết để tìm ra sơ hở trong lời nói của mình nhưng bất hạnh làm sao, khi ấy lại chẳng có ai chịu đi nghiên cứu tính chân thực trong lời nói của cô ấy cả.
Khương Yếm đọc lại truyện của Hà Sấu Ngọc từ đầu.
Ban nãy nghe Thẩm Tiếu Tiếu đọc thì cô cảm nhận được cảm giác mâu thuẫn rất nặng, có vài câu từ nghe rất khó hiểu, nhưng bây giờ đọc kỹ lại, cái cảm giác mâu thuẫn ấy lại càng mãnh liệt, những chỗ khó hiểu cũng dần trở nên rõ ràng.
Mối quan hệ thân thiết của "tôi" và bà nội là giả.
Rõ ràng tôi trong câu chuyện rất thân thiết với bà nội. Lúc ba trách mắng bà nội, "tôi" sẽ đứng ra ngăn ba và an ủi bà nội, rồi đôi khi "tôi" sẽ chải lại mái tóc bạc cho bà nội. Những điều này chẳng có vấn đề gì cả nhưng hướng đi của câu chuyện nhanh chóng trở nên kì lạ.
Điều kỳ lạ nhất nằm ở câu "Hôm nay bụng của bà nội to quá, tôi còn tưởng là bà có thai cơ đấy", đây chắc chắn không phải là một liên tưởng bình thường, mà nó càng giống với một lời suy đoán thâm hiểm và đầy ác ý hơn.
Chỉ một câu thì có thể coi là trùng hợp nhưng hành động của "tôi" sau đó rõ ràng đã hóa thành ác ý - "tôi" đoán rằng bà nội là người trộm chiếc váy, còn lý do vì sao tôi đoán được chiếc váy bị trộm mất thì rất đơn giản, bởi vì "tôi" biết bà nội trước nay chưa từng mang theo tiền khi đi mua thức ăn.
Bà nội không mang theo tiền trên người nhưng người trong nhà lại để bà ra ngoài mua thức ăn, khi không thấy bà mua đồ về thì ba sẽ tức giận. Hiển nhiên tình trạng này đã diễn ra từ rất lâu, bà nội sẽ không cần dùng đến tiền để mua đồ, bởi bà vẫn luôn dựa vào việc "trộm cắp" để nuôi cái gia đình này.
Chính vì như vậy nên "tôi" vô cùng chắc chắn mà cho rằng chiếc váy trắng này là do bà nội trộm về và cũng không dám mặc, bởi nếu mặc ra ngoài thì rất có thể sẽ bị chủ nhân của chiếc váy chửi mắng thậm tệ, rồi thậm chí là bị đánh, nhưng "tôi" vẫn cười và để bà nội mặc chiếc váy đó. Để xua tan nghi ngờ của ba, "tôi" còn nói dối với ba rằng chiếc váy này là do mình mua cho bà nội.
"Tôi" có ý đồ gì? Mong rằng bà nội bị người ta đánh, người ta chửi sao?
Nhưng cho dù thế nào, chung quy vẫn là không có thiện ý.
Và ở mấy đoạn cuối cùng của tiểu thuyết, sau khi bị tỉnh giấc bởi tiếng sấm vào một đêm nọ, "tôi" trong câu chuyện chợt nhận ra bà nội cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình, nên ngày hôm sau "tôi" như có tật giật mình vội vàng bỏ chiếc váy trở về chỗ cũ. Từ chuyện này có thể suy ra rằng bà nội đã phát hiện ra "tôi" đã lấy trộm chiếc váy đó và để tránh việc chiếc váy lại bị trộm đi lần nữa, kể từ hôm đó, mỗi đêm bà nội đều sẽ nhìn "tôi" chằm chằm.
Câu chuyện không chỉ có bốn vấn đề này, nhưng thế này cũng đã đủ rồi.
Ngón tay Khương Yếm gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, nếu lúc đó Hà Sấu Ngọc thực sự đang muốn chỉ dẫn cảnh sát đọc câu chuyện này, vậy thì ý đồ của cô ấy là gì?
Mối quan hệ thân thiết của "tôi" trong câu chuyện với bà nội là giả.
Vậy tức là…
Cô ấy muốn tiết lộ mối quan hệ thân thiết của cô ấy với ai đó cũng là giả ư?
Câu chuyện này có thể mở rộng theo nhiều hướng, thậm chí là có thể liên quan đến yêu ma quỷ quái nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là mở rộng trí tưởng tượng mà thôi, những gì Hà Sấu Ngọc muốn cảnh sát phát hiện ra trong thời gian ngắn không nên quá mơ hồ và khó hiểu, mà điều rõ ràng nhất trong câu chuyện này là mối quan hệ thân thiết đầy giả dối kia.
Nếu nghĩ đến điều này, nghi phạm quan trọng liên quan đến cái chết của Hà Sấu Ngọc tự nhiên đã được xác định.
Trương Thiêm.
Dù sao khi đó ở đầu bên kia điện thoại, ngoài Hà Sấu Ngọc ra thì chỉ có thể là chồng cô ấy - Trương Thiêm.
Quan hệ vợ chồng là một trong những mối quan hệ thân thiết điển hình nhất.
