Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 45

Do dự hồi lâu, Hà Sấu Ngọc mới chạm ngón trỏ vào lòng bàn tay Khương Yếm.

Cô ấy viết từng nét:

"Cảm ơn nhưng đừng điều tra thêm nữa."

Viết xong dấu chấm, Hà Sấu Ngọc nở nụ cười, một nụ cười cay đắng. Cô ấy còn muốn viết thêm gì đó, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không viết gì.

Cô ấy quay người nhìn về phía cửa sổ. Hôm nay trời nắng, cách đó không xa có trồng một cây lê. Mùi hoa lê rất nhẹ, từ từ bay vào phòng, hòa lẫn với mùi cá tanh trong nhà tập thể, tạo cho người ta cảm giác như thể cảnh đẹp bị phá huỷ.

Hà Sấu Ngọc tựa người lên cửa sổ, khe khẽ thở dài.

Lúc căn phòng tràn ngập ánh nắng, Hà Sấu Ngọc hoàn toàn biến mất, những dấu tay màu đỏ cũng không còn dấu vết.

"Cốc cốc cốc!"

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Trình Quang.

Khả năng chữa lành linh hồn của đan Ngưng Linh hơn hẳn đan dược thông thường, Trình Quang nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ đã khoẻ như vâm, cậu vừa gõ cửa vừa kêu la ầm ĩ, muốn mời cả hai một bữa thịnh soạn.

Thế là ba người thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Đã nửa buổi, trời không sáng sủa cũng không bức bối, không ấm cũng không lạnh, cả ba đi bộ đến quầy hàng, chọn cái bàn thấp cũ kĩ nhưng sạch sẽ.

Ở đây không bán nhiều đồ vào buổi sáng, cuối cùng Trình Quang gọi mười hai xửng sủi cảo hấp, bày đầy cả bàn. Đồ ăn được phục vụ rất nhanh, những cái sủi cảo hấp vừa ra lò trông nhỏ nhắn, tinh tế, thịt tôm tươi ngon, mọng nước được bao bọc bởi lớp vỏ trong suốt, óng ánh, chấm với nước tương đặc biệt vô cùng hấp dẫn.

Thẩm Tiếu Tiếu há miệng nhét một lúc ba cái sủi cảo vào, miệng em phồng lên như con rái cá biển đang dự trữ thức ăn trong miệng, em vừa cố gắng nhai hết vừa nhìn chằm chằm vào góc bàn bằng ánh mắt oán hận.

Trình Quang đang định bàn về manh mối với hai người, trông thấy vẻ mặt giận dỗi của Thẩm Tiếu Tiếu thì rất khó hiểu.

"Mới dậy nên gắt gỏng à?"

"Chắc là ăn nhiều quá." Khương Yếm liếc Thẩm Tiếu Tiếu: "Mỏi cơ cắn rồi."

Thẩm Tiếu Tiếu cuống cuồng muốn phản bác, có điều trong miệng đang ngậm đầy thức ăn, em ú ớ cả buổi cũng chẳng thốt ra được chữ nào, đành phải cố gắng nhai thật nhanh, cuối cùng cũng nuốt hết thức ăn…

Nhưng, năm phút sau.

Đã chẳng có ai quan tâm tại sao lúc nãy em lại tức giận.

Thẩm Tiếu Tiếu cố gắng khơi lại chuyện: "Không phải đâu."

Trình Quang đang hỏi Khương Yếm chuyện tối qua, nghe thấy thì bối rối nhìn em: "Không phải cái gì?"

Thẩm Tiếu Tiếu nắm chặt tay: "Không phải lúc nãy anh hỏi tại sao tôi lại tức giận sao? Sao mà quên nhanh thế, tôi tức giận là vì chị Khương Yếm! Chị ấy để tôi ôm đầu Hà Sấu Ngọc cả đêm, cái đầu cứ rên ư ử suốt, chị ấy thì ngon giấc còn tôi lại chẳng chợp mắt được giây nào, ghen tị quá đi mất!" 

