Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 38

Sắc mặt Trương Thiêm có hơi tệ. Anh ta trước nay luôn không thích kiểu người hay tự mình đưa ra quyết định, nhưng người ta thường nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nên anh ta không nói gì nữa.

Nhưng trong căn phòng nhỏ 12 mét vuông, nếu vứt bỏ hết các đồ vật gia dụng đi thì rõ ràng ba người đi lại vẫn quá chật chội.

Khương Yếm ôm ba bốn cuốn sách từ từ tiến về phía Trương Thiêm. Lúc đi đến gần Thẩm Tiếu Tiếu, trong phút chốc Thẩm Tiếu Tiếu không thể tránh kịp, thế là cánh tay Khương Yếm đập thẳng vào người em.

"Bộp!"

Cánh tay Khương Yếm thả lỏng khiến những cuối sách rơi xuống đất.

Thẩm Tiếu Tiếu kêu đau một tiếng, vội vàng xin lỗi. Còn Trương Thiêm thì nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, rồi cúi xuống nhặt sách lên.

Đến khi Trương Thiêm nhặt cuốn thứ hai lên thì bất chợt có một mảnh giấy bay ra từ khe sách rồi rơi xuống bên chân Khương Yếm.

Lúc Trương Thiêm nhận ra thì Khương Yếm đã cúi xuống nhặt mảnh giấy đó lên rồi.

Trên mảnh giấy viết những dòng chữ.

Chồng tôi ngoại tình rồi.

Anh ấy không yêu tôi.

Giọng nói của Khương Yếm có hơi khàn, mang cảm giác giống như đang kể chuyện vậy. Cô đọc xong từng chữ của hai câu ngắn gọn này, sau đó nghi ngờ nhìn Trương Thiêm: "Đây là…" 

Trương Thiêm rũ mi mắt những dòng chữ trên mảnh giấy rất rõ ràng.

Đúng là nét chữ của Hà Sấu Ngọc.

Trong mắt Trương Thiêm tràn đầy cảm xúc, Khương Yếm nhìn anh ta, lo lắng nói: "Hình như chú có vẻ hơi lạnh."

"... Đúng là có hơi, buổi đêm ở nhà tập thể sẽ luôn như vậy." Trương Thiêm lấy lại mảnh giấy, vẻ mặt đã trở lại như lúc ban đầu.

"Sau khi vợ tôi mắc bệnh, cô ấy luôn nghi ngờ tôi sẽ rời bỏ cô ấy. Mấy đứa còn nhỏ nên có thể sẽ không hiểu, các cặp vợ chồng trung niên thường gặp phải kiểu khủng hoảng niềm tin này."

Anh ta nhặt cuốn sách cuối cùng lên: "May là cảnh sát đã điều tra, không có nghi ngờ gì về tình yêu của tôi với cô ấy."

Thẩm Tiếu Tiếu nhún vai, vẫn vô tư như cũ: "Ai quan tâm mấy người."

Trương Thiêm thu dọn xong hành lý. Nhận được sự đồng thuận của hai người, anh ta bèn đặt một ít đồ cúng trước cửa phòng, bao gồm vài loại quả theo mùa, thịt gà, thịt vịt, thịt cá đều có, rồi cả những món ăn được quấn bằng rau mùi.

Sắp xếp xong, Thương Thiêm nhỏ tiếng nói: "Làm phiền hai người rồi, sáng sớm mai vứt mấy đồ này đi là được."

"Dù sao thì chúng cháu cũng không tin mấy thứ này." Thẩm Tiếu Tiếu thờ ơ vẫy tay: "Cháu phải đi cày phim rồi, tạm biệt ha."

Trương Thiêm rời khỏi căn phòng. Khương Yếm xách túi rác đi ra ngoài. Hai người một trước một sau đi đến cánh cổng của nhà tập thể. Đúng lúc thím Vương đang chơi bài với những người thuê phòng khác bên ngoài cổng sắt, thím ấy nhìn thấy Trương Thiêm từ xa bèn lên tiếng chào hỏi.