Nghĩ vậy, Khương Yếm bèn nói cho Thẩm Tiếu Tiếu nghe về suy nghĩ của mình. Hiện tại cô đang muốn hợp tác với Thẩm Hoan Hoan của Cục Cảnh sát nên tất nhiên sẽ không giấu giếm bất kỳ thông tin gì với em gái của cô nàng.
Nghe được lời của Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu khẽ chớp mắt.
Màn hình livestream cũng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thẩm Tiếu Tiếu, Khương Yếm càng cảm thấy Thẩm Tiếu Tiếu giống như con rái cá chỉ biết gật đầu và vỗ tay.
Đúng như dự đoán, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức vỗ tay bộp bộp, trên gương mặt nhỏ viết đầy chữ đồng tình: "Em cũng cảm thấy thế, đúng mà, đoạn ghi âm trên xe buýt siêu kỳ lạ, Hà Sấu Ngọc nói được một nửa thì không nói nữa, cái tiếng ưm ưm đó nghe thế nào cũng là do có người bịt miệng cô ấy…"
"Với lại em cũng đã xem rất nhiều tin tức pháp luật rồi, bạn đời của người chết với người đầu tiên phát hiện ra hiện trường thường là những người bị tình nghi nhiều nhất! Mà Trương Thiêm lại là cả hai, hơn nữa vì sự thất trách của Hà Sấu Ngọc nên con trai của hai người mới bị mù vĩnh viễn, khiến quan hệ vợ chồng của họ hiện tại quả thực rất khó mà tốt đẹp được."
Thẩm Tiếu Tiếu ngồi đung đưa chân trên giường, càng nói thì giọng điệu càng chắc nịch: "Thêm cả việc Hà Sấu Ngọc mắc bệnh tâm thần nữa. Tuy là thỉnh thoảng mới phát tác nhưng mà chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, ngay cả một nhà ba người cũng phải chuyển đến nhà tập thể, không phải là vì Hà Sấu Ngọc làm hỏng cái máy đắt tiền à. Khả năng Trương Thiêm giết vợ là cực kỳ cao!"
Thẩm Tiếu Tiếu đã hoàn toàn coi Trương Thiêm là một tên sát nhân: "Tra xem Trương Thiêm có mua bảo hiểm kếch xù cho Hà Sấu Ngọc không!"
Khương Yếm liếc nhìn đôi mắt tràn đầy háo hức của em, tin chắc rằng Thẩm Tiếu Tiếu quả thực đã đọc rất nhiều tin tức pháp luật, còn là kiểu liên quan đến đạo đức gia đình.
Thẩm Tiếu Tiếu vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Hoan Hoan, một lúc sau đã có hồi âm.
Không có.
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức xụ mặt.
Thẩm Hoan Hoan: Chị cũng vừa mới tra nhưng tình cảm của Trương Thiêm với Hà Sấu Ngọc rất tốt, hai người quen nhau hai mươi năm rồi, từ thời học sinh đến lúc cưới nhau. Hà Sấu Ngọc không biết nấu ăn nên Trương Thiêm luôn là người đảm nhận việc nấu cơm trong nhà. Trước khi Trương Tiểu Lương xảy ra chuyện thì hai người họ là một cặp vợ chồng mẫu mực.
Thẩm Tiếu Tiếu vội hỏi: Vậy sau khi Trương Tiểu Lương xảy ra chuyện thì sao?
Thẩm Hoan Hoan: Chị tra trong bản ghi chép phỏng vấn của cảnh sát, chủ tòa nhà Vương Chí Hoa khen Trương Thiêm rất nhiều, nói là thím ấy đã nghe được Trương Thiêm động viên Hà Sấu Ngọc rất nhiều lần khi cô ấy phát bệnh, những chủ hộ khác cũng nhận xét anh ta là một người tốt bụng, tận tâm, không bao giờ rời bỏ vợ con. Phía bên chị tạm thời không tìm ra được Trương Thiêm có vấn đề gì.
Thẩm Tiếu Tiếu phồng má, đưa điện thoại cho Khương Yếm xem: "Chị Khương Yếm, chị xem." Em cằn nhằn: "Cái kiểu này cũng diễn được mà, nói không chừng anh ta vẫn luôn kìm nén, dù sao thì em vẫn thấy phải tra thật kĩ tên Trương Thiêm này."
Khương Yếm: "Ăn xong bữa tối chị sẽ tìm cơ hội hỏi các hộ gia đình."
"Đừng quên đưa em đi theo." Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu nghịch điện thoại một lúc, em đóng giao diện cuộc trò chuyện lại rồi tiến lên đọc tiểu thuyết của Hà Sấu Ngọc.
Khương Yếm cảm thấy hơi khát nước bèn đứng dậy đi lấy nước.
Ấm nước là của Thẩm Tiếu Tiếu tự mang đi, Khương Yếm không biết trong vali của em sao lại để nhiều đồ như thế, toàn là các kiểu khoa học kỹ thuật hiện đại, nào là bàn gấp di động, đèn bàn có thể sạc, rồi ống nhòm điện tử, bút ghi âm, ngay cả dép lê dùng một lần cũng có bảy tám đôi và tất nhiên nhiều nhất là các loại đồ ăn vặt.
Chiếc vali to bự được mở ra, nằm dài trên lối đi nhỏ hẹp.