Trình Quang cau mày.

Thẩm Tiếu Tiếu đợi một lúc lâu, thấy cả hai đều không dỗ dành thì em lại tủi thân vùi mặt vào bát cháo kê húp mấy ngụm, khi ngẩng lên, vẻ tủi thân đã hoá thành căm giận. 

Khương Yếm: "Sao thế?"

Thẩm Tiếu Tiếu bĩu đôi môi bóng loáng: "Cơ cắn bị mỏi rồi."

"…"

Trình Quang đã suy nghĩ xong, có đánh chết cậu cũng không tin Khương Yếm lại làm ra chuyện bắt nạt đồng đội như thế. Trước kia cậu bị sách vở che mắt, hiểu nhầm Khương Yếm, bây giờ cô là ân nhân cứu mạng cậu, cậu không cho phép bất cứ ai vu oan cho cô!

Cậu nói chắc như đinh đóng cột: "Cô trách oan sư tỷ của tôi rồi."

"Chắc chắn là chị ấy muốn giúp cô rèn dũng khí, với cái gan của cô, nếu không rèn thì sau này phải chịu khổ nhiều đấy… Vả lại, lúc đó cái đầu Hà Sấu Ngọc cũng chẳng gây ra nguy hiểm gì, có đúng không?"

Thẩm Tiếu Tiếu: "À…"

Trình Quang nghĩ thầm quả nhiên là thế.

Cậu nói như thuyết phục(*): "Sư tỷ của tôi làm việc tốt không để tên, rất dễ khiến người ta hiểu nhầm! Cô nghĩ đi, nếu chỉ việc này cô cũng sợ, thế sau này gặp chuyện nguy hiểm hơn thì biết phải làm sao? Sau tối hôm qua, cô lời được nhiều thứ lắm đấy!"

(*) 循循善诱: thành ngữ, ý nói khuyên bảo, dạy dỗ khéo léo.

Thẩm Tiếu Tiếu khó hiểu: "Lời được gì cơ?"

"Cô nói xem, nếu lần sau lại phải ôm đầu đi ngủ, cô có dám không?"

Thẩm Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: "Chắc là có."

"Vậy còn chưa đủ ư?"

Trình Quang khích lệ Thẩm Tiếu Tiếu: "Vậy nếu sau này gặp phải tình huống như thế, có phải cô sẽ chủ động ôm cái đầu, cho sư tỷ thấy cô đã trưởng thành, không phụ lòng đàn chị dụng tâm lương khổ(*) không?"

(*) 良苦用心: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Thẩm Tiếu Tiếu ưỡn ngực ngẩng đầu: "Chắc chắn rồi!"

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Trình Quang hài lòng vỗ vai Thẩm Tiếu Tiếu, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo hấp.

Nghe hết câu chuyện, Khương Yếm đặt cái xửng không xuống, vui vẻ lau tay.

Cô đã nói cứu Trình Quang hời được nhiều thứ lắm mà.

Nếu lần sau gặp phải cái đầu từ trên trời rơi xuống như thế nữa, cô có thể ngủ ngon được rồi.

Hôm này Thẩm Hoan Hoan và Triệu Sùng sẽ đi thăm hỏi nhà tập thể, vậy nên ba người ăn cơm xong thì quay về chỗ ở luôn.

Lúc trước cảnh sát thành phố An Bình đã đến thăm dò một lần, nếu lần này không thể tìm được bằng chứng của vụ giết người, cái chết của Hà Sấu Ngọc sẽ được kết luận là "vụ chó dại tấn công người" và bị kết án.

Nhưng vì Hà Sấu Ngọc tự sát, dù phía cảnh sát kết luận cô ấy bị chó dại cắn chết hay phát hiện bằng chứng cho thấy cô ấy tự sát thì cái chết của Hà Sấu Ngọc sẽ không được tiếp tục điều tra nữa.

Vậy nên phải tận dụng chuyến thăm hỏi hôm nay thật tốt.

