Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 43

Mũi Trình Quang bỗng nhiên lên men.

Cậu nhớ lại sự sợ hãi và phản kháng vừa rồi của mình đối với Khương Yếm, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Cậu có còn là một con người không?

Cậu thực sự chẳng ra gì cả.

Vừa rồi cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Thực ra cậu đang thắc mắc về quyết định của sư phụ, yêu quái không chỉ quan tâm đến lợi ích, Khương Yếm tốt như vậy, chỉ có một viên đan dược lại đi cho cậu, tuy bề ngoài cô nhìn lạnh lùng nhưng bên trong lại hiền lành, tốt bụng. 

Tại sao mình lại thành một người như vậy? Cậu hai mươi tuổi, sắp tốt nghiệp đại học nhưng cậu vẫn đi tin vào những lời nói phiến diện trong sách.

"Cảm ơn..." Cậu cố gắng hết sức để nói ra một từ.

Khương Yếm lắc đầu.

Thời gian không cho phép Trình Quang khách sao đưa đẩy, cậu run rẩy cầm viên đan dược, dùng nước nuốt vào hai phần ba, còn lại một phần ba đưa cho Khương Yếm, cô quay người lấy phần còn lại cho Thẩm Tiếu Tiếu.

Thẩm Tiếu Tiếu mừng rỡ: "Không, không, không, cái này quá quý giá, chút vết thương của em chỉ cần hai ba ngày là linh hồn sẽ tự chữa trị!"

"Chúc mừng anh Quang, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"

Vẻ mặt Trình Quang càng thêm cảm động.

Nhìn xem, đây mới chính là Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu dù chỉ bị thương nhẹ cũng muốn giúp đỡ!

Nửa đêm, Trình Quang nhìn Khương Yếm ôm đầu Hà Sấu Ngọc rời khỏi phòng 709 như một vị thần.

Đúng như cô mong đợi, con người rất coi trọng ân tình cứu mạng.

Cô đã suy nghĩ rất kỹ càng khi lựa chọn giải thưởng, các giải thưởng khác đều là bùa dùng một lần, sau khi sử dụng sẽ không còn tác dụng, chỉ có đan dược là lâu dài, cô bán ân tình, thu một cái lợi lâu dài về sau.

Về phần Trình Quang chưa kể đến sự thân thiết của cậu với Hà Thanh Nguyên, chỉ riêng mạng lưới quan hệ họ hàng của Trình Quang trong Cục quản lý cũng đáng để cô cứu cậu.

Ba giờ sáng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn rất nhiều người xem.

Có ai biết Khương Yếm đã thu phục được con chó đó như thế nào không?

Đó có lẽ là một loại thuật pháp tấn công, nhưng máy ảnh lại không thể ghi lại được.

Chưa nói đến những điều khác, Khương Yếm thực sự là một người tốt và vị tha, viên đan dược quý giá như vậy mà cô ấy nói cho là cho.

Đúng thế, ai lại không muốn đi làm nhiệm vụ với một người như vậy chứ? QAQ

...

Cơ mà có cái này phải nói, tôi thấy cách dùng từ của Khương Yếm hơi lạ, "Bây giờ chỉ còn một", như thể còn có viên khác ở chỗ khác vậy.

Đề nghị lầu trên đừng nghĩ nhiều, Khương Yếm sẽ đau lòng, tôi cũng sẽ đau lòng!

Trở lại trong phòng, Khương Yếm treo đầu Hà Sấu Ngọc lên móc treo quần áo sau cửa, nhét hai viên thuốc còn lại trong túi trở lại bình ngọc trắng, đồng thời tránh né ống kính.

Các bức tường trong phòng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, dấu tay đẫm máu dày đặc xếp chồng lên nhau.

Đầu của Hà Sấu Ngọc không hề cử động kể từ khi Khương Yếm bước vào phòng 709. Bây giờ khi đến phòng 604 nhìn thấy cơ thể của mình, cô ấy cố trốn chỗ này chỗ kia, như thể đang cố gắng hết sức để tránh bị hòa nhập lại với cơ thể cô ấy.

Thẩm Tiếu Tiếu vừa mới co rúm người lại, cũng không thấy rõ Khương Yếm làm sao thu phục được con chó đen, vốn là muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, em liền quên hết mọi chuyện: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cái đầu lại trốn?"

