Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 40

Chưa bao giờ Trình Quang cảm thấy thời gian dài như vậy, cậu nhắm mắt lại, trong đầu đếm từng giây.

Một giây, hai giây, ba giây…

Cậu tưởng mình đã đếm đến ngày tận thế nhưng đồng hồ trên tường lại chỉ mới qua mười phút.

Ai cũng sợ chết, Trình Quang cũng không ngoại lệ.

Vào thời điểm sinh tử quan trọng này, cậu không thể giữ được thái độ bình tĩnh như thường, đầu óc quay cuồng, cuối cùng cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ tại sao con chó lại ngậm đầu mình vào miệng.

Cậu khá chắc chắn rằng mình vẫn chưa bị lộ, chỉ số IQ của con chó lẽ ra không thể đạt đến mức là chỉ cần qua vài hành động là có thể nhận ra cậu được.

Nghĩ đến đây, Trình Quang buồn cười nghĩ rằng nếu thứ ôm đầu mình trong miệng là con người thì bản thân sẽ không thể sống sót.

Rốt cuộc thì những hành động vừa rồi của cậu đã để lộ quá nhiều.

Nhưng tại sao con chó lại ngậm đầu vào miệng?

Nó không biết thân phận của cậu, cũng không biết cậu có thể nhìn thấy ma, một con chó như thế này thật đen đủi!

Trong sự im lặng chết chóc, Trình Quang lặng lẽ mở hé mí mắt nhìn thấy con chó dùng chiếc lưỡi nhấm nháp bên tai cậu, để lại nơi đó một lớp bọt thịt nhớp nháp.

Axit dạ dày dâng lên, Trình Quang nhanh chóng nhắm mắt lại.

Con chó này có lẽ khi còn sống đã ăn thịt người, cảm thấy sau khi chết có thể ăn thịt người nên linh thể của nó trở nên rất lớn, hay nói cách khác, miệng của nó trở nên rất lớn, nếu không thì sẽ không thể gặm được cả cái đầu.

Trình Quang không khỏi tưởng tượng ra một số thứ, nghĩ đến hàm răng nghiến chặt của con chó, lưỡi chảy đầy chất nhầy. Nhưng rồi mùi hôi thối nồng nặc vẫn kéo cậu trở lại hiện thực, cậu đưa tay xuống dưới chăn rồi ấn chặt bụng đang co rút từng cơn, đồng thời cũng mắng mỏ bản thân không ngừng tại sao phải mở mắt ra làm gì.

Nếu không nhìn thấy gì thì bây giờ cậu vẫn chỉ là một người bình thường đang ngủ yên lành, không thể cảm nhận được gì nên tất nhiên có thể sống tốt. 

Phòng phát sóng trực tiếp vào sáng sớm rất sôi động, có thể nói là chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Trình Quang rất nổi tiếng, từng phát sóng trực tiếp với rất nhiều người, mặc dù độ khó nhìn chung là thấp nhưng nổi hơn vì có tính tình rộng lượng, tốt bụng. Lúc này trong phần bình luận có những tiếng nói đầy lo lắng.

Phía chính phủ sao không giúp đỡ thế? Ít nhất cũng thông báo cho mấy người ở tầng dưới tới giúp Trình Quang chứ?

Trình Quang cũng thật là, nếu để bùa cứu mạng ở dưới gối thì bây giờ đã không bị động như vậy, sắp phá kỷ lục 15 ngày không có người chết rồi. Trình Quang đùng hoảng, cố lên!

Độ khó của những buổi phát sóng trực tiếp trước đây anh ta tham gia quá thấp, chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm chí mạng, nếu là một người có kinh nghiệm sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy, hay ít nhất anh ta sẽ không bị động rồi chỉ dán bùa chú lên tường.

Đúng vậy, loại bùa này có quá nhiều nhược điểm, cần phải cảm nhận được năng lượng máu mạnh mẽ mới có thể tấn công các linh hồn xung quanh, nhưng nếu đầu của Trình Quang bị cắn đứt, cho dù có cảm nhận được thì cũng đã muộn.

Một số ý kiến ​​đề xuất giải pháp: Tự cắn đầu lưỡi của mình thì sao? Bằng cách này sẽ có máu.

Nhưng rất nhanh lại có người phản bác: Điều đó cũng chưa hẳn là đúng. Đầu của Trình Quang ở trong miệng con chó. Máu trên đầu lưỡi có thể truyền vào không khí hay không cũng là một câu hỏi.

Những nhà ngoại cảm đều muốn hiểu rõ tình hình 709 nên đều tạm thời mở mắt ra nhìn, nên họ xem toàn bộ và biết Trình Quang đang phải đối mặt với điều gì.

Một số nhà ngoại cảm thậm chí còn đặc biệt theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp từ 0 giờ, tận mắt chứng kiến ​​​​con chó đẫm máu bước vào phòng và ngậm đầu Trình Quang ở trong miệng. Đáng tiếc, bất kể bọn họ bình luận thế nào, Trình Quang vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.

Trình Quang lúc này đã cực kỳ tỉnh táo, vì quá nóng không thể mở mắt, hơn mười phút trôi qua, cậu vẫn không thể kìm nén được cảm giác buồn nôn dâng trào, bụng co thắt, nôn khan mấy lần.

...

Xong đời rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh, Trình Quang cảm thấy tuyệt vọng, cậu không có dụng cụ để vẽ bùa, niệm chú thì cần có thời gian, giờ chỉ cần cậu dùng sức thì con chó có thể cắn đứt cổ cậu trong nửa giây.

