Hôm qua anh ta ngủ cả ngày, thức trắng đêm chơi game, kết quả lại ghép trận với toàn đồng đội rác rưởi, sóng comment càng lúc càng thô lỗ, anh ta bèn khiêu khích fan, mặc kệ việc vi phạm điều khoản của nền tảng. Nửa tiếng trước, phòng livestream của anh ta bị nền tảng esports phạt, cấm livestream ba tháng.
Lâm Hâm Cửu đè thấp giọng, ra vẻ áp bức: "Cô xem livestream của tôi?"
"Không." Khương Yếm bình thản nói: "Tối qua Trình Quang gặp nguy, tôi nghĩ có lẽ anh đang chơi game nên không đến hỗ trợ."
Mắt Trình Quang lóe lên, cậu cúi đầu xuống.
Quả nhiên, Lâm Hâm Cửu sững người ra, tối qua anh ta đeo tai nghe, chẳng nghe thấy âm thanh cảnh báo từ camera. Nhưng anh ta không nghĩ chuyện này liên quan đến mình, còn cười nhạo: "Trận đấu cấp độ đó mà cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng cơ à?"
"Chết đi coi như bớt được một thứ ăn hại."
"Anh!" Thẩm Tiếu Tiếu tức giận, giơ nắm đấm muốn đấm cho Lâm Hâm Cửu một phát nhưng lại bị Trình Quang nhanh nhạy cản lại.
Trình Quang lắc đầu: "Bỏ đi."
Lâm Hâm Cửu nhếch môi, dường như chẳng muốn nói chuyện với ba người, anh ta đeo tai nghe, khoác balo lên một bên vai rồi bước ra khỏi cổng, chẳng mấy chốc đã biến mất nơi góc đường.
Khương Yếm không để chuyện vừa rồi trong lòng, thấy người đã đi khuất, cô nói thẳng: "Anh ta mới từ tầng sáu hoặc tầng bảy xuống."
Thẩm Tiếu Tiếu chẹp miệng: "Em cũng thấy, ống tay áo bên trái của anh ta có rất nhiều bụi."
Tay vịn cầu thang ở nhà tập thể được thiết kế rất đặc biệt, nó nằm bên tay trái, từ tầng năm trở xuống có nhiều người thuê nên tay vịn khá sạch sẽ, chỉ có tầng sáu và tầng bảy là bám đầy bụi bặm.
"Chắc là Lâm Hâm Cửu biết được tin gì đó từ Triệu Sùng nên sáng sớm mới đến phòng chúng ta xem Hà Sấu Ngọc đã đầu thai chưa. Nếu chưa, anh ta sẽ đánh cho linh hồn cô ấy tan nát, để cô ấy không thể đi đầu thai được nữa."
Thẩm Tiếu Tiếu từng xem livestream của Lâm Hâm Cửu, em hiểu rõ tác phong của anh ta, biết anh ta có bao nhiêu ác cảm với ma quỷ, cho nên em phán đoán rất chính xác.
Khương Yếm khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
…
Chín giờ sáng, Thẩm Hoan Hoan và Triệu Sùng đến nhà tập thể, đi cùng họ là một anh cảnh sát trẻ tuổi.
Vì để người thuê nhà mất cảnh giác, hôm nay Thẩm Hoan Hoan đã chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn. Cô nàng không chỉ mặc quần áo dài mà còn nhuộm tóc, đeo lens mắt, dùng mỹ phẩm để hoá trang, thậm chí còn đánh kem nền chống thấm lên da và cái cổ trắng như tuyết, hoàn toàn không nhận ra cô nàng và Thẩm Tiếu Tiếu là chị em sinh đôi.
Cả hai từ chối đề nghị dẫn đường của thím Vương, bắt đầu hỏi thăm từng nhà ở tầng một. Vì đa số người thuê nhà đều hợp tác nên tiến độ của hai người rất nhanh, chưa đầy một tiếng đã lên đến tầng ba.
Nhà 301 và nhà 302 không có người thuê, Thẩm Hoan Hoan gõ cửa nhà 303. Vì đã nhận được thông báo hỏi thăm từ trước nên người phụ nữ trong nhà không đi làm, cô ấy vội vàng ra mở cửa.
Đó là một người phụ nữ chừng 40 tuổi, nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, áo khoác kẻ caro màu sẫm đã giặt nhiều đến nỗi bạc màu, nhưng mái tóc được chải chuốt gọn gàng, căn nhà chật hẹp cũng được dọn dẹp ngăn nắp.
Sau khi xuất trình thẻ ngành, anh cảnh sát ra hiệu cho hai người Thẩm Hoan Hoan hỏi thăm.