Khương Yếm nhẹ nhàng nói: "Bởi vì cô ấy đã tỉnh."

Hà Sấu Ngọc nhướng mi, nếu bỏ vết máu và nước bọt nhớp nháp trên mặt, cô ấy sẽ trông giống như một người phụ nữ rất dịu dàng.

Cô ấy nhìn Thẩm Tiếu Tiếu với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, vừa tỉnh dậy đã c*n v** c* tay cô."

Thẩm Tiếu Tiếu bây giờ cũng hiểu ra, Hà Sấu Ngọc sẽ phát tác căn bệnh gián đoạn, vừa rồi cô ấy đang trong tình trạng phát bệnh, nhưng bây giờ cô ấy lại không khác gì người bình thường.

Em hào phóng xua tay nói: "Không sao đâu, vết cắn không sâu, nhưng bệnh của cô thật đáng sợ, quá hung hãn."

Hà Sấu Ngọc trông rất có lỗi: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Mỗi lần tôi lên cơn đều rất đáng sợ. Nó khác với bệnh tâm thần thông thường. Tính công kích rất mạnh, hành vi rất ác liệt..."

Khương Yếm: "Cô có còn nhớ những gì cô vừa làm không?"

Hà Sấu Ngọc lắc đầu: "Chỉ có một vài đoạn ký ức mơ hồ. Tôi không thể nhớ chính xác mình đã làm gì."

Thẩm Tiếu Tiếu nghĩ đến Hà Sấu Ngọc khi còn sống, thở dài: "Cô thật đáng thương."

Hà Sấu Ngọc cười khổ, cúi đầu không nói nữa.

Thi thể của Hà Sấu Ngọc vẫn đang tìm kiếm đầu, treo ngược trên ngọn đèn trên mái nhà, đôi chân đầy máu buông xuống, liên tục đá vào vai Khương Yếm.

Cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, Hà Sấu Ngọc ngước mắt lên nhìn Khương Yếm, cô không hề trốn tránh, cô ấy đoán ra danh tính của hai người trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Cô... là nhà ngoại cảm đó phải không? Có phải cô không? Cô tới đây để điều tra nguyên nhân cái chết của tôi?"

Khương Yếm nói thẳng: "Phải."

Hà Sấu Ngọc nhẹ nhàng thở dài: "Không có gì để điều tra cả. Tôi đã tự sát."

"Con chó này thích ăn thịt sống, rất hung ác, nghe nói trước đây nó được phòng 709 nuôi, cho dù nó có cắn con ruột của họ thì người trong nhà cũng không hề truyền chuyện này ra ngoài. Sau này 709 không còn ai nên thím Vương bắt đầu nuôi, sau đó chồng tôi nuôi. Cách đây không lâu, chồng tôi đi công tác, tôi không cho nó ăn, tôi đã bỏ đói nó mấy ngày... Ngày tôi tự sát, do nó rất đói, tôi cắt cổ tay, máu từ đó chảy ra, mùi máu nồng nặc nên nó vừa chạy tới là đã vồ lấy tôi."

Khương Yếm: "Tại sao?"

Thanh âm Hà Sấu Ngọc nhỏ đến mức cô không nghe được: "Tôi tự trách mình, cảm thấy áy náy... Có lẽ còn có những cảm xúc khác. Mỗi ngày tôi đều rất đau khổ."

"Đau lắm phải không, sao cô không hét lên?"

"Không..."

"Tại sao cô lại chọn cách chết này?"

"Tôi đã làm ra một chuyện sai lầm."

Ánh mắt Hà Sấu Ngọc hướng về chiếc gương dán đầy miếng dán hoạt hình, cô ấy đang nói về sự sơ suất của mình ngày hôm đó khiến mắt của Trương Tiểu Lương bị một mảnh thủy tinh đâm vào.

Là một người mẹ, việc con nhỏ bị mù suốt đời quả thực là một điều sai lầm.

Khương Yếm nhìn chằm chằm vào Hà Sấu Ngọc rồi lại im lặng.

Bởi vì những gì Hà Sấu Ngọc nói là thật. Cô ấy thực sự đã tự sát.

Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu không tin lời nói này.

Em vội vàng hỏi: "Vậy tại sao qua điện thoại cô lại nói bóng gió với cảnh sát? Chúng tôi đọc tiểu thuyết của cô, không hề có chiếc váy màu đỏ nào cả. Chỉ duy nhất về chiếc váy, cô đang ám chỉ rằng quan hệ của cô với chồng có vấn đề! Đừng cố bảo vệ Trương Thiêm!"

