Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 39

Vừa rồi ở trước mặt Trương Thiêm, cô đọc hai câu đó lên, giữa chừng còn cố ý dừng lại một giây. Lúc đó, d*c v*ng của Trương Thiêm ào ra từ cơ thể anh ta, che đi đôi mắt và miệng của cô nhưng lại không che đi đôi tai của cô.

Cô đã nhìn thấy loại d*c v*ng này nhiều rồi, chúng có nghĩa là anh ta muốn che đi đôi mắt của cô, để cô mất đi năng lực phản biện, chỉ có thể tin vào lời nói dối của anh ta mà không thể phản bác lại được một câu nào.

Nhưng khi cô đọc lên câu thứ hai, d*c v*ng của Trương Thiêm lại quay trở về cơ thể anh ta, sau đó, anh ta nói: "May là cảnh sát đã chứng minh được tình yêu của tôi dành cho cô ấy."

Cũng tức là lúc đó Trương Thiêm không còn ý định lừa dối cô nữa, đối với tình yêu dành cho Hà Sấu Ngọc, anh ta nhất định không thẹn với lòng.

Khương Yếm kết luận: "Mặc dù Trương Thiêm ngoại tình nhưng anh ta tự nhận rằng mình yêu Hà Sấu Ngọc sâu đậm."

"Anh ta không phải là người giết Hà Sấu Ngọc."

*

Thẩm Tiếu Tiếu xoa mặt, cảm thấy hơi thất vọng nhưng em vẫn chấp nhận ý kiến này.

Lúc ăn tối, Khương Yếm bắt đầu trao đổi cùng em, sắp xếp công việc cụ thể giữa hai người, cố gắng khiến Trương Thiêm xóa bỏ đi hoài nghi về hai người thuê phòng 604, làm lộ ra thái độ thật sự đối với Hà Sấu Ngọc.

Khi ấy Khương Yếm nói chắc nịch rằng chỉ cần Trương Thiêm đọc được mảnh giấy thì cô có thể phân định được liệu anh ta có đang nói dối hay không, vậy nên hiện tại Khương Yếm trong mắt em giống như một chuyên gia am hiểu tâm lý học vậy, có thể đánh giá chi tiết suy nghĩ của một người thông qua ánh mắt. Còn em thì có thể làm gì, em chỉ là một con rái cá nhỏ bé, chỉ biết vỗ tay bộp bộp thôi.

"Được rồi." Thẩm Tiếu Tiếu dẩu môi lên: "Trong bản tin thời sự cũng có loại đàn ông rác rưởi này, coi ngoại tình là một việc k*ch th*ch, hỏi mấy gã vì sao lại ngoại tình thì mấy gã bảo vợ là chân ái còn tình nhân là gia vị, tự cho rằng bản thân là một món ăn ngon, trong lòng muốn có đồng thời cả hai người đẹp, cuối cùng khi bị phát hiện rồi thì khóc lóc thảm thiết không chịu ly hôn…"

Thẩm Tiếu Tiếu tạm dừng liên tưởng, ngoan ngoãn hỏi Khương Yếm: "Vậy nếu Trương Thiêm không phải là hung thủ thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Bên ngoài cửa sổ đã không còn những tiếng chơi bài hò hét nữa, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Khương Yếm nhìn đồng hồ: "Hôm nay tạm thời thế này trước đi."

"Chúng ta đã đọc câu chuyện mà Hà Sấu Ngọc muốn cảnh sát đọc rồi, cũng đã biết mối quan hệ thân thiết giả dối mà cô ấy muốn truyền đạt là gì rồi. Thời gian báo cảnh sát cũng gần với thời gian mà Hà Sấu Ngọc chết, nên cái chết của Hà Sấu Ngọc không phải là ngẫu nhiên."

"Còn chuyện Trương Thiêm ngoại tình có liên quan đến cái chết của Hà Sấu Ngọc hay không…"

Khương Yếm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra: "Ngày mai hẵng nghĩ tiếp đi, 9 giờ hơn rồi, chị muốn đi ngủ."

Đêm nay là đêm đầu thất của Hà Sấu Ngọc, nhất định không được ngủ quá lâu, vẫn nên nghỉ sớm chút thì tốt hơn.

Trong phút chốc, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều.

...

