Vì Thẩm Tiếu Tiếu nói rằng có thể lấy dùng tất cả mọi thứ nên khi bước qua chiếc vali, ánh mắt Khương Yếm dừng lại trên đống đồ ăn vặt nửa phút, cô từ từ cúi người xuống lấy hộp socola rồi ngước mắt lên nhìn Thẩm Tiếu Tiếu, sau đó vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường mà lấy thêm túi bánh quy.
Thẩm Tiếu Tiếu run rẩy lật từng trang của cuốn tiểu thuyết.
Khương Yếm ăn xong một hộp socola.
Thẩm Tiếu Tiếu run bần bật đọc hết một câu chuyện.
Khương Yếm phủi những vụn bánh quy dính trên tay.
Thẩm Tiếu Tiếu đọc hết toàn bộ truyện mà cả người ớn lạnh.
Khương Yếm kết thúc giờ nghỉ trưa nhàn hạ của mình.
Thẩm Tiếu Tiếu hoang mang lo sợ vỗ cánh tay Khương Yếm: "Chị, chị Khương Yếm, từ đầu đến cuối không có chiếc váy đỏ nào xuất hiện trong cuốn sách này, hơn nữa ngoại trừ chương cuối cùng kia, thì toàn… Toàn chuyện liên quan đến phong tục tập quán, không khó hiểu chút nào, kinh dị rõ ràng, vậy nên Hà Sấu Ngọc có lẽ là chỉ muốn cảnh sát quan tâm đến chương cuối cùng, chứ không phải là những chương khác."
Lúc này Khương Yếm mới hiểu ra tại sao Thẩm Tiếu Tiếu lại đọc hết toàn bộ cuốn sách này.
Cô còn tưởng Thẩm Tiếu Tiếu là kiểu càng sợ thì càng thích chứ.
Nếu cả hai đã trong mối quan hệ hợp tác, Khương Yếm tất nhiên sẽ không kiệm lời khen, cô lập tức động viên: "Giỏi lắm, rất tỉ mỉ, suy nghĩ cũng rất chu toàn, lần sau tiếp tục phát huy."
Thẩm Tiếu Tiếu siết chặt nắm đấm: "Dạ!"
*
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ trên mái nhà hoàn toàn biến mất, toàn bộ khu nhà tập thể lúc này chìm trong màn đêm.
Bảy giờ tối, tất cả đèn trên hành lang từ tầng một đến tầng năm được bật hết lên, những bóng đèn công suất thấp tỏa ra ánh sáng yếu ớt, có đôi khi lại nhấp nháy chập chờn một lúc, không biết khi nào mới xây dựng xong.
Có lẽ là vì đã ở trong phòng suốt cả chiều nên Khương Yếm không thể ngửi thấy mùi cá tanh nào trong không khí cả. Cô bỏ khẩu trang ra, ngồi trước bàn gấp nhìn Thẩm Tiếu Tiếu làm lẩu tự sôi.
Do đường dây điện ở tầng sáu không bị cháy đứt nên vẫn có điện. Chất lượng bóng đèn trong phòng cũng rất tốt, sáng trưng, thêm việc Thẩm Tiếu Tiếu còn mang theo cả một đống món vặt nên điều kiện còn tốt hơn.
"Chị Khương Yếm." Thẩm Tiếu Tiếu gặm chân gà, mồm miệng trở nên bóng nhẫy: "Chị chuẩn bị hỏi những người thuê nhà khác về tình hình của Trương Thiêm thế nào rồi, em cảm thấy mở đầu câu chuyện không dễ lắm."
"Đợi thêm lúc nữa." Khương Yếm đáp.
"Đợi một lúc?"
"Ừm." Khương Yếm cắn miếng ngó sen trong miệng, ngó sen thanh ngọt làm sắc mặt của cô cũng dịu đi rất nhiều: "Qua đêm nay là đầu thất của Hà Sấu Ngọc, trong truyền thuyết dân gian, đầu thất là lần cuối cùng người chết quay về nhà thăm người thân, nếu Trương Thiêm thật sự yêu Hà Sấu Ngọc như những gì người khác nói thì anh ta chắc chắn phải quay về đây."
Khương Yếm nghĩ thấu đáo rồi. Lần này có hai nhiệm vụ, một là tìm ra được nguyên nhân làm năng lượng hỗn loạn, hai là tìm ra nguyên nhân gây ra cái chết của Hà Sấu Ngọc, xem cái chết của cô ấy có liên quan tới ma quỷ không.
Hiện tại nhiệm vụ thứ nhất không có chút manh mối nào, nhiệm vụ thứ hai cũng không có quá nhiều manh mối, nhưng nói chung là cô đã điểm để bắt đầu điều tra rồi.
Vậy nên Khương Yếm đã đợi sẵn trong nhà.
— Nếu Trương Thiêm đến thì mọi chuyện sẽ dễ dàng điều tra.
— Nếu Trương Thiêm không đến, vậy thì càng đáng để đào sâu hơn vào chuyện này.
Nói chung là kiểu gì cũng không thiệt.
May mắn thay, thời gian chờ đợi cũng không quá lâu.
Hai người vừa dọn dẹp xong bữa tối, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng kéo vali.
...
Hôm nay Trương Thiêm đến tưởng niệm Hà Sấu Ngọc, tiện tay mang theo chiếc vali còn chưa kịp đóng gói lại trước đây.
Lúc này, anh ta đang đứng trước cửa phòng 604, cúi đầu nhìn chằm chằm tia sáng lọt qua khe cửa, có hơi do dự.
Anh ta không ngờ rằng căn phòng 604 lại được cho thuê trong thời gian ngắn như vậy. Theo lẽ thường, một căn phòng có người chết sẽ không được cho thuê nhanh như vậy…
Một nửa khuôn mặt Trương Thiêm ẩn trong bóng tối, chiếc túi bóng màu đen trong tay anh ta khẽ phát ra tiếng loạt soạt.
