Nghĩ đến đây, Thẩm Tiếu Tiếu ôm chặt Khương Yếm, chỉ là do trời lạnh thôi.
Cánh tay Thẩm Tiếu Tiếu bị Khương Yếm lạnh lùng gạt ra, chỉ có thể lẳng lặng lăn ra.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng động vật bò lổm ngổm, Hà Sấu Ngọc rõ ràng đang tìm kiếm cái đầu bị mất của mình, cô ấy dường như đã mất phương hướng, loạng choạng bò, nhiều lần suýt rơi khỏi cửa sổ.
Khương Yếm mở mắt ra nhìn tứ chi vặn vẹo của Hà Sấu Ngọc, cô suy ngẫm một chút, đột nhiên cô di chuyển đầu ngón tay đẩy đồ trang trí đầu giường xuống đất.
Bịch!
Thẩm Tiếu Tiếu sợ đến mức ngừng thở, sau khi kịp phản ứng, em nhanh chóng lấy ra hai lá bùa hộ mệnh nhét một lá vào tay Khương Yếm.
Nhưng cô ấy không hề quay lại như tưởng tượng.
Hà Sấu Ngọc đang tự mình bò, khung cảnh đẫm máu kinh hoàng, nhưng lại chỉ có vậy, cô ấy không hề quan tâm đến âm thanh đó.
Khương Yếm gọi cô ấy: "Hà Sấu Ngọc."
Hà Sấu Ngọc vẫn không có bất kỳ động thái tương tác nào, cô ấy bất động dán chặt vào tủ quần áo.
Thẩm Tiếu Tiếu bây giờ đã hiểu.
Vào phòng bọn họ chỉ có thi thể của Hà Sấu Ngọc, không có đầu, không có khả năng suy nghĩ, không còn năm giác quan. Tình thế hiện tại của hai người có thể nói là cực kỳ an toàn.
Khương Yếm rời khỏi giường đi đến chỗ Hà Sấu Ngọc. Cô cẩn thận xem xét vết thương của cô ấy.
Thẩm Tiếu Tiếu thò đầu tới: "Chị có định giúp cô ấy tìm đầu không?"
Lý do khiến Thẩm Tiếu Tiếu sợ Hà Sấu Ngọc rất đơn giản. Thứ nhất, cảnh tượng cái chết của cô ấy quá bi thảm và kinh hoàng, Thứ hai, Hà Sấu Ngọc là một bệnh nhân tâm thần, có khuynh hướng bạo lực, làm tổn thương người khác.
Với người bình thường, ngày đầu thất thật sự không có gì phải lo lắng, bởi vì họ chỉ muốn về nhà gặp gia đình, họ không có quan hệ nhân quả với người khác nên sẽ không tấn công người thân hay người lạ.
Nói một cách thẳng thắn, ngay cả khi nhà ngoại cảm bị những hồn ma như vậy phát hiện, những con ma này vẫn có bản chất con người nên sẽ không làm hại nhà ngoại cảm.
Nhưng bây giờ Hà Sấu Ngọc đã như thế này, đúng là cô ấy không thể làm tổn thương bọn họ, nhưng cũng không thể nói ra manh mối gì.
Khương Yếm gật đầu: "Muốn tìm, nhưng không cần chúng ta tìm."
Thẩm Tiếu Tiếu không hiểu.
Khương Yếm bình tĩnh nói: "Đầu của Hà Sấu Ngọc hẳn là đã bị con chó tha lên phòng 709, Trình Quang có lợi thế."
Nếu Trình Quang có thể giải quyết chuyện này thuận lợi, để thăng cấp khẳng định không thành vấn đề, sau khi lấy được đầu, nhất định sẽ đến phòng 604 tìm bọn họ, cho nên Khương Yếm chọn trước hết đi ngủ một giấc.
Thẩm Tiếu Tiếu rất nhanh bị lý luận của Khương Yếm thuyết phục, nằm xuống giường, trước khi đi ngủ còn ôm chặt Khương Yếm, suýt chút nữa làm cô không thở được.
Lúc 1h30 sáng, camera của họ đột nhiên phát ra tiếng bíp.
Ánh đèn đỏ lóe lên dữ dội như một lời nhắc nhở.