Nhưng trong đầu Trương Thiêm bây giờ toàn là hình ảnh của mảnh giấy kia, nên anh ta chỉ gật đầu đáp lại qua loa rồi rời khỏi nhà tập thể.

Khương Yếm dõi theo Trương Thiêm. Vứt rác xong cô vẫn lề mề không chịu đi.

Thím Vương nhìn thấy hành động này của Khương Yếm có hơi kỳ lạ, bèn ra bài xong rồi bỏ một bên, đi đến trước mặt Khương Yếm: "Sao thế, cãi nhau à?"

"Trương Thiêm mang ít đồ đến ngày đầu thất của Hà Sấu Ngọc phải không?" Thím ấy nhìn về phía tầng sáu rồi nói tiếp: "Nếu cô cảm thấy xui xẻo thì cứ để đồ cúng ra xa hay vứt đi cũng được, thời nào rồi mà còn làm mấy chuyện mê tín này chứ!"

Khương Yếm lắc đầu, cô cúi xuống nhìn mặt đất, rồi đột nhiên chà sát mu bàn tay phải của mình, mu bàn tay lập tức ửng đỏ một mảng, giống như bị phát ban vậy, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng trẻo.

Thím Vương còn chưa kịp hỏi han, Khương Yếm đã ngước mắt lên, trong mắt long lanh ánh nước.

Thím Vương sững người.

Thím ấy là một người nhiều lời lại thích lo chuyện bao đồng, nhưng lòng dạ không xấu xa, bèn vội vã nói: "Con gái sao thế?"

Khương Yếm lại cúi đầu lần nữa, mắt nhìn đầu ngón chân, giọng điệu vừa yếu đuối vừa rầu rĩ: "Chú ấy… vừa mới xoa tay tôi."

Khoảnh khắc lời nói dứt, cả phòng livestream đều khó hiểu.

???

Hả? Xoa lúc nào vậy?

Cười chết, đúng là kì lạ thật.

Rõ ràng là cô xoa tay người ta mà hahaha.

Tuy vậy nhưng mà, đây là đang moi trộm thông tin hả, cũng coi như hi sinh nhỉ (?)

Nhiệm vụ đặc biệt, thủ đoạn đặc sắc hahaha.

Nhưng mà… Không chỉ có việc Khương Yếm xoa tay người ta mà mảnh giấy kia cũng là do Khương Yếm tự viết rồi kẹp vào trong sách đấy!

Khương Yếm, người đã lên toàn bộ kế hoạch còn ngụy tạo chứng cứ khiến Trương Thiêm thấp thỏm không yên, không bao giờ quên nhiệm vụ và làm tròn trách nhiệm của mình.

Thím Vương ngẩn người trầm mặc.

Khương Yếm gãi mu bàn tay nhiều lần, như thể cô đang cố gắng lột bỏ một tầng lớp da. Thim Vương thực sự không thể nhìn tiếp, vội vàng đưa tay ngăn lại: "Xoa tay hả? Có phải đang hiểu lầm gì không?"

"Không phải hiểu lầm ạ, là vì ban nãy lúc chú ấy lật giường tìm đồ…" Khương Yếm nhỏ tiếng nói.

"Tôi thấy chú ấy không tiện lắm nên có lòng kéo chú ấy dậy, nhưng chú ấy lại cầm tay tôi rồi xoa mấy lần, chú ấy cao lắm, tôi không dám hất ra, nên chú ấy cứ…"

Thím Vương im lặng mấy giây, đột nhiên chẹp miệng một tiếng: "Tôi đã nói rồi mà, tôi đã nói là Trương Thiêm cũng được coi là một người có trí thức cao, công việc bận rộn lắm, cậu ta làm sao tốt thế được?"

"Hà Sấu Ngọc còn có một đống chuyện thế mà cậu ta còn có thời gian quan tâm đến phòng 303 kia…"

Nói đến đây, thím Vương dường như biết mình vừa lỡ lời, nên đột nhiên chuyển chủ đề.