Anh ta còn chưa kịp nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, một thiếu nữ trắng đến mức không giống người thật ló đầu ra.
"Hay thật, có người thật này, em còn tưởng mình nghe nhầm chứ." Thiếu nữ nở nụ cười thân thiện: "Chú tên là Trương Thiêm hả, thím Vương nói hôm nay chú có thể sẽ đến."
Trương Thiêm sững người một lúc, trong phút chốc hiểu ra: "À phải, thứ lỗi vì đã làm phiền, hôm nay tôi đến là…"
"Cháu biết cháu biết, chú đến là để tưởng niệm vợ mình phải không." Thẩm Tiếu Tiếu ngắt lời Trương Thiêm, cười tươi nói: "Lúc thuê phòng, thím Vương có kể cho chúng cháu nghe câu chuyện về căn phòng này rồi, nhưng thím Vương bảo nếu thuê căn phòng này thì giá sẽ rẻ hơn những căn phòng khác một nửa, mà tình hình kinh tế của chúng cháu không dư dả cho lắm, nên là…"
"Mà thôi, nói chung là chú nén đau thương nha."
Vui buồn vốn không giống nhau, huống hồ còn là một người chưa từng gặp mặt.
Trương Thiêm nghe giọng điệu không chút đau thương của thiếu nữ, khẽ rũ mi mắt: "Cảm ơn, nếu thím Vương đã kể rồi vậy tôi có thể vào trong thu dọn đồ đạc không, tôi sẽ thu dọn thật nhanh."
"Tất nhiên là được ạ."
Thẩm Tiếu Tiếu nghiêng người, Trương Thiêm cúi người rồi bước vào. Là một người sở hữu chiều cao gần 1m9 nên Trương Thiêm rất bị hạn chế hành động trong căn phòng này, nhưng vì anh ta rất gầy nên sẽ không khiến căn phòng trông chật hẹp.
Căn phòng lúc này đã trở lại như khi hai người vừa mới đến vào ban ngày, ánh đèn mờ ảo, trong phòng không có lấy một thiết bị hiện đại nào, giường ngủ cũng chỉ đơn giản trải một tấm ga kiểu cũ.
Đôi mắt sau chiếc kính của Trương Thiêm chợt lóe lên trong vài giây, lặng lẽ thở ra một hơi.
"Mau thu dọn đi chú ơi, cháu còn phải cày phim nữa." Thẩm Tiếu Tiếu đứng đằng sau thúc giục.
Trương Thiêm đáp lại một tiếng. Trước đây anh ta đã thu dọn gần hết đồ đạc rồi, bây giờ chỉ cần vài phút là có thể thu dọn xong hết.
Anh ta mở tủ quần áo ra, lấy hai chiếc áo khoác và một đôi giày da đặt vào trong vali, sau đó đi thẳng về phía giường ngủ. Anh ta nhớ cây vợt cầu lông của con trai ở dưới gầm giường.
Trương Thiêm quỳ xuống, một tay chống xuống đất một tay lật tấm ga trải giường lên. Dưới gầm giường là một mảng tối đen kịt, anh ta mò mẫm trong túi áo rồi lấy chiếc điện thoại ra.
Nhưng ngay lúc Trương Thiêm nằm rạp xuống đất nhìn dưới gầm giường lần nữa, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chạm lên mu bàn tay anh ta.
Bàn tay ấy trắng bệch, cảm giác mịn màng mềm mại, xương tay cũng đẹp đẽ kỳ lạ, nhưng vào lúc này sẽ chẳng có ai có tâm tư đi khen một bàn tay cả.
Sau lưng Trương Thiêm lập tức đổ mồ hôi lạnh. Anh ta nghĩ đến Hà Sấu Ngọc đã chết, nghĩ đến đồ cúng và tiền giấy trong túi bóng, và cả…
Trương Thiêm hít một hơi thật sâu rồi từ từ cúi đầu nhìn xuống gầm giường.
Một người con gái lạ mặt đang nằm nghiêng dưới gầm giường, nhìn anh ta không hề chớp mắt.
Trương Thiêm mở miệng thở hổn hển, cảm giác ớn lạnh sau lưng dần tan biến.
Người con gái dưới gầm giường thu tay lại: "Xin lỗi, tôi tưởng chú là bạn tôi."
Trương Thiêm quay đầu lại nhìn thiếu nữ phía sau mình. Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng tiến lên trước: "Em còn đang tự hỏi sao chị lại biến mất rồi, chị chui xuống gầm giường làm gì, bẩn chết đi được."
"Vừa nãy hình như mấy thứ linh tinh dưới giường rơi xuống nên chị kiểm tra một chút."
Khương Yếm vươn tay về phía Trương Thiêm: "Có thể kéo tôi ra không, chân hơi tê rồi."
Trương Thiêm lịch sự vươn tay ra. Khương Yếm mượn sức đứng dậy: "Cảm ơn."
"Có qua có lại, tôi giúp chú thu dọn hành lý nhé."
"Không cần đâu, tôi tự làm được rồi." Trương Thiêm cúi người cầm lấy cây vợt dưới gầm giường đặt vào trong vali.
Diễn vở kịch này cũng chỉ để được giúp Trương Thiêm thu dọn hành lý, Khương Yếm cũng đã phải chui xuống gầm giường rồi, tất nhiên là không thể để hỏng mục đích được, thế là cô tự mình đi đến tủ sách.
Trương Thiêm nhíu mày đi theo hai bước: "Không cần phiền cô vậy đâu."
Khương Yếm rút cuốn sách trên kệ ra, cười nói: "Đừng khách sáo."