Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 41

Nhà vệ sinh cách phòng bọn họ không xa, chưa đầy ba phút đã đến nơi, Khương Yếm hất cằm ra hiệu, Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào vệ sinh.

Thật ra Thẩm Tiếu Tiếu biết không có chuyện gì, nhưng trong đầu lại không chịu nổi mà nghĩ đến những hình ảnh khủng khiếp. Chưa đầy hai phút, em kéo quần chạy ra khỏi phòng, đứng trước mặt Khương Yếm, cúi đầu cài lưng quần.

Khương Yếm: "..."

Thẩm Tiếu Tiếu không chút để ý thắt lưng, ngẩng cao đầu đi về phía phòng mình.

Đêm khuya đi trên hành lang tối om làm cho lòng người bất an, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong hành lang, như nhịp trống gõ vào màng nhĩ.

Thẩm Tiếu Tiếu mới vừa đi được mấy bước liền bỏ cuộc, lại tựa vào người Khương Yếm.

Hai người đi dọc theo bức tường, bước chân gần như chồng lên nhau không ngừng đan xen.

Cộc, cộc, cộc…

Thẩm Tiếu Tiếu có thể phân biệt rõ ràng giọng nói nào là của em, đâu là giọng nói của Khương Yếm, em chỉ trong đầu đếm bước đi của hai người tiến về phía trước, nhưng hành lang trước mặt dường như không có hồi kết, mọi thứ xung quanh đều dừng lại chỉ có con đường dưới chân tiếp tục kéo dài trong bóng tối. 

Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy có gì đó không ổn, đi được nửa phút, em ngập ngừng dừng lại.

Mình đã đi bao lâu rồi?

Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, 0:48.

Sau khi cả hai ra khỏi nhà vệ sinh, họ đã đi bộ được tám phút.

Thẩm Tiếu Tiếu bắt đầu run rẩy, vội vàng kéo tay áo Khương Yếm: "Chị Khương Yếm, chúng ta gặp phải quỷ dẫn đường*!"

*Quỷ dẫn đường hay quỷ đánh tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Khương Yếm đã xem một bộ phim về chuyện này, bình tĩnh nói: "Theo chị nhớ thì nếu tiếp tục đi sẽ có thể thoát ra."

Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng giải thích: "Không, mặc dù quỷ dẫn đường không thể nhốt người quá lâu, nhưng em sợ rằng… Sáng mai ngay khi mặt trời mọc, Hà Sấu Ngọc sẽ đi đầu thai. Trước đó chúng ta cần đi ra ngoài trước, bây giờ phải làm sao đây?"

Khương Yếm buồn cười: "Em không phải là nhà ngoại cảm sao? Giờ em lại hỏi chị phải làm sao?"

Thẩm Tiếu Tiếu sửng sốt.

Theo bản năng, Thẩm Tiếu Tiếu phải cầu cứu chị gái mình, Thẩm Hoan Hoan học hành chăm chỉ, gần như là nắm rõ tất cả kiến ​​thức lý thuyết liên quan đến tâm linh, nhưng hiện tại trong tiềm thức em lại coi Khương Yếm chính là Thẩm Hoan Hoan, gặp phải việc gì đó sẽ đặt câu hỏi "phải làm sao". Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, hãy tìm kiếm trợ giúp càng sớm càng tốt.

Nhưng Khương Yếm không phải là Thẩm Hoan Hoan.

Khương Yếm mới bước vào ngành này, kiến ​​thức lý thuyết của cô thậm chí còn kém hơn em.

Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng tìm điện thoại di động cầu cứu chị gái, nhưng lại lục lọi mãi trong túi quần, mới nhớ ra lúc đi vệ sinh không mang theo điện thoại di động.

Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Tiếu Tiếu, Khương Yếm xòe tay nói: "Chị cũng không mang theo."

Một sự im lặng chết chóc.

Xung quanh tối đen như mực, đe dọa nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào, đầu Thẩm Tiếu Tiếu cúi gằm xuống, khắp người tràn ngập sự hoang mang.

"Đi trước đi." Khương Yếm đề nghị: "Chị nghĩ trong vòng nửa tiếng chúng ta có thể ra ngoài."

Thẩm Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không được, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Em bắt đầu thấy khó chịu rồi."

Thẩm Tiếu Tiếu có linh cảm nhạy bén, gần như chắc chắn rằng Hà Sấu Ngọc hiện đã vượt qua bức tường ma.

Bây giờ Hà Sấu Ngọc đã ở đây, họ không thể ở đây lâu được.

Thẩm Tiếu Tiếu cố gắng nhớ lại những trải nghiệm trước đây của mình, suy nghĩ mấy phút, cuối cùng cũng nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp cách đây nửa năm.

Khi đó, trong một ngôi làng em và Thẩm Hoan Hoan gặp Hoàng Đại Tiên, ở nơi đó quanh năm bán da chồn, phương pháp lột da cực kỳ tàn ác, khi cả hai vào làng để điều tra nguyên nhân cái chết của dân làng, họ gặp phải một hồn ma.

Lúc đó chị gái đã nói gì?

"Loại quỷ dẫn đường đơn giản này không cần lãng phí bất kỳ thuật pháp nào. Trên thực tế, không có thuật pháp nào dùng để đối phó với quỷ dẫn đường, bởi vì phá giải nó rất đơn giản."

"Cho nên sau này Tiếu Tiếu gặp phải quỷ dẫn đường thì cũng đừng sợ."

Kí ức qua đi, Thẩm Tiếu Tiếu nuốt nước bọt, tựa như đang tự an ủi mình nói: "Em không sợ."

"Em thử trước. Chị Khương Yếm, đi theo em."