Thẩm Tiếu Tiếu bị tiếng động đánh thức, em mở đôi mắt ngái ngủ, phản ứng được một lúc, đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Em nhảy ra khỏi giường rồi chân trần chạy thẳng ra ngoài.
"Nhanh, nhanh, nhanh…"
"Chị Khương Yếm, Trình Quang gặp nguy hiểm!"
*
Đêm nay Trình Quang là người duy nhất có thể gặp nguy hiểm.
Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng chạy lên tầng bảy, Khương Yếm thở dài, quấn sợi chỉ đỏ quanh ổ khóa tay nắm cửa rồi đi ra ngoài, nhốt phần thân Hà Sấu Ngọc ở phòng 604.
Cửa phòng Trình Quang không khóa nên Thẩm Tiếu Tiếu mở cửa nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến em phải lùi lại vài bước.
Đầu của Hà Sấu Ngọc lăn trong góc rồi bất động, hầu hết các lá bùa dán trên tường đều được kích hoạt, nhưng rõ ràng những lá bùa này không g**t ch*t con chó hung ác mà ngược lại khơi dậy sự hung dữ của nó.
Con chó đen cao bằng nửa người, nó cắn mạnh vào cổ họng Trình Quang, nhanh chóng l**m hết máu.
Lúc này Trình Quang đang nằm nửa người trên sàn, thân trên lắc lư, đầu gục xuống, không rõ sống chết.
Ánh mắt Thẩm Tiếu Tiếu rơi vào trên tay Trình Quang, trong tay cậu cầm một tấm bùa hộ mệnh, nhưng chu sa trên đó đã bị máu nhiễm bẩn, hoàn toàn không có tác dụng.
Cảm nhận được có người đang đến, Trình Quang cử động ngón tay, ánh mắt có chút mất tập trung nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Trình Quang vẫn còn sống, Thẩm Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, một tay cầm bùa bảo vệ, nhanh chóng đi về phía Trình Quang. Chẳng mấy chốc, con chó đen đã thả Trình Quang ra, sau đó há miệng đi về phía cô.
Trong tiềm thức Thẩm Tiếu Tiếu muốn cầu cứu.
Có lẽ cũng không phải là cầu cứu, hiện tại em cần có người đi cùng, chỉ cần nhìn em là được, chỉ cần điều đó sẽ giúp em không bị quá sợ hãi, nhưng khi em liếc nhìn cánh cửa, Khương Yếm lại không xuất hiện.
Thẩm Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng chạy vài bước về phía Trình Quang, nhanh chóng niệm chú xong rồi dán bùa hộ mệnh lên người cậu.
Trình Quang được bao bọc trong một luồng ánh sáng rực rỡ.
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng khác, vừa định lặp lại câu thần chú vừa rồi, nhưng tóc em đột nhiên bị một cơn gió thổi bay, mọi thứ trong mắt Thẩm Tiếu Tiếu chậm lại, khi tỉnh táo lại, đầu Hà Sấu Ngọc đã c*n v** c* tay em.
Thẩm Tiếu Tiếu buông lỏng tay, lá bùa màu vàng rơi xuống đất, máu trên cổ tay nhỏ giọt xuống, lá bùa trở nên vô hiệu.
Hà Sấu Ngọc cười ác độc, vẻ mặt điên cuồng, lẩm bẩm: "Anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu tôi, tôi yêu bé cưng, tôi yêu bé cưng nhất."
"Váy đỏ, váy trắng, mẹ tặng lì xì đỏ mừng năm mới, mẹ tặng lì xì đỏ cho ai..."
Thẩm Tiếu Tiếu nhớ kỹ hai câu này, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, bảo vệ bộ phận quan trọng trên người mình.
Vốn dĩ mang theo ba chiếc bùa bên người chắc chắn là đủ, nhưng trước khi đi ngủ em lại đưa một chiếc cho Khương Yếm, vừa rồi sử dụng một chiếc, chiếc còn lại bị mất tác dụng, hiện tại không còn lá bùa nào nữa.
Tuy nhiên, trên ngực em vẫn đeo chiếc kính bảo hộ được sư phụ đưa cho, trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng em, việc Thẩm Tiếu Tiếu phải làm bây giờ là bảo vệ bản thân và chờ kính bảo mệnh phát huy tác dụng.