Cùng lúc đó, Trình Quang phía tầng trên cũng đang rất buồn ngủ. Nhưng phòng 709 lại khá đặc biệt, bởi thứ chết là một con chó, mà Trình Quang chưa từng trải qua cảm giác chó hiện hồn về nên cậu không biết mình có nên đi ngủ không.

Thứ nhất là con chó này từng cắn người, không thể xác định được nó còn lý trí hoàn toàn hay không, thế nên nó cũng rất khó đưa ra manh mối, cho dù có đưa ra manh mối gì thì tin được hay không lại là chuyện khác.

Thứ hai là chủ cũ của phòng 709 đã chết rồi, con chó hiện hồn về thì có thể làm được gì, nơi đây cũng đã không còn người để từ biệt nữa rồi.

Chính vì thế Trình Quang thậm chí còn không thể xác định được liệu con chó có quay trở về phòng 709 không. Trong lúc cậu còn đang trằn trọc không biết có nên đi ngủ không thì thời gian đã vô thức điểm 11 giờ.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Trình Quang vừa tỉnh dậy đã kiểm tra tấm phù văn mà cậu giấu sau bằng khen. Phù văn có thể tự động kích hoạt khi cảm nhận được mùi máu, chỉ cần con chó không tấn công cậu thì cả cậu và con chó đều bình yên vô sự.

Sau khi chắc chắn rằng không có gì sai sót, cậu quyết định nghỉ ngơi thêm một lúc.

Cậu ngủ say sưa, đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là 1 giờ 30 phút sáng.

Lúc Trình Quang nhìn rõ thời gian trên điện thoại thì đã tỉnh hẳn rồi, cậu nhanh chóng lấy ra một thứ gì đó giống như thuốc nhỏ mắt từ trong túi rồi nhỏ vào mắt phải.

Trước mặt là một mảng tối đen.

Trình Quang chớp mắt mấy cái rồi nhắm tịt mắt lại, cố gắng làm quen cái cảm giác nhức nhối trong nhãn cầu.

Loại nước thuốc này giúp nhà ngoại cảm có thể thấy ma quỷ trong vòng bốn tiếng, vô cùng đắt tiền, mà một tấm bùa hộ thân chỉ có thể mua đến hai mi-li-lít, đắt thì đắt thật nhưng tác dụng lại rất rõ ràng.

Theo lẽ thường, khi một linh hồn vừa rời khỏi thể xác thì chỉ có thể đeo bám những người có mối quan hệ nhân quả mạnh mẽ với họ khi còn sống, mà những linh hồn lưu lại trên nhân gian sau khi hiện về sẽ bị ô nhiễm bởi khí đục rồi dần dần có thể sẽ tấn công con người một cách bừa bãi.

Cũng tức là, đối với những người hoàn toàn xa lạ, linh hồn vừa mới ra đời là một thứ thuần khiết vô hại, con người không thể nhìn thấy linh hồn thì linh hồn cũng không thể tấn công con người.

Nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như là loại nước thuốc này hoặc là những loại bùa chú có chức năng tương tự.

Ma quỷ vốn dĩ có thể chạm vào con người mà loại nước thuốc này cũng có thể giúp con người cảm nhận được ma quỷ trong suốt mờ ảo, có thể nhìn thấy, sờ thấy, ngửi thấy ma quỷ, thậm chí là còn có thể tấn công chuẩn xác.

Tương tự như vậy, một khi ma quỷ nhận ra bạn có thể nhìn thấy nó thì nó không chỉ có thể chạm vào bạn mà còn có thể tấn công bạn.

Giữa chúng có nhân quả, nên việc mở thiên nhãn tạm thời là một con dao hai lưỡi, tất cả nhà ngoại cảm đều sẽ suy nghĩ thận trọng.

Trình Quang tham gia livestream ngoại cảm đã được nửa năm, hiển nhiên cũng đã hiểu nguyên tắc này, cậu biết việc mình phải làm bây giờ là quay người một cách tự nhiên trên giường, lặng lẽ quan sát con chó đang ở đâu, suy đoán xem nó đang làm gì, linh hồn nó đang ở trạng thái nào, rồi cuối cùng là ngả đầu ngủ tiếp.

Sau khi thở nhẹ vài hơi, cảm giác nhức nhối trong nhãn cầu cũng giảm dần, Trình Quang từ từ mở mắt ra.

Phía trước vẫn là bóng tối bao trùm.