Thím ấy nhìn ngó xung quanh rồi an ủi Khương Yếm: "Không sao đâu con gái, dù sao sau này cậu ta cũng không vào đây được nữa, cô cứ coi như là bị chó cắn một phát đi, người ta có câu nói thế nào ấy nhỉ, người bị chó cắn cũng không thể cắn lại, đúng không? Không sao đâu ha."

Khương Yếm dụi khóe mắt, khẽ vâng một tiếng.

Sau khi tiễn Khương Yếm trở về, thím Vương còn dõi theo dáng vẻ Khương Yếm ủ rũ tiến về phía trước, nghĩ quả nhiên là vẫn còn nhỏ.

Mặc dù thiếu nữ này vào ban ngày trông rất âm u nhưng khi phải chịu uất ức thì vẫn sẽ sụt sịt khóc… Còn cả cái tên Trương Thiêm kia nữa…

Đúng là giác quan thứ sáu của thím ấy không sai mà, Trương Thiêm với người phụ nữ ở phòng 303 có vấn đề!

Dòng suy nghĩ của thím Vương nhanh chóng bị cắt đứt, hội sòng bài gọi thím ấy lại chơi tiếp ván bài còn dang dở. thím ấy đành tạm thời gác lại chuyện này qua một bên rồi quay lại tiếp tục cuộc chơi.

Sau khi tạm biệt thím Vương, Khương Yếm từng bước bước lên bậc thang. Đi được nửa đường, cô khẽ cử động cổ, đôi mắt sáng trong, vết đỏ trên tay cũng mờ dần.

Lúc Khương Yếm đi đến tầng năm, Thẩm Tiếu Tiếu đã đứng với tư thế ngóng trông đợi cô ở đầu cầu thang. Nhìn thấy Khương Yếm từ xa, em vội vàng tiến lên phía trước: "Chị đi vứt rác cũng lâu quá rồi đấy, em đang định đi tìm chị đây."

Em kiểm tra toàn thân Khương Yếm, nhận thấy không có vấn đề gì thì mới thở phào một hơi.

Khương Yếm: "Trở về rồi nói."

Thẩm Tiếu Tiếu: "Ừm ừm!"

Sau khi hai người trở về phòng, Thẩm Tiếu Tiếu bèn mở vali, lấy một hộp sữa uống cho đỡ sợ, em còn đưa cho Khương Yếm một hộp, vẻ mặt đắc ý: "Thế nào, ban nãy em thể hiện tốt chứ, một thiếu nữ lạnh lùng vô tình!"

Lời khen mà Khương Yếm dành cho em còn sâu sắc hơn hồi chiều: "Sao mà lại có người giỏi thế nhờ?"

Thẩm Tiếu Tiếu mặt mày hớn hở: "Chị cũng tuyệt vời lắm!"

"Được rồi."

Thẩm Tiếu Tiếu ngồi ngay ngắn: "Ok ok."

Khương Yếm không có ý định ngồi đây chơi trò chơi khen nhau, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Trương Thiêm đúng là có ngoại tình."

Thẩm Tiếu Tiếu cũng không có hỏi Khương Yếm sao chị đoán ra được, mà chỉ vỗ tay: "Nhiệm vụ thứ hai ổn rồi!"

"Chắc chắn là Trương Thiêm đã ngoại tình rồi sau đó lên kế hoạch sát hại người vợ mà mình thương yêu nhiều năm qua."

Khương Yếm lắc đầu: "Nhưng anh ta yêu vợ mình."

Thẩm Tiếu Tiếu ngẩn ra, người xem trong phòng livestream cũng sững sờ.

Nhưng Khương Yếm rất chắc chắn với suy đoán của mình. Năng lực của cô là có thể nhìn thấy d*c v*ng của người khác. Lúc cô viết nội dung mảnh giấy, cô đã nghe theo Thẩm Tiếu Tiếu có kinh nghiệm nhiều năm về tin tức đạo đức gia đình, viết câu đầu tiên thành "Chồng tôi đã ngoại tình".

Mà sau đó cô tự viết ra một dòng nghe có vẻ hợp lý: Anh ấy không yêu tôi. 

Bình Luận (0)
Comment