Khương Yếm nhướn mày, đáp: "Được."

Sau khi nghe câu trả lời của Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu bắt đầu bước về phía trước, cứ sau vài bước lại rẽ vuông góc 90 độ, sau đó tiếp tục bước đi và quay lại, đi được khoảng bốn năm lần, em đột nhiên băng qua bức tường và biến mất trước mặt Khương Yếm.

Nhìn thấy Thẩm Tiếu Tiếu đi ra ngoài, Khương Yếm một tay che camera trên khuyên tai, một sợi chỉ đỏ nhô ra từ đầu ngón tay, xuyên qua tường rồi nhanh chóng biến mất.

Chỉ trong vài giây, cô đã xuất hiện phía sau Thẩm Tiếu Tiếu.

Một số câu hỏi xuất hiện.

Tôi đang bị ảo giác à? Vừa rồi màn hình của Khương Yếm bị đen trong vài giây phải không?

Đúng là có đen. Chắc là bị quỷ dẫn đường ảnh hưởng nên camera mới bị ngắt ngắn hạn.

Có lý, camera trong cục nên được nâng cấp đi.

Hai người lại xuất hiện ở hành lang, bằng mắt có thể nhìn thấy 604 nhưng trong giây lát cả hai đều không hề cử động.

"Cốc, cốc, cốc..."

Một âm thanh gõ cửa dồn dập phát ra từ hành lang mà lẽ ra phải im lặng.

Những tiếng gõ cửa này từ xa đến gần, âm thanh rất dồn dập và nhanh chóng, giống như ba người sóng vai bước đi nhanh, nhưng nửa đêm làm sao lại có người đi trên tầng sáu?

Khương Yếm cụp mắt xuống, kéo Thẩm Tiếu Tiếu người đang bất động lại.

"Trở về phòng đi."

Giọng nói của Khương Yếm gần như không thể nghe được, nhưng vẫn khiến Thẩm Tiếu Tiếu giật mình, em sợ hãi trước âm thanh giống như tiếng trống ngày càng dồn dập, nghe có vẻ như mọi người đang đánh nhau.

Khương Yếm chiếu đèn pin xuống đất, kéo Thẩm Tiếu Tiếu về phía trước.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã thấy đó là gì.

Đây là một người phụ nữ không có đầu.

Bởi vì trong suốt cuộc đời cô ấy đã phải chịu nhiều vết thương nghiêm trọng, cơ thể của cô ấy bị cắt xẻo đến mức khó có thể được gọi là một con người.

Cô ấy chỉ có thể quỳ trên mặt đất rồi tiến về phía trước, đầu gối trái và cánh tay cùng di chuyển về phía trước, tạo ra âm thanh "bịch", sau đó đầu gối trái của cô ấy động vào đầu gối phải phát ra một âm thanh "bịch" khác. Sau cùng nơi cổ không đầu lắc lư, chuyển động theo cơ thể, tạo ra âm thanh "lộc cộc", tiếng các đốt sống va chạm vào nhau. 

Điều kỳ lạ nhất là "người" này rõ ràng bị tàn tật đến mức như vậy nhưng lại bò cực kỳ nhanh, chỉ trong vài giây mà người đó đã có thể đi được tám chín mét, nơi cô ấy đi qua đều bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi cùng dấu tay đẫm máu.

Mùi máu tanh xộc vào mặt, thân hình vặn vẹo đó gần như đã đến trước cửa phòng 604. Vẻ mặt của Khương Yếm vẫn không thay đổi, cô đẩy Thẩm Tiếu Tiếu đang cắn chặt răng vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Tiếu Tiếu đã bịt chặt miệng, hai chân mất sức ngã xuống đất.

Cảnh tượng vừa rồi nếu không trực tiếp đối mặt thì không thể nào tưởng tượng ra được, cực kỳ quỷ dị, cảm giác kinh khủng xộc thẳng lên đầu, khiến người ta dựng tóc gáy.

Thẩm Tiếu Tiếu đang thở hổn hển, hô hấp khó khăn. Khương Yếm cảm thấy nếu không buông ra, Tiếu Tiếu có thể sẽ tự làm mình chết vì ngạt thở.

Khương Yếm kéo em lên giường, để xoa dịu bầu không khí nên nói: "Chị kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé."

Thẩm Tiếu Tiếu biết ơn đến bật khóc.

Khương Yếm: "Những gì em nói chiều nay là đúng. Hà Sấu Ngọc thực sự đang tìm đầu trên mặt đất."

"..."

Thẩm Tiếu Tiếu vẻ mặt yếu ớt nói: "Em đã như vậy rồi, chị đừng kể chuyện cười kiểu vậy chứ."

Tinh thần giúp đỡ của Khương Yếm biến mất, cô nằm xuống tự đắp chăn cho mình.

Thẩm Tiếu Tiếu: "..."

Nhưng bị gián đoạn như thế, nỗi sợ hãi cũng tiêu tán đi không ít, Thẩm Tiếu Tiếu cũng đã từng đi theo Thẩm Hoan Hoan trong rất nhiều nhiệm vụ, nên em đương nhiên biết ngay bây giờ mình nên làm gì.

Lúc này, thân thể Hà Sấu Ngọc đã xuyên qua cửa leo vào phòng, Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, em lén lút nhấc mí mắt, liếc nhanh dấu tay đẫm máu trên tường, rồi lại nhanh chóng nhắm mắt.

Không cần phải nói, khí thế của Khương Yếm mạnh mẽ, cô dường như không chút sợ hãi, điều này giúp Thẩm Tiếu Tiếu có thêm can đảm, an tâm hơn.

Bình Luận (0)
Comment