Người phụ nữ tên là Chu Hân Vân, năm nay ba mươi sáu tuổi, bán quần áo ở chợ đầu mối, có một đứa con trai vừa lên tiểu học, chồng là công nhân xây dựng, đầu năm đã ra ngoài đi làm công.
Thẩm Hoan Hoan hỏi cô ấy có quen biết người phụ nữ ở nhà 604 không.
Chu Hân Vân thản nhiên nói: "Không quen, tôi chỉ mới gặp cô ấy vài lần, chưa từng nói chuyện. Tôi hay nói chuyện với chồng cô ấy, thủ tục nhập học của Trình Trình cũng là anh ấy nhờ người xử lý, tôi không có gì để tặng nên có mấy lần đưa táo sang nhà họ, táo do chính tay mẹ tôi trồng đấy. Mấy lần đó tôi mới gặp Hà… Tên là Hà Thư Ngọc à?"
Thẩm Hoan Hoan sửa lại: "Hà Sấu Ngọc, thanh bốn."
(*) Chu Hân Vân nhầm 漱 /shù/ (thanh bốn) trong 何漱玉 /Hé Shù Yù/ thành 书 /shū/ (thanh hai).
Chu Hân Vân "à à" mấy tiếng.
Triệu Sùng cau mày: "Sao Trương Thiêm lại giúp cô, lúc trước hai người quen nhau à?"
"Sao tôi quen anh ấy được?" Chu Hân Vân nhìn Triệu Sùng, thấy người này thật kì cục: "Trước khi sinh Trình Trình tôi đã thuê nhà ở đây rồi, quen người có năng lực và trình độ cao như vậy kiểu gì! Bốn tháng trước Trương Thiêm mới chuyển đến, nghe nói là vợ anh ấy bị bệnh, liên luỵ làm lụn bại cả gia đình!"
Thẩm Hoan Hoan nhắc cô ấy: "Cô vẫn chưa nói sao Trương Thiêm lại giúp cô."
"Còn tại sao nữa, vì bọn trẻ chứ sao. Đây là Trình Trình nhà tôi." Chu Hân Vân chỉ vào khung ảnh gần TV, trong khung ảnh là một cậu bé gầy gò, đứng nghiêm trước nhà tập thể, nở nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên và tràn đầy sức sống chỉ có ở tuổi này.
"Con anh ấy không may gặp phải tai ương, bị thằng say rượu đâm mù mắt. Ở trường thằng bé thường xuyên bị bắt nạt, con trai tôi cũng khổ lắm, hồi trước không ai muốn làm bạn với nó… Sau khi Trương Tiểu Lương chuyển đến thì chỉ chơi với Trình Trình nhà tôi, Trình Trình cũng chỉ chơi với thằng bé."
"Nhờ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai đứa trẻ mà Trương Thiêm mới giúp nhà chúng tôi đấy."
Chu Hân Vân nói đến đây, nét mặt cô ấy trở nên buồn bã.
Thẩm Hoan Hoan mấp máy môi, cô nàng biết tốt nhất là không nên hỏi nữa, nhưng sáng nay Khương Yếm đã dặn phải chú trọng quan sát nhà 303, có thể moi được bao nhiêu thì moi bấy nhiêu, cuối cùng vẫn chọn vạch trần vết sẹo của người ta.
"Con của cô bị làm sao vậy?"
Chu Hân Vân chau mày, nếp nhăn dồn lại nơi khoé mắt: "Chuyện này có can hệ gì đến cái chết của Hà Sấu Ngọc?"
Thẩm Hoan Hoan lừa gạt: "Không thể tiết lộ."
Chu Hân Vân nhìn chằm chặp Thẩm Hoan Hoan một hồi lâu, cô ấy nhắm mắt lại: "Trình Trình bị bỏng dầu."
"Tháng mười năm ngoái, tôi dậy nấu bữa sáng cho nó. Tôi bảo nó cứ ngồi học bài đi, nhưng nó cứ nhất quyết phải rán bánh giúp tôi. Tôi biết một đứa trẻ không thể làm việc này được, có điều lúc đó tôi phải đi nghe điện thoại nên cứ để nó làm. Ai ngờ tôi vừa nhấc máy, dầu nóng đã hắt thẳng vào mặt nó…"
"Mặt nó bị huỷ hoại hoàn toàn, trước người cũng có nhiều vùng da bị tổn thương. Chúng tôi không có bảo hiểm, không thể điều trị khỏi hẳn."
Tóc Chu Hân Vân rủ xuống, nhìn ảnh chụp con trai lúc trước, hai mắt đỏ hoe.
Thẩm Hoan Hoan quan sát căn nhà vài lần, nhà 303 được coi là điển hình cho cuộc sống nghèo khó nỗ lực mỗi ngày, chiếc TV cũ từ mười năm trước được lau sáng bóng, khăn lông được xếp ngay ngắn.