Khi ba người quay lại nhà tập thể, đám Thẩm Hoan Hoan vẫn chưa tới. Có mấy đứa trẻ đeo cặp sách đi về phía họ, có bảy, tám tuổi, cũng có mười hai, mười ba tuổi. Hai cô bé trạc tuổi đang khoác tay nhau, logo trường trên ngực áo in "Trường Trung học cơ sở An Bình".

Hai cô bé chụm đầu vào nhau, không biết nói chuyện gì mà cười toe toét, trên mặt là nụ cười tươi sáng của tuổi trẻ, không hề để ý đằng trước có người. 

Khương Yếm nghiêng người nhường đường.

"Cảm ơn chị ạ!" Cô bé đeo vòng da màu hồng bất ngờ ngoái đầu lại, mỉm cười cảm ơn Khương Yếm.

Thẩm Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn theo: "Hai cô bé này trông cũng không tệ!"

Trình Quang: "Sao lại nói thế?"

Thẩm Tiếu Tiếu: "Không hề oán trách vì sống trong nhà tập thể kiểu cũ này."

"Chuyện này có gì mà phải oán trách." Trình Quang trợn mắt: "Biệt thự bốn tầng như nhà cô mấy ai ở được!" 

Thẩm Tiếu Tiếu ngẩn người.

Nhưng sau đó em lại nhếch môi cười, quay phắt người sang nhìn Trình Quang, tinh nghịch bảo: "Hâm mộ à? Vậy kiếp này anh làm nhiều chuyện tốt chút, kiếp sau anh sẽ được ở trong biệt thự!"

Cả hai bắt đầu khịa qua khịa lại, Khương Yếm nhìn về phía trước, cách đó ba mét có một cậu bé đang cúi đầu, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cỡ lớn che mất nửa khuôn mặt, đeo khẩu trang màu đen.

Hiện giờ ba người đang đứng ngoài cổng sắt, chắn gần hết lối đi, cậu bé cũng không nói gì, chỉ kéo vành mũ xuống, khom lưng cúi đầu cố gắng lách vào từ bên cạnh.

Khương Yếm hơi nghiêng vai, cậu bé bước nhanh hơn để đi qua khoảng trống ấy. Có điều khoảng trống Khương Yếm nhường cho cậu bé quá nhỏ, lúc cậu bé lách qua được, cái mũ rộng thùng thình bỗng rơi xuống.

Đầu cậu bé trọc lóc một mảng, những vết sẹo lớn màu nâu đỏ lan khắp da đầu, trên tai và má là những mảng da bị hư tổn và sẹo lồi lõm.

Cậu bé vội vàng nhặt mũ lên rồi đội lại, bước đi thật nhanh không ngoảnh lại.

Thẩm Tiếu Tiếu cũng chú ý tới cậu bé, em thì thầm: "Đó là… Bỏng à?"

Khương Yếm lắc đầu.

"Bị bỏng đấy." Tiếng mỉa mai truyền tới từ sau lưng.

Khương Yếm quay người lại.

Lâm Hâm Cửu đeo chiếc headphone đắt đỏ trên cổ, đôi chân dài được bao bọc bởi quần thể thao màu đen, nếu bỏ qua vẻ châm biếm trên mặt và giọng điệu cạnh khoé thì anh ta đúng chuẩn hình tượng nam sinh đẹp trai lưu manh.

"Ít nhất là bỏng cấp độ 2, trông cô cũng khá có năng lực, nhìn thế mà không biết à?" Lâm Hâm Cửu đứng trước mặt Khương Yếm, vẻ châm biếm trên mặt chẳng giấu nổi.

"Không biết chuyện này mất mặt lắm hả?" Khương Yếm hỏi.

"Đương…"

Khương Yếm không để anh ta nói hết câu: "Tôi cho rằng, với tư cách là streamer chuyên nghiệp, thua trận mới mất mặt."

Sắc mặt Lâm Hâm Cửu tối sầm lại.

Bình Luận (0)
Comment