Màn đêm bao trùm không thể thấy năm ngón, cũng không pha trộn với bất kỳ màu sắc nào khác, tựa như một hố đen muốn hút con người vào trong đó.

Sự mệt mỏi khiến đại não trở nên trì trệ nên Trình Quang không cảm thấy bóng đêm này có vấn đề gì, nhưng khi trở mình quay về phía cửa ra vào, cậu chợt nhớ ra trước khi đi ngủ bản thân chưa tắt đèn bàn.

Mặc dù cậu đã điều chỉnh chiếc đèn bàn sạc đó ở mức thấp nhất nhưng nó vẫn chiếu đủ ánh sáng cho cậu.

Thế nên là ánh đèn đâu?

Chẳng lẽ cậu nửa tỉnh nửa mê tắt mất rồi?

Trình Quang vẫn giữ nguyên tư thế, tay phải bắt đầu mò mẫm về phía chiếc bàn đèn. Không có ánh sáng làm cậu chẳng thể nhìn thấy gì cả, không lẽ chiếc đèn bàn này không hoạt động nữa rồi sao, Thẩm Tiếu Tiếu cũng không đáng tin lắm nhỉ. Trình Quang vừa mò mẫm vừa chửi rủa trong lòng, nhưng rất nhanh, cậu đã chạm được vào chiếc đèn đặt ở đầu giường.

Lông mày Trình Quang giãn ra, nhưng bàn tay còn chưa kịp mò đến nút công tắc, cậu chợt giật mình, đột ngột rụt tay lại.

"Shh!"

Trình Quang đau đến mức vung tay không ngừng.

Vừa nãy cậu bất cẩn chạm phải bóng đèn. Nhiệt độ của một chiếc bóng đèn đã làm việc trong suốt mấy tiếng đồng hồ cũng đủ để làm bỏng da tay cậu. Trình Quang nhanh chóng thổi vào lòng bàn tay.

Nhưng cơn đau không những không giảm đi mà còn nặng hơn, lại cộng thêm mùi tanh hôi nồng nặc trong không khí, tất cả những việc không như ý cứ xảy đến cùng một lúc, Trình Quang chỉ muốn mau chóng tìm manh mối rồi kết thúc chuyến đi ở nhà tập thể thôi mà. Vì để tránh làm kinh động đến con chó, cậu đành cẩn thận nhẹ nhàng trở mình, kéo cao cái chăn lên rồi thổi vào lòng bàn tay mấy lần nữa, nhưng đột nhiên, động tác của cậu dừng lại.

"..."

Trình Quang kinh hãi mở to mắt, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra điều bất ổn rồi.

Tại sao bóng đèn nóng như thế mà cậu lại chẳng thấy ánh sáng đâu?

Với lại…

Gió đâu? Tại sao cậu không cảm nhận được gió?

Trình Quang còn chưa kịp hiểu hết, chợt có một giọt chất lỏng đầy mùi tanh hôi rơi xuống gương mặt cậu.

Thật ra Trình Quang không cảm nhận được giọt chất lỏng rơi trên mặt cậu, nhưng lại ngửi thấy một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi. Cậu vô thức giơ tay lên định lau đi giọt nước rơi trên mặt nhưng mới chỉ vừa giơ lên, tay cậu đã trở nên cứng đờ khựng lại giữa không trung. Cảm giác nước rơi trên mặt càng lúc càng rõ ràng, như thể mưa đang trút xuống mặt cậu, một giọt, hai giọt... Vô số những chất lỏng đặc sệt và tanh hôi rơi xuống mặt khiến Trình Quang không khỏi run lên bần bật.

Cậu đã hiểu ra rồi và may là cũng chưa quá muộn. Cậu cố gắng thả lỏng toàn thân và tứ chi, cố gắng gãi cổ một cách tự nhiên, rồi từ từ rụt tay lại vào trong chăn.

Sau khi hoàn thành những động tác này, Trình Quang lại nhắm mắt lần nữa, cắn chặt răng.

Bây giờ cậu chỉ có một lựa chọn, đó là giả vờ như không có chuyện gì mà ngủ tiếp đến khi trời sáng.

Bởi vì nếu cậu để lộ ra vẻ mặt sợ hãi rồi khi ấy con chó phát hiện ra cậu có thể nhìn thấy nó thì cậu sẽ chết mất.

Bởi vì bây giờ nó đang ngậm đầu cậu trong miệng. 

Bình Luận (0)
Comment