Trên bàn ăn đặt một chiếc bát sứ mẻ một góc, trong bát có nước và một bó hoa dại nho nhỏ màu tím đang nở rộ.
Chu Hân Vân chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hoan Hoan, cô ấy giải thích: "Hoa đó là hôm qua con tôi hái ở ven đường tặng cho tôi đấy, nó nói tôi cài lên tóc trông rất đẹp."
"Hồi trẻ ba nó cũng thích tặng hoa cho tôi lắm, hoa dại ven đường bị anh ấy nhổ sạch, hầy… Cô xem, chuyện này cũng di truyền được đấy!"
Có lẽ là nói đến chuyện vui vẻ nên sắc mặt Chu Hân Vân tươi tỉnh hơn nhiều.
Thẩm Hoan Hoan cũng bất giác cười theo.
"Trước đây ba tôi cũng tặng hoa cho mẹ tôi mỗi ngày."
Vẻ lo lắng trên mặt Chu Hân Vân dần phai đi: "Ba cô tặng hoa gì cho mẹ cô?"
Thẩm Hoan Hoan: "Mẹ tôi thích hoa hồng, hoa hồng xanh."
Chu Hân Vân vô cùng hiếu kì: "Không phải hoa hồng đều có màu đỏ ư, lại còn có cả hoa hồng xanh nữa à? Tôi chưa từng nghe qua, hôm nào tôi phải hỏi lão Lý nhà tôi thử, bảo anh ấy mua cho tôi một bó!"
Thẩm Hoan Hoan cong môi, khẽ nói: "Hơi khó mua đấy, nó cũng đẹp như bó hoa nhỏ màu tím kia vậy."
Sau đó Thẩm Hoan Hoan và Triệu Sùng hỏi thêm vài chuyện, nhưng cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt. Mười phút sau, hai người và anh cảnh sát kia rời khỏi nhà 303.
Sau khi rời khỏi đó, Thẩm Hoan Hoan gửi tin nhắn cho Khương Yếm.
Cô nàng cân nhắc từng chữ:
Cậu bé bị bỏng mặt mà chị hỏi là con trai của Chu Hân Vân ở nhà 303, tên là Lý Trình. Lúc nấu cơm cậu bé bị dầu nóng hất vào mặt nên bị bỏng. Bởi vì ở trường cậu bé cũng bị xa lánh giống Trương Tiểu Lương nên cả hai là bạn duy nhất của nhau.
Rồi cô nàng lại ngập ngừng nhắn thêm:
Có lẽ Chu Hân Vân không phải là đối tượng ngoại tình với Trương Thiêm đâu. Qua lời nói, tình cảm của cô ấy dành cho chồng mình không phải giả dối. Lúc nói đến chồng, ánh mắt cô ấy tràn ngập hạnh phúc.
Khương Yếm trả lời rất nhanh, có vẻ cô đang rất xúc động.
Hai cậu bé cũng đáng thương quá.
Thẩm Hoan Hoan thở dài: Đúng vậy.
Một lát sau, Khương Yếm lại gửi tin nhắn tới: Em có hỏi Lý Trình bị bỏng mặt vào tháng mấy không?
Chu Hân Vân đã nói qua chuyện này nên Thẩm Hoan Hoan trả lời rất nhanh: Tháng mười năm ngoái.
Cô nàng hỏi Khương Yếm: Chị phát hiện ra cái gì ư?
Khương Yếm không phản hồi.
Thật lâu sau, ngay lúc Thẩm Hoan Hoan chuẩn bị đi hỏi thăm nhà khác thì nhận được tin nhắn trả lời của Khương Yếm.
Em còn nhớ nhà 709 xảy ra hoả hoạn vào lúc nào không?
Trước khi đến nhà tập thể, trên xe buýt, Giang Ngữ Tình có nói thời gian cụ thể xảy ra hoả hoạn ở nhà 709.
Vậy nên Thẩm Hoan Hoan trả lời: Ngày mười bốn tháng mười năm ngoái.
Trương Tiểu Lương bị mù từ lúc nào?
Chiều hôm qua Thẩm Hoan Hoan gửi tin nhắn về thông tin của nhà 604 cho Khương Yếm, trong đó có thời gian Trương Tiểu Lương bị thương. Đang lúc Thẩm Hoan Hoan bực bội chẳng hiểu sao Khương Yếm lại hỏi lại lần nữa, cô nàng bỗng sững lại, đôi mắt trợn to.
Cô nàng đã hiểu Khương Yếm đang nghi ngờ điều gì.
Hồi lâu, cô nàng gõ từng chữ một:
Cũng là tháng mười năm ngoái.