Đây là những gì Khương Yếm nhìn thấy khi bước vào phòng.
Mùi máu tanh tràn ngập căn phòng, Thẩm Tiếu Tiếu cố gắng hết sức cuộn tròn thành một quả bóng trong góc, Trình Quang sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể phát ra từng tiếng thở hổn hển.
Trình Quang dùng hết sức nhấc mí mắt lên, nhìn Khương Yếm chậm rãi bước đi, dẫm lên khoảng không bên cạnh con chó hung ác, con chó dường như đau đớn tột độ, ngã xuống đất, co giật một hồi rồi phun ra máu.
Những người khác không biết, nhưng Trình Quang biết rất rõ, Khương Yếm đã g**t ch*t d*c v*ng muốn ăn thịt của con chó hung ác này.
Năng lực của cô quá mạnh, đối với cậu mà nói, chỉ cần cô cho một cước đã tạo ra một kích chí mạng.
Bao nhiêu người sẽ chết nếu một con yêu quái như vậy đại khai sát giới, cho nên, tại sao sư phụ lại thả cô ra ngoài...
Khương Yếm đi đến chỗ Trình Quang rồi ngồi xổm xuống.
Trình Quang yếu ớt nằm trên mặt đất, cậu không ngờ Khương Yếm có thể cứu mình, cũng không hy vọng Khương Yếm có thể cứu mình, cậu có thể mong đợi cái gì ở một yêu quái?
Hiện giờ cậu đang rất buồn ngủ, máu chảy ra khiến cậu choáng váng, cánh cửa cuộc đời xoay vòng đang dần đóng lại trước mắt.
Cậu sắp chết.
Dù còn nhiều việc phải làm nhưng cậu lại sắp chết.
Ngay khi Trình Quang hối hận đến mức không thể nói được lời cuối cùng, Khương Yếm lấy từ trong túi ra một bình thuốc ngọc trắng, đổ ra một viên đan dược hình tròn màu trắng.
"Đây là giải thưởng lần trước tôi nhận được." Khương Yếm nói: "Bây giờ chỉ còn một viên."
Cô đưa tới miệng Trình Quang: "Cậu ăn đi."
Trình Quang chớp mắt, cảm giác như mình vì mất máu nhiều mà sinh ra ảo giác.
Cậu cử động cơ thể một cách khó khăn, chuẩn bị nằm trên mặt đất chờ chết. Khương Yếm hiểu suy nghĩ của cậu, đưa tay về phía trước: "Không cần?"
Mùi thơm của đan dược thoang thoảng bay đến, Trình Quang cảm thấy mình như tỉnh táo lại một chút, chậm rãi cúi đầu, cẩn thận nhìn xem đan dược, vẻ mặt đờ đẫn trong chốc lát, rất nhanh chuyển sang khó tin.
Trình Quang biết chính xác đây là cái gì.
Đan Ngưng Linh*.
*Giúp phục hồi và bồi bổ linh hồn bị trọng thương
Được luyện chế bởi bậc thầy luyện đan hàng đầu của Đạo giáo, nó được cho là có thể hồi sinh xương trắng của con người, nhưng lời nói này quá khó tin, tuy nó không thể cứu được người bệnh nan y, cũng không thể hồi sinh người chết. Nhưng nó vẫn là đan dược được mọi người trong Đạo giáo coi là một trong những loại linh dược hàng đầu, là vì nó có thể chữa lành, tu bổ những linh hồn bị thương nặng.
Mục tiêu gây thương tổn cho linh hồn cũng chính là linh thể, đòn tấn công của con chó đen nhắm vào Trình Quang trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn của cậu, khi linh hồn bị thương, cơ thể tự nhiên sẽ xuất hiện vết thương tương ứng, vì vậy Trình Quang có đi viện cũng vô ích. Hiện tại đã đến bệnh viện, linh hồn của cậu bị thương, nếu tử vong thì bác sĩ không thể cứu được.
Cổ họng Trình Quang khô khốc, cậu không thể nói được, chỉ có thể nhìn chằm chằm tay Khương Yếm.
Khương Yếm nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Đừng cảm thấy gánh nặng. Tôi không phải là sư tỷ của cậu sao?"