Trong tia chớp lóe lên, cậu chợt nhớ ra trong áo khoác của mình có một lá bùa hữu dụng, chiếc áo khoác chỉ cách hai mét, nếu cậu đủ dũng cảm dùng hết sức lực mở miệng con chó ra thì có lẽ cậu có thể trong ba đến năm giây chạy đến chỗ áo khoác lấy bùa hộ mệnh!

Nghĩ tới nghĩ lui thì cứ làm, ngay khi Trình Quang đang định nhảy lên liều mạng chạy trốn thì bên tai đột nhiên vang lên một tràng cười.

"Hì hì hì hì hì..."

Động tác của Trình Quang đột nhiên cứng đờ.

Cậu không thể nhìn thấy gì, cũng không biết tiếng cười đó đến từ đâu, nhưng có một điều chắc chắn.

Con chó không thể cười được, vì vậy…

Trước mặt có một tia sáng yếu ớt, con chó há miệng, ánh sáng của đèn bàn chiếu vào, Trình Quang căng thẳng, cẩn thận nghiêng đầu, sau đó cậu nhìn thấy một người phụ nữ. Nói chính xác hơn, đó là đầu của một người phụ nữ.

Khuôn mặt người phụ nữ có vẻ điên cuồng, đôi mắt lo lắng đang nhìn cậu không chớp mắt.

Đầu óc Trình Quang ong lên, từ đỉnh đầu đến toàn sống lưng như bị điện giật, toàn thân tê dại, không nói được một lời.

Đó là Hà Sấu Ngọc.

Vừa rồi, đầu của Hà Sấu Ngọc tựa vào đầu cậu, cô ấy vui vẻ ở trong bóng tối nhìn kỹ năng diễn xuất tệ hại của cậu.

Nhìn thấy Trình Quang cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy, Hà Sấu Ngọc cười toe toét.

*

23:59

Đúng giờ điện thoại di động của Khương Yếm reo lên, cô nhanh chóng tỉnh dậy.

Cô vỗ nhẹ Thẩm Tiếu Tiếu đang ngủ say, Thẩm Tiếu Tiếu mở đôi mắt ngái ngủ, loạng choạng rời khỏi giường, đi đến bồn rửa mặt, tạt nước lạnh lên mặt rồi lại nằm xuống giường.

0 giờ đã qua, giờ là lúc linh hồn của Hà Sấu Ngọc rời khỏi cơ thể, đã tới 604.

Vì hai người đều không biết Hà Sấu Ngọc được chôn ở đâu nên không biết cô ấy sẽ mất bao lâu mới đến được đây, tuy vậy linh hồn bay rất nhanh chắc chắn sẽ đến trước khi trời sáng.

"Chị sẽ ngủ thêm một lát, nếu có động tĩnh gì thì cứ chạm vào tay chị."

Nhìn thấy Thẩm Tiếu Tiếu đã tỉnh, Khương Yếm lại nhắm mắt lại.

Thẩm Tiếu Tiếu: "?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của em nhăn lại, khô khốc nói: "Sao chị có thể như vậy chứ."

Khương Yếm không nói gì, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, lập tức ngủ thiếp đi.

"Được rồi, được rồi." Thẩm Tiếu Tiếu bĩu môi, nằm trên giường không chút phàn nàn mà nhìn chằm chằm cửa.

Nửa tiếng sau, Thẩm Tiếu Tiếu trằn trọc mấy lần, cuối cùng ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm vào tay Khương Yếm.

Rất nhanh, đầu ngón tay của cô đã nhấc lên - Khương Yếm đã tỉnh.

Thấy Khương Yếm không mở mắt, Thẩm Tiếu Tiếu hơi xấu hổ ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô ấy còn chưa đến, nhưng lúc tối uống nhiều nước quá, hiện tại em hơi khó chịu..."

"Đừng ngủ nữa, em đi vệ sinh."

Khương Yếm mở mắt nói: "Em đi đi."

Thẩm Tiếu Tiếu liếc nhìn Khương Yếm, sau khi xác định cô không còn nói gì nữa, nhướng mày nói: "Chị không đi với em sao?"

Trong phòng không có vệ sinh riêng, muốn đi chỉ có thể đi ra nhà vệ sinh chung ở mỗi tầng. Thẩm Tiếu Tiếu sợ hãi, hôm nay em đã đọc hết một cuốn tiểu thuyết kinh dị, trong sách rất hay có người đi ra ngoài một mình vào đêm khuya, đặc biệt là đi vệ sinh chung như thế này đều sẽ gặp chuyện.

Ở thế giới đó, không một ai có thể an toàn thoát khỏi nhà vệ sinh chung cả!

Nhìn thấy Khương Yếm không nói lời nào chỉ xoa xoa lông mày, sắc mặt Thẩm Tiếu Tiếu càng ngày càng ủ rũ.

Trong chốc lát, em nghe thấy một câu "Đi thôi" cất lên, sau đó nhìn thấy Khương Yếm đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế bước ra khỏi cửa.

Thẩm Tiếu Tiếu vui vẻ, nhanh chóng xỏ chân vào giày.

"Chị Khương Yếm, chị tốt bụng quá!" Thẩm Tiếu Tiếu phát cho cô một tấm thẻ người tốt.

Nếu vừa rồi Thẩm Tiếu Tiếu không canh chừng giờ, Khương Yếm cũng sẽ không thèm đi theo ra ngoài, vì vậy cô lắc đầu, không để ý đến con bạch tuộc Tiếu Tiếu treo trên vai, giơ đèn pin lên, đi thẳng tới phía nhà vệ sinh chung.

Bình Luận (0)
Comment