Hà Sấu Ngọc không ngờ rằng hai người họ thực sự đã đọc tiểu thuyết, cô ấy im lặng một lúc rồi lắc đầu.

"Tôi không bảo vệ anh ta, những gì tôi nói là thật, còn về cuộc điện thoại đó, tôi thực sự muốn cảnh sát đến vì lúc đó tôi đang trải qua bạo lực gia đình và tôi muốn nhờ họ giúp đỡ."

"Nhưng tôi không hiểu cơ chế của cảnh sát, hơn nữa những lời gợi ý mà tôi tình cờ nghĩ đến quá tinh vi nên cảnh sát không hiểu, sau đó việc bạo lực cũng đã dừng lại."

Thẩm Tiếu Tiếu chết lặng.

Em hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, lời nói của Hà Sấu Ngọc dường như không sai, những âm thanh kỳ lạ đó trong điện thoại dường như là tiếng Trương Thiêm bịt miệng Hà Sấu Ngọc và đánh cô ấy.

Nhưng Khương Yếm bỗng nhiên cười lớn.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng lại chắc chắn như không cho phép phản bác: "Cô đang nói dối."

Giọng Hà Sấu Ngọc càng lớn hơn: "Không, tại sao tôi phải nói dối cô chứ?"

Khương Yếm lùi lại hai bước, ngồi ở mép giường. Năng lực của cô có tác dụng rất lớn trong việc này nên lời phản bác của Hà Sấu Ngọc không có tác dụng.

"Trương Thiêm không đánh cô, ít nhất là lúc cô gọi điện thoại anh ta không đánh cô."

Khương Yếm rất thích lời nói dối của Hà Sấu Ngọc, bởi vì nó đã tạo ra sự đột phá, cô không thích câu trả lời là tự sát, những câu chuyện phức tạp cô càng thấy thu hút.

Cô suy nghĩ rồi phân tích: "Tại sao lại bạo lực gia đình?"

"Có rất nhiều lý do để lừa dối chúng tôi, nhưng cô lại chọn bạo lực gia đình. Vậy tôi có thể hiểu nó là..."

Khương Yếm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong đầu cô có những ký ức sâu sắc về bạo lực, thậm chí những việc đó có thể đã xảy ra vào đêm hôm đó, vì vậy khi cô nhớ lại đêm đó rồi cố gắng tìm một lý do hợp lý để thực hiện cuộc gọi, cô lập tức chọn việc đó làm cái cớ?"

"Khi cô gọi cảnh sát, Trương Thiêm đang đánh người phải không?"

Sắc mặt Hà Sấu Ngọc lập tức thay đổi.

"Là Trương Tiểu Lương sao?" Khương Yếm hỏi.

Cô nhìn chằm chằm vào Hà Sấu Ngọc, rồi lắc đầu.

Nhìn thấy điều này, phòng phát sóng trực tiếp đã bối rối.

? ? ?

Thế này cũng được à? Có phải quá võ đoán rồi không?

Không, xét theo biểu tình của Hà Sấu Ngọc... Phán đoán của Khương Yếm hẳn là đúng.

Nếu cô ấy là một nhà tâm lý học cao cấp, chắc chắn là có thể làm được việc này. Cục Quản Lí chúng ta có thiếu nghề phụ nào không? Luật sư, bác sĩ, chủ một công ty niêm yết, có lẽ Khương Yếm là một chuyên gia tâm lý.

Chưa kể mặt khác, chẳng phải người thứ ba trong bảng xếp hạng cũng có năng lực tương tự hay sao? Người đó chỉ cần nhìn vào mặt người là có thể phán đoán thiện ác, đúng sai.

Khương Yếm đương nhiên không biết về cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, cô hỏi đủ loại khả năng, bao gồm đồng nghiệp, người thân, người lạ, nhưng xét đến phản ứng của Hà Sấu Ngọc, những người đó đều không phải.

Cuối cùng, Khương Yếm dường như thích thú với suy nghĩ của chính mình, nhếch môi hỏi ra một khả năng.

"Trương Thiêm đánh..."

Cô thon dong nói: "Sẽ không phải là đối tượng ngoại tình của anh ta đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment