Chỉ là trùng hợp hay ẩn giấu huyền cơ?
Sau một thoáng kinh ngạc, Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô nàng cầm điện thoại, vừa chờ Khương Yếm phản hồi tin nhắn vừa suy nghĩ.
Nếu là trùng hợp thì gượng gạo quá, ba căn hộ ở nhà tập thể đều liên tiếp gặp vận rủi vào tháng mười năm ngoái, hoặc chết, hoặc bị thương. Nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp này, dù sao trên đời vẫn tồn tại rất nhiều kiểu trùng hợp khó mà tưởng tượng nổi, thế sự luôn li kì, vô thường như vậy.
Ting!
Điện thoại rung lên, cô nàng vội nhìn màn hình.
Khương Yếm gửi tin nhắn: Không loại trừ đây là sự trùng hợp.
Điều tra cụ thể thời gian Trương Tiểu Lương và Lý Trình bị thương.
Vâng.
Thẩm Hoan Hoan trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại, không hề cảm thấy Khương Yếm đang ra lệnh hay gì cả.
Cô nàng cảm thấy Khương Yếm là người rất kì diệu, cô nói chuyện bình bình, đi đường cũng bình bình, nhưng cô đứng ở đó, dù là người mới đến mà không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất an tâm, lời cô nói luôn đi thẳng vào trọng tâm.
Thẩm Hoan Hoan tạm quy những điều này cho khí chất đặc biệt của Khương Yếm và kinh nghiệm cuộc sống phong phú.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoan Hoan bật cười, cô nàng siết tay tự động viên bản thân. Triệu Sùng đứng cạnh bên quan sát thần thái của cô nàng một lúc, anh ta xác định chắc chắn Thẩm Hoan Hoan đã có manh mối.
Anh ta vờ hỏi thăm: "Hai cô mới nói chuyện gì vậy?"
Thẩm Hoan Hoan hoàn hồn, cô nàng mỉm cười: "Nói chuyện tiến độ."
"Có tiến độ gì à?"
"Đại loại vậy."
"Chốc nữa cô tính đi đâu, hay là chúng ta đi cùng nhau?"
"Chỉ đi dạo quanh đây thôi." Thẩm Hoan Hoan nhẹ nhàng thở dài: "Tôi đi chậm lắm, không muốn làm chậm trễ việc tìm manh mối của anh."
Thấy Thẩm Hoan Hoan không có ý định tiết lộ, Triệu Sùng cũng không thể nói thêm nữa, đành phải đi sang phòng bên cạnh.
Khán giả đang xem livestream thấy rõ mồn một đoạn tin nhắn, biết rõ Thẩm Hoan Hoan đang lừa Triệu Sùng. Giữa trưa, phần comment vô cùng náo nhiệt.
Cười điên, cười méo biết đường về luôn á.
Ha ha ha ha ha trông cũng đáng yêu đấy nhờ.
Lại chả thế ~ Bình thường thì nên giúp đỡ đồng nghiệp, nhưng giờ lại theo chế độ loại trừ tìm hạng chót, có ngu mới đi chia sẻ tin tức khắp nơi ấy.
Nói thì nói vậy thôi, hồi trước tôi xem live của Thẩm Hoan Hoan ở đồn cảnh sát ấy, cô ấy xử lý quan hệ tốt đấy chứ, EQ cực cao, tôi còn tưởng cô ấy sẽ nhắc nhở Triệu Sùng.
Người anh em là người mới hả?
Đúng rồi, tôi mới đăng ký nửa tháng trước.
Bảo sao, nếu anh xem hết livestream của cặp chị em sinh đôi thì anh sẽ biết, cứ hễ vào chuyện chính là Thẩm Hoan Hoan cứng lắm. Đại khái là nửa năm trước nhể? Lúc livestream họ gặp một bà mẹ qua đời vì bệnh ung thư, người mẹ đó muốn ở lại nhân gian thêm vài ngày để nhìn đứa con gái còn quấn tã của mình tập trở mình. Cô ấy quỳ xuống van xin họ rất lâu, Thẩm Tiếu Tiếu còn khóc bù lu bù loa cầu xin giúp cô ấy, nhưng Thẩm Hoan Hoan không những không đồng ý mà còn phong ấn cô ấy lại, đưa về Cục quản lý ngay trong đêm.
… Sau đó thì sao?
Sau đó, trước khi bà mẹ kia bị cưỡng ép đi đầu thai đã chỉ thẳng vào mặt Thẩm Hoan Hoan nguyền rủa cô ấy, khó nghe lắm, nội dung ra sao thì tôi quên mất rồi. Tôi chỉ nhớ được một câu…
"Người như mày cả đời này sẽ không bao giờ được mẹ yêu thương."
Livestream chợt yên tĩnh.
Họ đều là nhà ngoại cảm, có thể hiểu được quyết định của Thẩm Hoan Hoan. Linh hồn ở lại nhân gian thêm một ngày thì càng khó khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một lượng lớn khí bẩn của nhân gian làm ô nhiễm tâm trí, làm tổn thương người thân của mình.
Nhưng họ có thể đồng cảm với Thẩm Hoan Hoan, còn ma quỷ thì không.
Thẩm Hoan Hoan hoàn toàn không biết đến cuộc thảo luận trên livestream, cũng không biết các khán giả xem livestream đang lặng im đồng cảm cho cảnh ngộ mà cô nàng gặp phải.
Cô nàng đi hỏi thăm từng tầng một, vì Hà Sấu Ngọc không ra khỏi nhà nên chẳng thu thập được nhiều thông tin lắm, chỉ có vài tin lẻ tẻ về Trương Thiêm.
Nói như một người thuê nhà nào đó là "Cả đời này tôi chưa từng gặp người đàn ông nào tốt đến vậy, lúc Hà Sấu Ngọc lên cơn cứ như bà điên, hoá rồ hoá dại, léo nha léo nhéo, lấy được Trương Thiêm đúng là phúc mấy đời!"
Hỏi thăm xong tầng năm, Thẩm Hoan Hoan dựa vào tay vịn cầu thang thở phào một hơi.
Dịu dàng, hành xử đúng mực, tốt nghiệp trường danh giá, địa vị xã hội cao.
Hình tượng của Trương Thiêm vô cùng tốt đẹp, không hề nhìn ra anh ta là một tên giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải Khương Yếm khẳng định Trương Thiêm ngoại tình thì bây giờ cô nàng cũng muốn cảm thán rằng Trương Thiêm quả là người tốt.
Có lẽ là như Khương Yếm đã nói, Trương Thiêm ngoại tình là thật, có tình nghĩa nhiều năm với thanh mai trúc mã Hà Sấu Ngọc cũng là thật, nhưng cái sau không thể bù đắp cho cái trước.
Triệu Sùng vốn cũng đang nghĩ đến khả năng Trương Thiêm đã giết vợ mình, dù sao phần lớn những vụ việc này đều do vấn đề tình cảm, nhưng vì không biết tình hình thật sự của Trương Thiêm nên anh ta vừa nghỉ ngơi vừa cảm khái: "Trương Thiêm cũng được xem là chân thành, nếu không phải diễn xuất quá tốt thì có thể loại trừ khả năng giết vợ."
"Hơn nữa Hà Sấu Ngọc chỉ ru rú trong nhà sáng tác, bạn bè thì ít, chẳng quen biết được mấy người, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì quá lớn với người khác, dù bệnh tâm thần có phát tác, nhiều lắm chỉ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác chứ không dẫn đến hoạ giết người."
Anh ta kết luận: "Cho nên cái chết của Hà Sấu Ngọc có lẽ chỉ là ngẫu nhiên."
Anh cảnh sát quèn đi theo họ tiếp lời: "Đúng vậy, nếu không phải bên trên phái mấy người tới hỗ trợ điều tra vụ án này thì hôm qua chúng ta đã kết án rồi."
"Hai người còn muốn hỏi gì nữa không, nếu không có thì chúng ta đi thôi?"
Giữa trưa, mặt trời đã đứng bóng, ánh mắt trời chiếu thẳng xuống đỉnh giếng trời của nhà tập thể, rọi sáng không gian nhỏ bé này.
Thẩm Hoan Hoan nhìn điện thoại, thấy Khương Yếm không trả lời thì nói: "Làm phiền anh quá, trưa này tôi mời mọi người trong đồn đi ăn, lãnh đạo vừa phê duyệt cấp tiền, nói tôi nhất định phải mời."
Mặt anh cảnh sát quèn hớn hở: "Cô khách sáo quá… Thật à?"
Thẩm Hoan Hoan điềm đạm nói: "Đương nhiên rồi, lãnh đạo duyệt nhiều tiền cho bữa ăn hôm nay lắm, được ăn miễn phí thì sao không ăn. Ăn xong, nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi dạo quanh quanh, không làm phiền đến mọi người."
Anh cảnh sát quèn: "Được thôi!"
Thế là chuyến hỏi thăm vốn sẽ dừng ở buổi trưa lại bị Thẩm Hoan Hoan dùng hai, ba câu nói kéo dài đến buổi chiều.
Bởi vì người thuê nhà ở tầng sáu và tầng bảy chuyển đến sau án mạng nên anh cảnh sát quèn mặc định không cần hỏi thăm mà đi thẳng xuống dưới, Thẩm Hoan Hoan và Triệu Sùng đi chậm hơn, cả hai đều chúi mặt vào điện thoại gửi tin nhắn.
Từ xa thím Vương đã thấy ba người họ đi xuống, thím ấy chạy ra đón: "Các cô cậu sắp đi rồi à? Có xảy ra chuyện gì không hả các cô cậu cảnh sát? Xin các cô cậu hãy cho tôi biết, trong khu nhà của tôi không có tội phạm chứ?"
"Không có đâu ạ." Thẩm Hoan Hoan nói: "Mọi người đều rất tốt."
"Vậy chiều nay các cô cậu có đến không, tôi để cửa cho nhé?"
Anh cảnh sát quèn trẻ tuổi nhìn Triệu Sùng và Thẩm Hoan Hoan.
Triệu Sùng lắc đầu, anh ta thấy Hà Sấu Ngọc chết chỉ là ngẫu nhiên, việc đến hỏi thăm ở nhà tập thể là một việc lãng phí thời gian, chẳng thà dành thời gian đó đi tìm hiểu nguyên nhân năng lượng dị thường xuất hiện ở đây còn hơn.
Thẩm Hoan Hoan: "Chiều nay chỉ có cháu đến thôi."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của hai người bạn đồng hành, Thẩm Hoan Hoan giải thích: "Vừa rồi cháu quấy rầy nhà 303 lâu quá, chị ấy nói chị ấy chưa từng thấy hoa hồng xanh nên chiều nay cháu muốn tặng chị ấy một bó với danh nghĩa cá nhân. Thím cứ để cửa cho cháu, cháu tặng xong sẽ đi luôn."
Thím Vương như bừng tỉnh: "Chao ôi, cô tốt bụng quá." Thím ấy chợt nhớ ra điều gì, bèn cảm thán: "Nhà đó cũng cực khổ lắm."
"Đúng vậy ạ, con trai chị ấy bị thương nặng quá, lại không có bảo hiểm, tiền chữa trị cũng không nốt…"
"Chứ còn gì nữa! Thằng bé đó hồi trước hoạt bát lắm, giờ lại tự ti như thế, che mặt kín mít!"
Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm vài giây: "Thím còn nhớ cậu bé bị thương lúc nào không ạ? Cháu vừa nhớ ra cháu có quen một bác sĩ ở bệnh viện da liễu, nói không chừng có thể giúp được gì đó."
"Vậy thì tốt quá!" Thím Vương thốt lên, thím ấy nói không cần nghĩ ngợi: "Ngày mười bốn tháng mười năm ngoái! Tôi nhớ rất rõ!"
"Đêm hôm trước Tiểu Chu còn vui mừng tổ chức sinh nhật cho thằng bé, mời tôi với Trần Ngưng đến ăn bánh kem, vậy mà sáng sớm ngày mười bốn, tôi vừa mở cửa sắt ra đã nghe thấy tiếng hét, giống như con thú bị siết cổ vậy. Rồi tôi thấy Tiểu Chu ôm thằng bé lên xe cứu thương."
"Thằng bé bị bỏng rất nghiêm trọng, dầu nóng dội từ đầu đến chân, nhìn từ xa không thấy chỗ da thịt nào lành lặn, quần áo dính chặt vào da, Tiểu Chu khóc suýt ngất!"
"Có lẽ hôm đó khu nhà này đã phạm xung khắc, sáng thì làm đứa bé nhà 303 bị thương, tối thì nhà 709 xảy ra hỏa hoạn. Hồi trước hai nhà đó thân nhau lắm, nghe nói Trần Ngưng và Chu Hân Vân chơi với nhau từ bé, giờ một người không còn, một người thì con trai thành ra như thế, cô nói xem chuyện quái quỷ gì thế này!"
Ngày Lý Trình bị bỏng đã rõ, Thẩm Hoan Hoan âm thầm ghi nhớ, cô định nói thêm vài câu nữa rồi tạm biệt, ai ngờ thím Vương đã nói là nói không có điểm dừng.
"Các cô cậu cảnh sát ạ, nói thế tôi mới nhớ ra nửa năm nay nhà tập thể này đều phạm xung khắc! Chẳng trách lại có… Ôi, đầu óc tôi, gọi là gì nhỉ…"
Triệu Sùng: "Chẳng trách lại có gì?"
Thím Vương mãi mới nhớ ra: "Đúng rồi, chẳng trách lại có streamer thần bí tìm tới!"
Triệu Sùng lộ ra vẻ mặt trầm tư.